Lưu Manh Đại Đế

Chương 143: Tiểu đệ đệ



Lão Kim đã từng cảnh báo Thảo Linh đường chủ tu luyện linh quyết có liên quan đến mị thuật. Lần trước cũng nhờ có lão giải nguy mới thoát nạn. Hiện tại, lão lại đang ngủ say, Võ Thiện Nhân lo lắng nếu không cẩn thận sẽ mất khống chế, tinh thần rơi vào ảo cảnh, có bao nhiêu bí mật trên người khai tuốt tuồn tuột thì hỏng.

Đối diện, vị đường chủ vạn người say đắm bỗng cười khúc khích, bộ ngực run run, làm thành một làn sóng nhấp nhô tuyệt vời. Mi mục long lanh lưu chuyển, tựa như một đứa trẻ ngây thơ, lại giống như một thiếu nữ bất cần đời, tươi cười mê hoặc, toát lên vẻ kiều diễm không sao kể xiết.

Nàng môi thơm he hé, thổi một làn hơi vào mặt Võ Thiện Nhân, thần tình tràn ngập ý xuân: “Bao năm nay ta vẫn chưa tìm được bạn lữ thích hợp. Tiểu đệ đệ có thích không? Chúng ta cùng nhau song tu đi? Khách khách…”

“Song tu?”

Cảm thụ sức nóng vô cùng từ trên thân người mỹ nhân tỏa ra, Võ Thiện Nhân bị dọa cho hoảng sợ, miệng há thật to, có thể nhét vừa hai quả trứng gà.

Tiểu đệ đệ! Cách xưng hô này cũng quá doạ người, nhất thời hắn không kịp thích ứng.

Thông qua thần thức, Võ Thiện Nhân cảm nhận rất rõ rệt được vẻ xinh đẹp, quyến rũ, mị hoặc đến mức như muốn cướp đi hồn phách, khiến cho hắn phải nín thở.

Linh tỷ rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi? Vì sao lại sở hữu phong vận mê người, thành thục quyến rũ đến thế? Liệu ngày thường, đứng trước những nam nhân khác, nàng ta có phơi bày ra bộ dạng phóng túng, buông thả này không?

Hành động của Thảo Linh rõ ràng là đang cố ý câu dẫn mình, cũng may, Võ Thiện Nhân ý chí vẫn trụ vững, không để cho nhan sắc khuynh thành kia mê hoặc, nghiêm túc nói: “Tiểu đệ tự biết mình là nam nhân cực phẩm, trên đời hiếm có khó tìm, nhưng không phải hạng người tuỳ tiện đâu. Huống hồ, Linh tỷ xinh đẹp là vậy, nếu muốn tìm người song tu thì sợ rằng số nhân tuyển đăng ký không một vạn cũng đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín. Tiểu đệ không dại biến mình trở thành kẻ thù của nam nhân trong thiên hạ. Hảo ý của Linh tỷ, đệ xin ghi nhận.”

Nghe Võ Thiện Nhân viện lý do, Thảo Linh đường chủ đảo mắt quét khắp người hắn một lượt, cười khúc khích bảo: “Tiểu đệ đệ thật biết dối lòng! Ngươi xem đi, sao ta lại cảm thấy có một vị “tiểu đệ đệ” khác đang trống giong cờ mở đó nha! Khách khách…”

Câu nói này vô cùng kích thích, cơ hồ mạnh gấp vạn lần so với tiên đan xuân dược, Võ Thiện Nhân toàn thân căng cứng, cắn răng nhẫn nhịn luồng dục hỏa đang mãnh liệt trào dâng trong người.

Một thoáng thất thần, Võ Thiện Nhân kìm nén hơi thở, trong bụng không ngừng mắng to: “Hồ ly tinh!”

Ngược lại, biểu hiện của Võ Thiện Nhân lại càng làm Thảo Linh đường chủ cảm thấy thật vui vẻ. Nàng muốn xem thử, rốt cuộc hắn có thể nhẫn nhịn đến chừng nào? Đối với vị sư đệ này, nàng vô cùng tò mò, có hứng thú. Hắn rất đặc biệt, không giống với những nam nhân trước nay nàng từng gặp.

Thảo Linh tiếp tục tung chiêu: “Sư đệ nhát gan! Bản lĩnh trên Hưng Yên Phong của ngươi đâu cả rồi? Khách khách…”

Động chạm đến lòng tự tôn của nam nhân, không ngờ chỉ một câu này đã phá vỡ giới hạn của Võ Thiện Nhân.

Trong đầu hắn gầm vang một tiếng: “Hừ! Nàng dám khinh thường ta? Cho rằng ta không dám làm gì thật sao? Mau xem chiêu!”, đồng thời bỗng mở bừng mắt, nhìn thẳng vào Thảo Linh đường chủ.

