Lưu Manh Đại Đế

Chương 110: Huynh đệ tái ngộ



Nhắc lại trước đó, Võ Thiện Nhân đi một chuyến vào Tây Nguyên, không những tu vi tăng vọt mà còn thu hoạch được rất nhiều thành quả, thành ra dọc đường về, tâm trạng của hắn cực kỳ vui vẻ.

Việc đầu tiên hắn nghĩ đến khi trở về là sẽ cùng với Thích Thật Thà đánh chén một trận no say: “Thấy ta trở về có lẽ Thích Thật Thà huynh đệ sẽ bất ngờ lắm cho coi. Ha ha…”

Vừa bước chân vào Hưng Yên Phong, Võ Thiện Nhân phóng như bay về hướng động phủ, không ngờ lại đúng lúc bắt gặp cảnh tượng Thích Thật Thà bị Trình Lương nghiền ép không thương tiếc.

Lửa giận bừng lên, Võ Thiện Nhân thi triển Phong Quyển Tàn Vân lao đến như một cơn gió, kế đến, một chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di lập tức khiến Trình Lương “gậy ông đập lưng ông”, lãnh trọn toàn bộ Hoả Diễm Quyền do chính mình đánh ra.

Bộ kỹ pháp Đẩu Chuyển Tinh Di tuy Võ Thiện Nhân luyện tập chưa quá thành thục nhưng dùng để đối phó với Trình Lương, tu vi Nhân Vực đỉnh phong thì dư sức.

Về phần Thích Thật Thà vốn đang trân mình chịu trận, chẳng ngờ lại phát sinh biến hoá mới, hoàn toàn bình yên vô sự, thấy trước mặt mình hiện lên một bóng lưng quen thuộc, trong lòng lập tức trở nên vô cùng kích động.

Toàn thân đau đớn khôn tả, hơi thở đứt quãng, Thích Thật Thà gắng gượng reo lên: “Võ Thiện Nhân! Đúng là người anh em đó sao? Ngươi đã về rồi?”

Võ Thiện Nhân xoay người quay lại, giống như Thích Thật Thà, thần sắc của hắn cũng không giấu nổi vẻ kích động.

Nhìn thương tích trên người Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân vội đỡ hắn dậy, lấy trong người ra một số linh đan trị thương rồi dốc cả vào miệng hắn.

Một lát, thấy sắc mặt của Thích Thật Thà hồng hào trở lại, Võ Thiện Nhân mới tủm tỉm cười bảo: “Người anh em. Giường chiếu có sao không nằm? Sao lại lăn ra đất thế này?”

Thích Thật Thà nhớ đây chính là câu nói mình từng dành cho hắn, không ngờ trong hoàn cảnh này lại bị hắn đáp trả lại.

Tuy trong người vẫn còn đau đớn nhưng Thích Thật Thà không chịu thua kém, ngoác miệng nói ngay: “Hừ! Chẳng qua bên trong động phủ nóng nực quá, bổn công tử muốn ra ngoài nằm hóng gió. Ta thích vậy. Ngươi làm gì được ta.”

Võ Thiện Nhân bật cười, nói: “Ha ha… Đúng là sở thích đặc biệt của Thích đại thiếu gia đó.”

Nói đến đây, hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau, lâu ngày không gặp nhưng tình cảm thì vẫn luôn chân thành, nguyên vẹn như thuở ban sơ.

Nhìn hai gã đàn ông ôm nhau tình cảm sướt mướt chẳng thèm quan tâm đến ai, một tên thành viên của Phục Minh Hội nhảy ra, chỉ tay quát: “Ngươi là ai? Tại sao dám ngang nhiên xen vào chuyện của Phục Minh?”

Nghe tiếng quát, Thích Thật Thà mới sực nhớ đến tình cảnh hiện tại, nào có thời gian để ý đến cảnh giới của Võ Thiện Nhân, vội vàng đẩy hắn ra nói: “Người anh em mau lui về sau đi. Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Thấy hành động đó, Võ Thiện Nhân hơi sửng sốt, nhưng liền hiểu ngay tên ngốc kia đang lo lắng cho mình, trong lòng bất chợt dâng lên tư vị ấm áp.

Quan sát những vết bầm tím trên mặt Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân thầm phỏng đoán nhất định thời gian này ở nhà đã chịu không ít khổ cực.

Hắn liền vỗ vai Thích Thật Thà mấy cái, nói: “Ài... Tên ngốc này... Ngươi nghỉ ngơi đi. Chuyện còn lại cứ để ta lo.”

Nghe khẩu khí của Võ Thiện Nhân lớn như vậy, Thích Thật Thà khẽ giật mình, lúc này mới chú ý đến tu vi của hắn, kinh hãi nói: “Ngươi đã đột phá thành công Tướng Cấp sơ kỳ?”

Võ Thiện Nhân bật cười ha hả, đáp: “Ha ha… chỉ là may mắn thôi. Ta thấy tu vi của ngươi dậm chân tại chỗ, không phải là mấy tháng nay lại lười biếng tu luyện đó chứ?”

