Lưu Manh Đại Đế

Chương 108: Thích Thật Thà bị đánh



Một đêm không ngủ.

Đến khi thu dọn hoàn hảo thì cũng là lúc trời đã tang tảng sáng. Võ Thiện Nhân vươn người đứng dậy, thi triển Phong Quyển Tàn Vân, chân vừa đạp xuống một cái thân hình đã nhẹ nhàng bay lên không trung.

Phóng tầm nhìn ra xa, một vùng núi non trùng trùng điệp điệp hiện lên thu cả vào trong mắt.

Nhìn khắp vài dặm liên tục không có điểm dừng là vô vàn sơn mạch, Võ Thiện Nhân không khỏi cảm thán: “Đến lúc quay về rồi! Chẳng biết khi nào ta mới có cơ hội quay trở lại vùng đất xinh đẹp này?”

Nhìn ngắm thêm một lúc, thân hình Võ Thiện Nhân như một tia cầu vồng bắn nhanh về nơi đặt cỗ Dòng Chảy Thời Không.

Đến nơi, thấy bên cạnh cỗ Dòng Chảy Thời Không vẫn là gã hộ vệ quân dạo trước, Võ Thiện Nhân liền sấn bước lại gần, vui vẻ cười nói một tràng: “Xin chào sư huynh! Đã lâu không gặp, sư huynh vẫn mạnh khoẻ chứ? Làm phiền sư huynh khởi động Dòng Chảy Thời Không, ta muốn quay trở vào nội viện.”

Nghe hắn xưng hô một câu “sư huynh”, hai câu “sư huynh” ngọt xớt, gã hộ vệ quân nhíu mày nhìn lên, ngỡ ngàng một thoáng, chợt bảo: “Hình như ngươi chính là người mang theo bộ áo giáp màu bạc?”

Đúng là lúc đầu tiến vào đây, Võ Thiện Nhân quả thực có khoác trên mình bộ chiến giáp rất bắt mắt, hắn liền nhe răng cười đáp: “Không sai, chính là ta đây!”

Sẵn dịp tốt này, Võ Thiện Nhân vừa cười nói, vừa cố tình thả ra khí tức Tướng Cấp sơ kỳ.

Gã hộ vệ quân còn nhớ rất rõ khi mới đặt chân đến đây Võ Thiện Nhân mới chỉ là Nhân Vực cấp mười một mà thôi. Bỗng nhiên cảm nhận từ trên người đối phương toát ra một cỗ hơi thở của Tướng Cấp sơ kỳ, gã hoảng hốt la lên: “Không thể nào! Ngươi đã thành công đột phá vào Tướng Cấp sao?”

Thấy phản ứng của gã hộ vệ quân, Võ Thiện Nhân trong lòng vui như hoa nở, nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ giật mình, chân lùi về sau ba bước, trợn mắt la lên: “Không phải chứ? Ta đã cố tình giấu diếm mà sư huynh cũng phát hiện ra sao? Quả nhiên là lợi hại!”

Nhìn biểu hiện lố bịch của hắn, gã hộ vệ quân trố mắt, khinh bỉ bảo: “Đồ mặt dày vô sỉ! Ngươi trực tiếp phả thẳng vào mặt ta như vầy mà dám nói là cố tình giấu diếm sao?”

Bị gã hộ vệ quân thẳng thừng chỉ tay vạch mặt, Võ Thiện Nhân không những không cảm thấy xấu hổ mà còn tỏ vẻ vô tội, ngây thơ nói: “Khụ khụ… Có lẽ do ta vừa mới tấn cấp không lâu nên chưa thể kiểm soát chân linh khí hoàn hảo. Đây chỉ là sự cố… Đúng vậy, chỉ là sự cố thôi… Hà hà…”




Hưng Yên Phong.

Trước toà động phủ số một trăm sáu mươi, hiện lên thân ảnh Thích Thật Thà. Sau mấy tháng không gặp, chẳng ngờ tu vi của hắn lại không hề có tiến triển, hiện vẫn dậm chân ở Nhân Vực cấp mười bốn.

Lúc này, đứng trước mặt hắn là một đám nam môn sinh, nhân số mười hai người, linh lực cố ý toả ra, đều là Nhân Vực cấp mười bốn, mười lăm. Nhìn vẻ mặt bọn chúng vô cùng dữ tợn, mang theo vẻ bất thiện mà đến.

Đặc biệt trong số đó có một nam sinh tu vi đã đạt đến Nhân Vực đỉnh phong, hắn tên là Trình Lương, cầm đầu đám người này, ánh mắt âm trầm quét nhìn Thích Thật Thà.

Một tên Nhân Vực cấp mười lăm chỉ thẳng tay vào Thích Thật Thà, quát: “Ngươi thật to gan. Dám ra tay đả thương huynh đệ Phục Minh Hội, phạt nộp linh thạch tăng gấp đôi.”

