Lưu Manh Đại Đế

Chương 235: Ta nhớ ngươi



Xuân hạ thu đông rồi lại xuân, chớp mắt đã qua một năm.

Một năm này, không khí bên trong Vạn Hoa Cung trở nên vô cùng khẩn trương.

Theo sự phân phó của Võ Thiện Nhân, ai nấy đều tất bật ngược xuôi để lo công việc.

Thảo Chi từ trong ba ngàn cung nữ tuyển chọn ba trăm người, sau đó chỉ dạy cho chúng nữ cầm kỳ thi hoạ.

Chị em Phương Thuỳ, Phương Trinh sau mấy tháng ròng rốt cuộc cũng lựa chọn được một số cung nữ có tư chất nổi trội trong việc luyện đan và luyện bảo. Thậm chí hai nàng cũng cảm thấy rất hứng thú với hai loại chức nghiệp này.

Duy chỉ có cung phó Thanh Mai là hiếm khi xuất hiện. Hiện tại nàng chủ yếu ở Mê Linh thành coi sóc việc xây dựng Vạn Hoa Lầu. Tính đến thời điểm hiện tại, tiến độ xây dựng đã được bảy, tám phần, không bao lâu nữa là hoàn tất.

Như Ý tuân lệnh Võ Thiện Nhân đưa hơn hai ngàn cung nữ còn lại đến Ngọc Linh liên sơn tiến hành gieo trồng thảo dược. Thời gian đầu việc nuôi trồng không mấy thuận lợi nhưng sau đó Như Ý đã tìm tòi nghiên cứu được một số phương pháp hữu dụng, giúp cho công việc trở nên thuận lợi, trôi chảy.

Riêng Cát Tường không rời Vạn Hoa Cung nửa bước, luôn túc trực tại Trường Sinh Điện nhằm bảo vệ sự an toàn cho tôn chủ.

Năm xưa, lão cung chủ một mực bảo bọc Vạn Hoa Cung, một tay bà lo liệu tất thảy mọi việc từ lớn đến bé. Do đó, đám cung nữ không tu luyện thì ăn uống, không ăn uống thì ngủ nghỉ… Cuộc sống thực sự rất nhàm chán!

Hôm nay, chỉ sau một câu nói của Võ Thiện Nhân, tất cả lập tức thay đổi.

Ban đầu có không ít người bày tỏ thái độ không phục. Nhưng qua một đoạn thời gian thực hiện, đáng ngạc nhiên là tình trạng đó không còn nữa, mọi người tỏ vẻ rất hứng thú với những gì đang diễn ra.

Cho đến hôm nay, Vạn Hoa Cung không còn vẻ yên ắng thường lệ mà khoác trên mình một luồng sinh khí mới, ồn ào hơn, náo nhiệt hơn, giống như biến thành một con bướm nhỏ đang chờ đợi tới khoảnh khắc phá kén bay ra ngoài.

Thoát khỏi Vạn Hoa Cung, quay ngược trở về Thánh Viện.

Đúng như những gì mà Võ Thiện Nhân được nghe từ miệng Vũ Sơn, hơn một năm trước, trong trận chiến với Vô Cực Tông, đến thời khắc mọi người tuyệt vọng nhất thì Hùng Vương Thánh Tổ bất ngờ xuất hiện hoá giải nguy cơ. Mặc dù bình yên vượt qua sóng gió nhưng Thánh Viện cũng bị tổn thất cực kỳ nặng nề, cho đến nay vẫn không cách nào khôi phục.

Không lâu sau, tin tức về trận chiến len lỏi khắp mọi thôn cùng ngõ hẻm. Nhất là thông tin Hùng Vương đã tiến vào Đế Cấp trung kỳ càng khiến cho giới Linh Giả trên Đông Hoà Tinh rúng động. Theo đó, nhiều gia tộc, bang hội, thế lực lớn bé trên Đông Hoà Tinh thi nhau đổ xô về An Ký Tây đại lục, chính xác hơn là tìm đến Thánh Viện.

Kỳ chiêu sinh nội viện mới diễn ra được khoảng hai năm, tuy nhiên sau trận chiến Thánh Viện nguyên khí hao tổn trầm trọng, vì vậy viện chủ Lý Phong đã đưa ra quyết định một năm sau sẽ tiến hành kỳ chiêu sinh tiếp theo.