Vốn dĩ Thảo Linh đường chủ chuẩn bị thu người lại, bỗng thấy Võ Thiện Nhân mở trừng mắt nhìn mình, trong con ngươi vặn vện một vài tơ máu đỏ.

Nàng giật mình cả kinh, đang định mở miệng nói gì đó thì chợt bị Võ Thiện Nhân vươn tay ôm chặt lấy, kéo tuột vào lòng.

Hắn cúi đầu xuống, chuẩn xác tìm đến đôi môi anh đào chín mọng của Thảo Linh đường chủ, hôn lấy hôn để.

“Ưm… Ưm…”

Bị phản kích bất ngờ, Thảo Linh đường chủ hơi hoảng loạn, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại bị đôi tay cứng rắn của hắn khoá chặt lấy.

Cái miệng Võ Thiện Nhân hung hăng xâm chiếm đối phương. Cảm nhận vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi khiến hắn toàn thân tê rần.

Không chỉ vậy, bàn tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của Thảo Linh đường chủ, lướt nhẹ hai bên hông rồi vuốt dọc xuống bên cột sống, khiến nàng đê mê cả người.

Kế đó, bàn tay như con chạch chạy qua chạy lại, nhắm vào đôi mông căng mẩy của Thảo Linh đường chủ xoa bóp nhè nhẹ. Qua một lớp vải, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ sự đàn hồi tuyệt vời.

Về phần bàn tay trái, đột nhiên di chuyển theo hướng ngược lên trên, không rõ bằng cách nào lại xuyên qua được lớp y phục, chạm vào da thịt bên trong, chộp thẳng đến đôi gò bồng đảo tròn trịa.

Có lẽ Thảo Linh đường chủ cũng bị hành động của hắn kích thích dữ lắm, cả người nàng nóng bừng, gai ốc nổi lên đầy cả thân.

Thảo Linh đường chủ một thân tu vi Vương Cấp cường giả, nhưng vào thời khắc này chân tay bủn rủn, cả người nóng ran lên, hai tai như ù đi, trái tim đập loạn xạ liên hồi.

Mùi thơm của nước hoa quyện với mùi da thịt tỏa ra ngào ngạt khiến cho Võ Thiện Nhân có một cảm giác lâng lâng, đê mê.

Chết người ở chỗ, càng lúc, sự kích thích càng cho hắn bạo dạn hơn.

Khi thấy Thảo Linh đường chủ nhắm nghiền mắt lại, có vẻ mơ màng, hơi thở dồn dập, cơ thể nóng bỏng, đột nhiên, ngón tay trái của hắn xiết mạnh hạt đậu đỏ một cái, đồng thời bàn tay phải cũng bóp mạnh cặp mông bên dưới, khiến nàng bất giác rên rỉ, thân thể tỏa ra một mùi thơm thật đặc biệt, chính là mùi da thịt trinh nguyên của nàng.

“Ưm… Ưm…”

Thảo Linh đường chủ vốn mệnh danh là Đệ Nhất Mỹ Nhân, thân thể hoàn mỹ không chút tỳ vết, da như băng, xương như ngọc, hấp dẫn mê người.

Bị Võ Thiện Nhân ôm xiết chặt, cách một lớp y phục mỏng manh, Thảo Linh đường chủ bỗng cảm nhận có một củ khoai lang nóng bỏng đang kề ngay dưới hạ thân của mình.

Nàng khẽ vùng ra hỏi cái hôn của hắn, thở dốc bảo: “Thiện Nhân… Mau… dừng… lại… Ta… không…”

Nhưng không cho Thảo Linh nói hết câu, Võ Thiện Nhân lại ghì chặt, hôn lên cổ nàng, thổi nhẹ một làn hơi vào tai nàng, cuối cùng lại tiếp tục chiếm ngự đôi môi tuyệt vời của nàng.

Hắn cười tà trong bụng: “Đến lúc này mà còn bảo ngừng tay ư? Ta đâu có ngu! Hắc hắc…”

Vốn dĩ Thảo Linh đường chủ chỉ muốn trêu đùa Võ Thiện Nhân một chút mà thôi, không ngờ hắn lại thực sự động tay động chân. Bản thân nàng vẫn nguyên vẹn tấm thân xử nữ, trước nay chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, cảm giác thật vô cùng khó tả, vừa tức giận lại vừa kích thích, giống như trên người có trăm ngàn con kiến đang bò qua bò lại.

Đúng lúc này, bỗng tay phải của Võ Thiện Nhân rời khỏi cặp mông ngọc, nhanh nhẹn di chuyển ra đằng trước, đột nhập vào khu vườn địa đàng.

Vừa đến cánh cổng, hắn cảm thấy tay mình chạm vào một thứ mềm mại như tơ, liền khều miết nhè nhẹ, chỉ trong nháy mắt, khu vườn tràn ra một dòng suối ướt át…​