Lưu Manh Đại Đế

Chương 112: Hoá ra là Thiện Nhân sư đệ



Đúng lúc đó, bỗng có một tiếng quát đột ngột vang lên: “Các ngươi không lo tu luyện, tập trung ở đây làm gì vậy hả?”

Theo đó, mọi người đảo mắt nhìn liền bắt gặp hai người Đỗ Quang và An Bình đang bước tới.

Đỗ Quang và An Bình hiện có tu vi Tướng Cấp hậu kỳ, phụ trách mọi công vụ trên Hưng Yên Phong nên không một ai muốn trêu chọc vào bọn họ. Trông sắc diện khó coi của hai người, đám môn sinh vội vã lảng tránh một khoảng xa.

Đến gần, thông qua tình huống trước mắt, Đỗ Quang cau mày, liếc nhìn Võ Thiện Nhân tức giận nói: “Thánh Viện có quy định ngoại trừ khu vực đấu trường, tất cả môn sinh không được phép đấu pháp. Vậy mà các ngươi dám vi phạm? Muốn làm phản à?”

Võ Thiện Nhân tuy đang rất tức giận nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, hừ lạnh một tiếng, thuận tay quăng bừa gã Nhân Vực cấp mười bốn ra xa.

Cơ thể gã Nhân Vực cấp mười bốn lăn lông lốc mấy vòng, ngay cổ họng hằn năm vệt tay đỏ hỏn, không nhịn được cứ ôm cổ ho sặc sụa.

Lát lâu sau, khi đã hồi tỉnh, gã liền chạy đến trước mặt Đỗ Quang, An Bình tố cáo: “Bẩm báo hai vị sư huynh. Kẻ này ngông cuồng ngạo mạn, không coi quy củ của Thánh Viện ra gì. Chính hắn đã ra tay đánh đập mọi người. Mong sư huynh xử phạt thật nặng để làm gương.”

Lúc này, Thích Thật Thà liền chạy đến đứng bên cạnh Võ Thiện Nhân, tức giận nói: “Không đúng! Chính đám người Phục Minh Hội cố tình gây chuyện trước. Vết thương trên người ta không phải do lũ người các ngươi gây nên sao? Huynh đệ ta chỉ là tự vệ mà thôi.”

Đỗ Quang không thèm nghe lời giải thích, hừ lạnh bảo: “Hừ! Rõ ràng khi ta đến đây thì đang thấy hắn hùng hổ túm cổ người này. Còn muốn chối cãi sao?”

Gã Nhân Vực cấp mười bốn nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, chỉ tay nói: “Hai vị sư huynh mau nhìn xem. Huynh đệ họ Trình là Trình Lương, Trình Chung bị đánh cho thê thảm, vẫn còn hôn mê nằm kia.”

Đỗ Quang quét mắt nhìn qua, chứng kiến cảnh tượng hai người Trình Lương và Trình Chung, liền phẫn nộ quát: “Thật là to gan! Ngươi mau theo ta đi gặp chấp sự đại nhân chịu phạt.”

Nhìn thấy thái độ của Đỗ Quang, Võ Thiện Nhân liền phỏng đoán nhất định là hắn đã nhận không ít lợi lộc từ Phục Minh Hội, vậy nên mới không thèm hỏi nguyên nhân sự việc, bất chấp đứng ra bênh vực bọn chúng.

Võ Thiện Nhân liền cả giận, nói trắng bảo: “Con bà nó! Rõ ràng là ngươi có ý bao che cho bọn chúng. Được lắm! Đi thì đi. Võ Thiện Nhân ta sợ các ngươi chắc?”

Trong lòng Võ Thiện Nhân đã sớm có tính toán, hắn có sư phụ là Lê Châu đại trưởng lão chống lưng, không cần sợ cái đám binh tôm tướng cá này.

Đứng bên cạnh Đỗ Quang, An Bình bỗng giật mình nói: “Khoan đã! Ngươi vừa nói ngươi tên gì? Hiện đang ở động phủ số bao nhiêu?”

Vốn đang bực bội, Võ Thiện Nhân không thèm thưa gửi liền sẵng giọng nói: “Võ Thiện Nhân, động phủ số một trăm năm mươi chín.”

Hắn vừa nói xong, Đỗ Quang và An Bình đồng thanh thốt lên: “Hả? Ngươi chính là Võ Thiện Nhân?”

Đỗ Quang sắc mặt biến đổi, đồng thời thần thức phóng đến Võ Thiện Nhân dò xét. Sau đó, hắn quay sang cùng An Bình thì thầm to nhỏ.

Không biết hai người đã nói những gì, chỉ thấy một lúc sau, bỗng sắc mặt Đỗ Quang thay đổi, tươi cười mở miệng nói: “Ồ! Hoá ra là Thiện Nhân sư đệ mới từ Tây Nguyên trở về đó sao?”