Nhìn vẻ mặt huyênh hoang đắc ý của Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà tức muốn thổ huyết.

Liền đó, Võ Thiện Nhân di động thân hình, bước nhanh về phía trước, nét mặt vui vẻ đã hoàn toàn thu lại, thay vào đó là một cỗ hơi thở lãnh khốc vô tình, đồng thời bá khí của Tướng Cấp sơ kỳ cũng được hắn công khai phóng thích.

Đôi mắt trầm ổn quét nhìn toàn bộ đám thành viên Phục Minh hội, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Là kẻ nào đánh bạn của ta?”

Đám thành viên Phục Minh vốn mạnh miệng nhưng khi nhìn thấy tu vi Tướng Cấp sơ kỳ của Võ Thiện Nhân triệt để bộc phát, ai nấy đều hãi hùng, miệng ngậm như hến, nhất thời không ai dám ứng tiếng trả lời.

Dưới tình huống như vậy, Võ Thiện Nhân hừ lạnh, không cần truy hỏi thêm nữa, thân hình nhoáng một cái đã biến mất rồi đột nhiên lại xuất hiện ngay tại vị trí của Trình Lương.

Vừa rồi lãnh trọn một chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di, Trình Lương trong lòng vô cùng kinh hãi. Cũng may là hắn không có ý định giết người nên một chiêu Hoả Diễm Quyền chỉ đánh ra năm thành linh lực, nhờ đó lại hoá hay, may mắn thoát nạn.

Lúc này, Trình Lương đang lồm cồm bò dậy, hai tay đưa lên ngực không ngừng rên rỉ đau đớn. Bỗng trước mặt lóe lên một thân ảnh, Trình Lương chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng thét kinh hãi của đồng bọn, đồng thời cảm nhận có một luồng uy áp bá đạo đang bao vây mình.

Trong khoảnh khắc đó, Trình Lương vội vận hết sức bình sinh, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi trói buộc, vội thối lui liên tục, hai tay bắn ra một đạo linh lực hùng hậu.

“Uỳnh.”

“Uỳnh.”

Không gian chấn động, mặt đất bỗng nhiên nứt toác thành mấy khe hở, đột ngột mọc lên một bức tường bảo vệ, che chắn ngay trước mặt Trình Lương.

Nhìn thấy Trình Lương tung ra một chiêu phòng ngự hệ thổ, Võ Thiện Nhân không thèm chớp mắt, cũng chẳng thèm né tránh, thân hình vừa lướt đến liền nghe những tiếng răng rắc, bức tường vừa mới tạo giống như gỗ mục, nhoáng một cái đã bị công phá.

Tốc độ của Võ Thiện Nhân khi thi triển Phong Quyển Tàn Vân vô cùng đáng sợ, cho dù là Tướng Cấp trung kỳ cũng chưa chắc bắt kịp, huống hồ Trình Lương chỉ là một Nhân Vực đỉnh phong, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Trình Lương lạnh sống lưng, vội vã la lên: “Người huynh đệ! Có gì từ từ nói chuyện. Chúng ta là…”

Nhưng không để cho Trình Lương nói hết câu, thân hình Võ Thiện Nhân lướt đến như bay, bàn tay vươn dài kéo theo một chùm tàn ảnh.

“Là cái con bà nhà ngươi!”

“Chát.”

“Chát.”

“Chát.”

Một tràng âm thanh giòn giã vang lên. Cơ hồ trong vài nhịp thở, Võ Thiện Nhân đã tung liên tiếp mười mấy cái tát.

“Chỉ là một Nhân Vực đỉnh phong nho nhỏ mà dám ra tay đả thương người anh em của ta? Ta trả lại ngươi gấp mười lần.” Vừa nói, Võ Thiện Nhân vừa liên tục ra đòn.

“Chát.”

“Chát.”

Trình Lương bị đánh đến đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm, ngay vùng xương đầu bỗng vang lên một tiếng kêu gãy vụn.

“Rốp.”

Một cỗ cảm giác đau đớn cùng cực xâm chiếm toàn bộ thân thể khiến hắn quá đỗi kinh hoàng, hận không thể chết ngay tức khắc.

“Chát.”

“Chát.”

“Chát.”

Qua thêm vài nhịp thở, thấy nếu đánh nữa thì sẽ gây ra chết người, Võ Thiện Nhân mới chịu thu tay lại.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, thấy gương mặt của Trình Lương đã bị đánh cho biến dạng, giống như một miếng thịt bầy nhầy đầy máu, không còn có thể phân biệt đâu là mắt, đâu là mũi, đâu là miệng.

“Đại ca…”

“Trình Lương đường chủ.”

“Trình Lương đường chủ.”

Thân thể Trình Lương mềm oặt như cọng bún, đổ sầm xuống, lúc này hắn chỉ còn mơ màng nghe thấy những tiếng la hét của đồng bọn, rồi chìm vào hôn mê.​