Lưu Manh Đại Đế

Chương 132: Cút ngay



Cảm nhận rõ ràng sát ý trong chiêu thức của đối phương, Võ Thiện Nhân tức giận, hét vang một tiếng: “Con bà nó! Khinh người quá đáng!”, đồng thời, nhánh long mạch trong cơ thể rục rịch khởi động, sắp sửa tiến hành Hàng Long Biến Thân.

Chỉ là, đúng vào thời khắc này, đột nhiên một đạo thân ảnh từ trên trời bắn vọt đến như sao sa.

“Cút ngay!”

Một vệt sáng màu xanh từ đằng xa vọt đến, mang theo chùm âm thanh sắc nhọn toái phá hư không, trong chớp mắt quang mang chói loà, trông như một ngôi sao chổi xuyên qua bầu trời, nhoáng một cái đã bổ thẳng xuống ngay trận chiến.

Nói thì chậm chứ lúc ấy lại quá nhanh, không tới một nhịp thở, Cuồng Đao Trảm còn chưa kịp chạm vào người Võ Thiện Nhân đã bị màn quang mang đánh cho tan nát, sau đó tiếp tục thẳng tiến nhằm vị trí Trần Mông công phá.

Tình thế đột ngột biến chuyển khiến khuôn mặt của Trần Mông trở nên ngây ngốc, chợt cảm thụ vây quanh thân thể là một màn lạnh lẽo đến thấu xương.

Trần Mông không phải nhân vật tầm thường, kinh hãi qua đi, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Hắn thối lui liền mấy bước, tay phải cầm chiến đao chém ra ba chiêu, trong giây lát linh lực cô đọng dựng thành ba bức tường băng, che chắn ngay trước mặt.

“Phách.”

“Phách.”

“Phách.”

Đây là Tam Âm Thủ, linh thuật phòng ngự hệ thuỷ, khá nổi danh trong Thánh Viện.

Vừa hay, luồng quang mang kỳ lạ đã vọt đến. Chỉ nghe mấy âm thanh vụn vỡ vang lên rạo rạo. Trong tích tắc, luồng quang mang đã xé toạc cả ba bước tường băng, thế như chẻ tre, tốc độ không chút suy giảm.

“Phanh.”

“Phanh.”

“Phanh.”

Tam Âm Thủ bị phá huỷ, sắc mặt của Trần Mông tái nhợt.

Luồng quang mang tiếp tục xuyên phá không gian, thanh thế còn mạnh hơn, giống như một đầu hung thần viễn cổ nhe nanh múa vuốt xông vào Trần Mông.

“Bồng.”

Diễn biến tiếp theo khiến ai nấy như muốn rơi cả tròng mắt.

Trần Mông vốn cường giả tu vi cảnh giới Vương Cấp hậu kỳ, vậy nhưng không thể phản kháng, chỉ nháy mắt, thân hình bị bắn bổng lên trời, xoay sở vài vòng thì rơi mạnh xuống mặt đất, nghe “ầm” một tiếng đau điếng.

Hắn chật vật đứng dậy, đưa tay ôm ngực, bất ngờ “hự” một tiếng, ói ra một hộc máu đỏ lòm, thần tình cực kỳ kinh hoảng.

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?

Chỉ trong một chiêu đã có thể khiến một Vương Cấp cường giả thừa sống thiếu chết?

Người này là ai?

Từ phía đằng đông, một tia cầu vồng bay đến, thoắt cái đã đáp xuống mặt đất.

Hào quang tán đi, hóa thành một nam tử thân hình to béo, mập ú nu ú nù, nổi bật nhất chính là cái bụng tròn quay như một cái trống.

Mục quang của hắn thoáng đảo qua Trần Mông, rồi chăm chú hướng về Võ Thiện Nhân, dường như phát hiện ra điều gì đó, thần sắc khẽ biến đổi, các nếp nhăn trên trán có chút xê dịch.

Trần Mông toàn thân run rẩy, hơi thở phập phù đứt quãng. Nghĩ đến cảm giác tử vong vừa trải qua, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng. Hắn không dám tin tưởng, trước nay chưa từng đối mặt với loại cảm giác tuyệt vọng quá mức như thế.

Sau khi nhìn thấy nam nhân to béo, Trần Mông càng kinh hãi nhiều hơn, gắng nhịn cơn đau, chắp tay cúi đầu hành lễ: “Đệ tử Trần Mông! Xin vấn an Châu đại trưởng lão.”