Chứng kiến một màn biến hoá này, mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên. Ngay cả Võ Thiện Nhân cũng lấy làm bất ngờ, sau khi suy nghĩ kỹ càng, đúng là có lần Thảo Linh đường chủ nói nếu xảy ra chuyện gì không thể giải quyết thì hãy tìm đến hai người Đỗ Quang và An Bình, bọn họ sẽ tận lực hỗ trợ. Xem ra, Lê Châu đại trưởng lão sớm đã có phân phó chu toàn hết rồi. Càng ngày, Võ Thiện Nhân càng cảm thấy vị sư phụ này đối với mình thật tốt.

Hiểu ra chân tướng mọi việc, Võ Thiện Nhân không còn lo ngại gì nữa, tủm tỉm cười bảo: “Đúng là tiểu đệ đây! E hèm… Sư huynh! Hay là chúng ta đi gặp chấp sự đại nhân thôi.”

Đến đó, An Bình vội vàng đỡ lời: “Vừa rồi Đỗ Quang huynh đệ chỉ nói giỡn cho vui thôi, Thiện Nhân sư đệ đừng nên cho là thật.”

Võ Thiện Nhân trố mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Vậy là không cần đi nữa sao?”

Đỗ Quang liền xua tay: “Không cần nữa… Không cần nữa…”

Nói đoạn, Đỗ Quang quay sang nhìn đám thành viên Phục Minh Hội, trừng mắt quát: “Các ngươi còn ở đây làm gì? Mau cút hết về tu luyện cho ta!”

Đám người Phục Minh Hội thấy tình hình biến chuyển theo chiều hướng xấu, đang định rút lui thì lại nghe Võ Thiện Nhân nói: “Ấy, khoan đi đã! Vừa rồi bọn họ đả thương huynh đệ của tiểu đệ. Còn chưa bồi thường thì sao có thể bỏ đi?”

Tưởng gì to tát, Đỗ Quang liền cười ha hả: “Chuyện này nhỏ thôi!”, đoạn quay sang nói với đám người Phục Minh Hội: “Các ngươi còn không mau xuất linh thạch bồi thường cho Thiện Nhân sư đệ?”

Bồi thường thật sao? Đám người Phục Minh Hội mặt mũi méo xệch: “Sư huynh… Hắn nói muốn chúng ta bồi thường mỗi người… một vạn linh thạch.”

“Một vạn linh thạch?”

Nghe đến con số, ngay cả Đỗ Quang và An Bình cũng phải giật mình.

Nhưng khi nhìn vào thái độ cứng rắn, không thể thoả hiệp của Võ Thiện Nhân, bọn họ đành nói: “Ta bảo sao thì cứ làm vậy đi. Một vạn linh thạch hoặc là cùng ta đi gặp chấp sự đại nhân phán xử? Các ngươi muốn chọn phương án nào?”

Đỗ Quang đã nói như vậy thì không thể không móc linh thạch bồi thường cho đối phương. Chỉ là, con số này khá lớn, nhất thời không phải ai cũng có sẵn trong người. Sau một hồi moi mót, vay mượn, mười thành viên Phục Minh Hội cuối cùng cũng gom đủ mười vạn linh thạch.

Võ Thiện Nhân không chút khách khi cầm lấy, chợt bỗng giật nảy mình, la lên: “Ây da! Sao ta lại quên nhỉ, vẫn còn thiếu hai phần của hai tên họ Trình kia.”

Thấy hắn giở thói công phu sư tử ngoạm, đám người Phục Minh Hội khóc không thành tiếng, đành cắn răng chia ra mỗi người góp một ít, gom cho đủ số hai vạn linh thạch.

Sau khi đã nhận mười hai vạn linh thạch, Võ Thiện Nhân mới hài lòng, bật cười khoan khoái nói: “Thật ngại quá! Số linh thạch này coi như ta thay mặt huynh đệ cảm ơn mọi người. Lần sau nếu rảnh rỗi thì tiếp tục đến đây chơi nhé! Hắc hắc…”

Nghe giọng điệu cà khịa rất chi là gợi đòn của hắn, đám thành viên Phục Minh Hội mặt đen hơn đít nồi, trong lòng không ngừng la ó: “Đồ lưu manh… Đồ ăn cướp!...”

Ngày hôm nay thật xui xẻo, đã không thu được thành quả gì mà còn mất mỗi người một vạn linh thạch, bọn chúng cảm thấy thật là oan ức. Liền đó, hai thành viên Phục Minh Hội tiến đến đỡ huynh đệ họ Trình dậy rồi cùng nhau nhanh chân rời đi.

Thấy đã giải quyết xong mọi chuyện, Võ Thiện Nhân quay sang cười nói với Đỗ Quang và An Bình: “Ha ha… Đa tạ hai vị sư huynh giúp đỡ! Bây giờ tiểu đệ có công chuyện đi trước. Hẹn gặp hai vị sư huynh sau nhé!”

Dứt lời, Võ Thiện Nhân liền đưa Thích Thật Thà quay trở về động phủ của mình.​