Lưu Manh Đại Đế

Chương 135: Sư phụ cũng ở đó sao?



Ngồi lắng nghe Võ Thiện Nhân thuật lại, Châu đại trưởng lão thoáng trầm ngâm. Hắn sống lâu thành tinh, nhìn thoáng qua liền biết câu nào thật, câu nào giả.

Trong câu chuyện của Võ Thiện Nhân rõ ràng còn nhiều điểm nghi vấn. Tuy nhiên, sống trên đời này, có ai mà không cất giấu cho mình những bí mật riêng. Từ trước đến nay, Lê Châu không bao giờ can thiệp quá sâu đời tư của chúng đệ tử. Chỉ cần không ảnh hưởng đến sự hưng vong của Thánh Viện thì đều được tự do phát triển.

Châu đại trưởng lão thở dài, chép miệng bảo: “Đúng là chuyến đi này ngươi đã chịu không ít cực khổ. Trần Công Minh không ngờ là loại người đáng chết như vậy?”

Võ Thiện Nhân bộ dáng vô cùng uỷ khuất, nói: “Sư phụ, xin hãy lấy lại công bằng cho đệ tử!”

Im lặng một thoáng, Châu đại trưởng lão liền bảo: “Dám nhẫn tâm sát hại đồng môn, đúng là không thể tha thứ! Có điều, ngươi lại không có bằng chứng xác thực, nếu ta chỉ theo lời nói mà trị tội hắn thì nhất định sẽ khiến cho nhiều người không phục. Trước mắt cứ tạm gác lại chuyện này, tìm thời điểm thích hợp rồi tính với hắn một lượt.”

Võ Thiện Nhân biết rằng không thể gấp gáp, hơn nữa hắn muốn tự tay xử lý Trần Công Minh mới nguôi cơn giận, liền nói: “Chỉ cần sư phụ tin tưởng như vậy đệ tử cũng mãn nguyện lắm rồi!”

Thấy người đệ tử này hiểu chuyện như vậy, Lê Châu rất lấy làm hài lòng. Việc Võ Thiện Nhân đột phá Tướng Cấp sơ kỳ làm Châu đại trưởng lão bỗng nhớ đến đệ tam linh phách Lạc Hồng, liền thử dò hỏi: “Thiện Nhân! Trong người ngươi có linh phách hay không?”

Nghe nhắc tới linh phách, Võ Thiện Nhân giật mình cả kinh, không lẽ chuyện hắn làm với quả trứng của Hoàng Kim Cự Long bị bại lộ rồi sao? Là hoạ hay phúc đây?

Suy nghĩ một chút, Võ Thiện Nhân quyết định không thừa nhận, tỏ vẻ buồn bã đáp: “Bẩm sư phụ! Vận số của đệ tử không được may mắn nên không có linh phách.”

Linh giả có thể ngưng tụ linh phách thực sự rất hiếm gặp. Châu đại trưởng lão không đặt nhiều kỳ vọng nên xua tay cười nói: “Không có linh phách cũng không sao! Ngươi xem, bản thân ta cũng đâu cần có linh phách nhưng vẫn đạt được thành tựu đó thôi. Ha ha...”

Chỉ là, Lê Châu không biết rằng trong lòng Võ Thiện Nhân cũng đồng dạng cười bảo: “Ta mà móc chim ra, biểu tình của sư phụ sẽ đặc sắc đến cỡ nào đây a? Hà hà…”

Ném chuyện này qua một bên, Châu đại trưởng lão chuyển sang vấn đề khác, hỏi: “Tiến độ nghiên cứu Trung Quyển Linh Bảo của ngươi đến đâu rồi?”

Lê Châu vốn rất đề cao ngộ tính của Võ Thiện Nhân đối với linh bảo, nhưng câu trả lời lại hoàn toàn khiến hắn bất ngờ.

“Đệ tử mới xem qua một lần. Còn chưa chân chính tìm hiểu.”

Châu đại trưởng lão nhăn mày, thất vọng bảo: “Cái gì? Mới chỉ xem qua một lần? Ngươi…”

Võ Thiện Nhân vội cười nịnh, nói: “Sư phụ yên tâm! Đệ tử đã có kế hoạch. Một vài ngày tới sẽ tiến hành triệu hồi chân hoả, thử luyện chế linh bảo hạ đẳng, tiến vào Hạ Đẳng Linh Bảo Sư. Sau đó mới nghiên cứu đến Trung Quyển Linh Bảo.”

Nghe hắn nói vậy, Châu đại trưởng lão ngạc nhiên bảo: “Cảm ngộ đối với nguyên liệu bậc trung là vô cùng hữu ích. Ngươi chỉ nghiên cứu Hạ Quyển Linh Bảo mà muốn đạp nhập vào Hạ Đẳng Linh Bảo Sư thì sẽ gặp nhiều khó khăn đấy. Khả năng thành công là tương đối thấp.”

Về vấn đề này Võ Thiện Nhân hiểu rõ, tuy nhiên nếu bây giờ đi vào tìm hiểu Trung Quyển Linh Bảo thì thời gian sẽ kéo dài rất nhiều. Hắn mới bỏ mười vạn linh thạch mua Huyền Tinh, vậy nên trong lòng nôn nóng, không thể chờ đợi được. Dù sao cũng cần thử qua một lần, nếu thất bại thì làm lại không muộn.