Lời hắn vừa thốt ra, lập tức khiến cho toàn bộ môn sinh có mặt tại đây nhốn nháo.

“Châu đại trưởng lão? Trời ơi! Chính là Lê Châu đại trưởng lão, chấp chưởng Linh Bảo Phong đó.”

“Cái gì? Thực sự là lão nhân gia sao?”

“Không sai! Đúng là Lê Châu đại trưởng lão.”

“Tại sao Châu đại trưởng lão lại ra tay với Trần Mông? Không lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì hay chăng?”

“…”

Trong khi đám môn sinh xôn xao bàn tán, Trần Mông quét mắt một lượt, quát bảo: “To gan! Các ngươi còn đứng ngây ra đó? Không mau khấu đầu hành lễ?”

Đám môn sinh bừng tỉnh, vội vàng quỳ rụp xuống, đồng thanh hô vang: “Chúng đệ tử bái kiến Châu đại trưởng lão.”

Đợi cho tất cả mọi người hành lễ xong, Võ Thiện Nhân bất ngờ nhào đến, quỳ rụp xuống, vươn tay ôm chặt lấy bắp đùi của Châu đại trưởng lão, ngoác miệng nói to: “Đệ tử xin vấn an sư phụ! Đã lâu không gặp, nhìn thấy sư phụ thân thể ngày càng tráng kiện, da dẻ ngày một hồng hào, tinh thần minh mẫn, trên đầu có mây ngũ sắc vờn quanh… thật khiến cho đệ tử sung sướng vô cùng. Mấy tháng nay, đệ tử luôn luôn mong nhớ, đêm không ăn, ngày không ngủ, chỉ hận không thể biến thành con chim nhỏ bay thật nhanh về bên cạnh sư phụ.”

Nói ra những lời này, Võ Thiện Nhân trong lòng vô cùng sảng khoái, cảm thấy bản thân mình thực là oai phong.

Nhìn màn kịch của hắn, nào là đêm không ăn, nào là ngày không ngủ, Lê Châu đại trưởng lão khẽ nhíu mày, trong lòng cười khổ: “Cái thằng nhóc này thật là… Chứng nào tật nấy! Miệng lưỡi vẫn không thể thay đổi.”

Nhớ ngày ấy, Lê Châu đại trưởng lão đi vào Tây Nguyên một chuyến. Sau khi diệt sát Hoàng Kim Cự Long thì cố tình tìm kiếm Võ Thiện Nhân nhưng không gặp. Vì trên người còn có công chuyện quan trọng nên Lê Châu đại trưởng lão đành gấp rút quay trở về nội viện. Không lâu sau đó, nghe được tin báo mệnh bài của Võ Thiện Nhân có dấu hiệu khôi phục, đồng nghĩa với việc hắn đã được an toàn, lúc này Lê Châu đại trưởng lão mới thả lỏng nhẹ nhõm.

Lại nói, bao năm nay, trong năm vị sư huynh đệ, Lê Châu đại trưởng lão vẫn bị coi là ngôi sao chổi phá hoại tiền đồ của đệ tử. Mấy ngàn năm, Linh Bảo Phong thu nhận không dưới mấy trăm đệ tử thân truyền nhưng hầu hết đều có thành tích rất kém.

Trong số tám đệ tử thân truyền thế hệ này, cũng may còn có Thảo Linh đường chủ là gỡ gạc cho Lê Châu chút mặt mũi.

Không phải Lê Châu không có tài đào tạo, mà sở trưởng của hắn là luyện chế linh bảo, rất khó để tìm được một đồ đệ ưng ý. Trên Đông Hoà Tinh, người có thể trở thành Linh Bảo Sư thực sự quá hiếm.

Dạo trước, vô tình phát hiện thiên phú của Võ Thiện Nhân khi tham gia khảo thí Hạ Quyển Linh Bảo nên Lê Châu thực rất vừa ý. Sau đó, trong kỳ tuyển sinh lại biết hắn sở hữu linh mạch thượng phẩm thì càng quyết tâm không thể bỏ qua người đệ tử này.

Lê Châu đại trưởng lão đã sớm nhìn ra tính cách lưu manh ngấm vào trong máu của Võ Thiện Nhân, sẽ khó mà sửa đổi trong ngày một ngày hai. Không sao, đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần hắn không phải kẻ tâm địa độc ác, vậy là đủ rồi.​