Một tên nam sinh bên cạnh liền cười bồi theo, phụ hoạ nói: “Thích Thật Thà! Ngươi không đấu lại chúng ta đâu. Khôn hồn thì ngoan ngoãn giao linh thạch ra đây. Ta thấy kiện linh bảo ngươi vừa sử dụng không tầm thường, hay là dùng nó làm vật bồi thường đi. Nếu còn ngoan cố sẽ nếm không ít mùi vị đau khổ đó. Hắc hắc…”

Thích Thật Thà sắc mặt có chút trắng bệch, đưa tay ôm ngực ho khụ khụ, nhìn vết tích trên người rõ ràng là vừa trải qua một trận chiến. Chỉ là, cái miệng của hắn vẫn bất chấp gào lên: “Con mẹ nó! Các ngươi là cái thá gì mà đòi thu linh thạch của ta? Nhất định ta sẽ báo cáo chuyện này lên Thánh Viện.”

Nói đoạn, thân thể Thích Thật Thà giật lùi về phía sau, xoay người bắn ra một chỉ vào màn sáng trước cửa động phủ của mình.

Nhìn thấy hành động của Thích Thật Thà, Trình Lương bỗng cất giọng, quát: “Muốn trốn vào động phủ sao?”

“Vù…”

Ngay lập tức, bóng dáng Trình Lương lướt đến cực nhanh, chỉ nghe “bốp” một tiếng đã thấy thân thể Thích Thật Thà bay vọt lên không, vẽ thành một đường cong rồi nện ngay vào một thân đại thụ, lăn lốc xuống đất.

Bản thân Thích Thật Thà vốn ham chơi, luôn lười biếng tu luyện nên tu vi tiến triển rất chậm. Hiện tại hắn chỉ là Nhân Vực cấp mười bốn, vậy thì làm sao là đối thủ của Trình Lương? Trong tay hắn vốn có mấy kiện linh bảo lợi hại, đáng tiếc là số lượng địch nhân quá đông, vì vậy mới hạ được một vài tên thì linh lực trong người cạn kiệt, không còn đủ khả năng phát động linh bảo.

Trúng đòn đau, Thích Thật Thà chật vật bò dậy. Đột nhiên thân ảnh của Trình Lương lóe lên ngay trước mặt, nhếch miệng cười bảo: “Còn muốn trốn nữa hay không?”

Dứt lời, Trình Lương vươn tay, nện thẳng một quyền vào ngực Thích Thật Thà khiến hắn tiếp tục bắn văng ra xa, miệng phun một vòi máu đỏ lòm.

Kế hoạch chạy trốn vào động phủ thất bại, Thích Thật Thà gắng gượng bò dậy, đưa tay lau chùi vết máu trên miệng, bỗng bật cười ha hả, chửi rằng: “Lũ chó má! Cậy đông hiếp yếu sao? Món nợ này bổn công tử sẽ ghi nhớ.”

“Khẩu khí lớn lắm! Để ta xem ngươi còn có thể đứng dậy bao nhiêu lần?” Đáp lại, Trình Lương lao đến, vươn tay ra rất nhanh, kéo theo một âm thanh khô khốc.

“Chát.”

Vừa mới đứng lên chưa kịp trụ vững, Thích Thật Thà chợt thấy kình phong vù vù ngay bên tai, muốn đưa tay đỡ nhưng căn bản tốc độ đối phương quá nhanh, đành bất lực trơ mặt chịu đòn.

Một cái tát nảy lửa khiến Thích Thật Thà sõng xoài lăn lộn trên mặt đất, trên mặt hằn lên năm ngón tay đỏ hỏn, bỏng rát.

Nhưng thêm một lần nữa, Thích Thật Thà với bản tính lì lợm vẫn gắng gượng đứng lên, dường như quên đi cảm giác đau đớn, trong lòng chỉ còn nỗi phẫn nộ ầm ầm bạo tuôn.

Thích Thật Thà rất muốn đánh trả, muốn phản kháng nhưng không thể, bởi khoảng cách giữa đôi bên là quá xa. Tu vi của Trình Lương đã bước một chân vào Tướng Cấp, trên Hưng Yên Phong cũng xếp vào hàng có số má. Hắn mới đơn giản tung hai đòn lập tức khiến Thích Thật Thà lâm vào tình cảnh thê thảm. Ngay cả đối phương ra chiêu ngang dọc thế nào còn không kịp quan sát, thử hỏi lấy gì mà đánh đây?

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Thích Thật Thà có cảm giác bất lực đến như vậy. Trong lòng hắn, hiện không ngừng gào thét: “Tu luyện… Con bà nó! Ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.”