Dựa vào nghiên cứu hoàn mỹ của mình đối với Hạ Quyển Linh Bảo, Võ Thiện Nhân ra vẻ quyết tâm đáp: “Đệ tử tin tưởng mình sẽ làm được.”

Về quyết định này, Châu đại trưởng lão không những không trách mà còn thầm có ý khen ngợi hắn. Nếu Võ Thiện Nhân có thể thực sự thành công thì chứng tỏ thiên phú cực cao, thành tựu về linh bảo ngày sau là vô hạn, thậm chí bản thân hắn có thể đạt đến cấp bậc Địa Tôn cũng không chừng.

Đi trên con đường Linh Bảo Sư, mỗi người sẽ có những lựa chọn khác nhau, Châu đại trưởng lão không ngăn cản, chỉ bảo: “Nếu ngươi đã quyết chí thì người làm sư phụ như ta không thể không ủng hộ. Ở đây ta có một khoả Linh Hoả Đan, khi triệu hồi Linh Hoả hãy nhớ đem ra sử dụng, nó có thể giúp ngươi giảm bớt ít nhiều chướng ngại.”

Nói đoạn, Châu đại trưởng lão phẩy tay, từ trong linh bảo không gian lấy ra một chiếc bình màu đỏ.

Nghe lời giới thiệu về công dụng của Linh Hoả Đan, Võ Thiện Nhân vô cùng vui mừng, vội vàng nhận lấy, toét miệng cười nói: “Đa tạ sư phụ! Sư phụ đối với đệ tử thật quá tốt! Vậy mà đệ tử thường nghe đám môn sinh bàn tán, nói chưởng toà Linh Bảo Phong là một người cái gì… minh, cái gì… võ. Đệ tử thật không sao hiểu nổi.”

Châu đại trưởng lão buồn cười, liền buột miệng nhắc: “Là anh minh thần võ.”

Như vậy, Lê Châu đã vào tròng. Võ Thiện Nhân giả vờ kinh dị, trợn tròn mắt nói: “Ô hay, lúc đó sư phụ cũng ở đó sao?”

Tất nhiên là Lê Châu không có mặt rồi. Lại nghe hắn nói thêm: “Sư phụ cái gì cũng biết, quả thật là liệu sự như thần.”

Về công phu nịnh nọt, Võ Thiện Nhân có thể coi là thiên hạ vô địch. Lời hắn nói ra làm người nghe vui lòng mát dạ, thậm chí còn quên béng mất chuyện mình đang bị hắn cho uống nước đường.

Châu đại trưởng lão nghe mấy lần lại đâm nghiện, thành ra có chút hưởng thụ cảm giác vỗ mông ngựa vô cùng cao minh này.

Một lát, Châu đại trưởng lão chợt nhắc: “Sắp tới là kỳ Tân Vương. Lấy thực lực của ngươi hiện nay nếu may mắn có lẽ sẽ lọt được vào tốp năm.”

Theo thông tin, Kỳ Tân Vương chính là cuộc đua dành cho giới tân sinh. Thông qua đó, viện chủ cùng tứ đại trưởng lão sẽ lựa chọn ra những người có biểu hiện nổi bật nhất, thu nhận làm đệ tử thân truyền.

Tính cách của Võ Thiện Nhân lại không hứng thú với trò tranh đua đấu đá kiểu này, liền nhỏ giọng đáp: “Hay là… đệ tử miễn tham gia?”

Ngay tức thì, Châu đại trưởng lão lườm một cái thật sâu, nghiêm giọng bảo: “Không được! Ngươi nhất định phải báo danh. Môn sinh trong tốp năm sẽ nhận một suất đi vào Thánh Trì tiến hành tẩy luyện, giúp tăng thêm ba thành cơ hội khi đột phá vào Vương Cấp cảnh giới. Nếu bỏ qua thì không có cơ hội lần sau đâu.”

Võ Thiện Nhân giật thót mình: “Gia tăng ba thành khi đột phá vào Vương Cấp? Lợi hại đến vậy sao?”

Nghe đồn muốn từ Tướng Cấp đỉnh phong phá vỡ bình cảnh tiến lên Vương Cấp sơ kỳ là vô cùng khó. Có thể gia tăng ba thành cơ hội, loại phần thưởng này thực sự quá hấp dẫn rồi. Nếu đem ra đặt trên Đông Hoà Tinh, phỏng chừng sẽ khiến cho vạn người đỏ mắt lao vào tranh giành nhau.

Chưa hết, Châu đại trưởng lão bồi thêm: “Nếu ngươi có thể đoạt được Tân Vương thì sẽ được ban thưởng rất hậu hĩnh, thoả mái tận hưởng vô số tài nguyên tu luyện của Thánh Viện ta.”

Vừa nghe đến chuyện tiêu xài thoả mái tài nguyên, Võ Thiện Nhân hai mắt sáng loá, không thèm suy nghĩ thêm, đáp ứng ngay: “Sư phụ đã quan tâm đến vậy, nếu đệ tử không nghe theo chính là bất kính với người. Kỳ Tân Vương này, đệ tử sẽ cố gắng hết sức để sư phụ được nở mày nở mặt.”

Mạnh miệng là vậy nhưng trong đầu Võ Thiện Nhân lại sớm nghĩ đến sự tình trên Hưng Yên Phong, có không ít môn sinh tu vi cảnh giới rất cao, Tướng Cấp hậu kỳ, thậm chí Vương Cấp cũng có. Muốn lấy Tân Vương sao? Làm gì đơn giản như vậy chứ?​