Từ khi nguồn tin này truyền ra, vô số thanh thiếu niên ưu tú vì mục tiêu tiến vào Thánh Viện nên đã hăng hái đăng ký báo danh, khiến cho các vị trưởng lão ngoại viện vô cùng bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Bỏ qua chuyện đó, hãy cùng hướng sự chú ý đến ngọn Hưng Yên Phong.

Trải qua nhiều biến cố nhưng hôm nay nom cảnh sắc trên ngọn Hưng Yên Phong không có gì thay đổi. Âu cũng bởi vì trận đại chiến không lan đến đây nên tựu chung giới tân sinh năm đó vẫn bình yên cả.

Một số môn sinh tham gia kỳ Tân Vương, từ trong Ngũ Hành Trận không may bị truyền tống ra địa phương bên ngoài đến nay cũng đã quay trở về gần hết. Duy chỉ còn một người là mãi không thấy tăm hơi đâu. Nhân vật đang được nhắc đến là ai thì có lẽ mọi người đều đã rõ rồi đấy.

Không gian bên trong toà động phủ số một lúc này bỗng hiện lên một thân ảnh mềm mại, mi mục thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng khoác trên mình bộ y phục màu đen càng làm tăng thêm phần huyền bí. Không phải là đệ nhất mỹ nhân Nguyễn Hoàng Yến thì còn ai vào đây?

Chung quanh người nàng là một cỗ linh lực cường đại khếch tán. Nếu Võ Thiện Nhân có mặt hẳn là sẽ kinh ngạc vô cùng, khí tức của nàng so với hơn một năm trước đã cao hơn nhiều, chân chính đạt đến Vương Cấp trung kỳ.

Tu luyện hồi lâu, mí mắt nàng thoáng lay động, rồi chầm chậm mở ra, trong con ngươi đen láy là một cỗ khí thế bá đạo, lạnh lẽo đến thấu xương.

Ở căn động phủ một trăm sáu mươi, một đôi nam nữ đang ngồi bên trong, là Thích Thật Thà và Đặng Thu Thảo. Vừa hay câu chuyện mà bọn họ đang nhắc đến có liên quan đến Võ Thiện Nhân.

Đầu tiên, Thu Thảo cất giọng: “Không biết giữa Thiện Nhân ca ca và Nguyễn Hoàng Yến đã xảy ra chuyện gì mà cứ dăm bữa nửa tháng là nàng ta lại đi đến động phủ của huynh ấy? Khi thấy ca ca chưa trở về thì mới xoay người bỏ đi.”

Thích Thật Thà lướt nhìn Thu Thảo, con ngươi ánh lên một tia sáng nghi hoặc: “Kể cũng lạ thật! Ta cảm giác thái độ của nàng ta có chút bất thường.”

Cách đây mấy hôm, Thích Thật Thà vừa đi ra ngoài thì đã thấy Hoàng Yến đứng trước cửa động phủ số một trăm năm mươi chín. Trong lòng hiếu kỳ nên hắn định tiến đến hỏi thăm xem rốt cuộc nàng ta tìm người huynh đệ của mình là vì chuyện gì? Ai dè vừa đến gần bỗng bị ánh mắt sắc lạnh như băng của nàng ta quét đến khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía.

Chợt Thu Thảo nói: “Đã một năm rưỡi rồi mà không thấy Thiện Nhân ca ca trở về. Chẳng biết là huynh ấy hiện nay ra sao?”

Nhắc đến chuyện này, Thích Thật Thà thực tình rất lo lắng! Hắn đã sớm truyền tin cho cha mình, nhờ ông thông qua mạng lưới Bảo Tài Thương Hội để giúp tìm kiếm Võ Thiện Nhân, song đáng tiếc là qua nhiều ngày vẫn không có tin tức.

Tuy nhiên, hắn vẫn tin tưởng cười bảo: “Nàng yên tâm đi! Người anh em của ta phước lớn mạng lớn, nhất định là không có vấn đề gì đâu! Ngay cả Phục Minh Hội cũng bị hắn đánh cho te tua thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.”

Nhớ ngày ấy, bên trong Ngũ Hành Trận, Trần Công Minh bị Võ Thiện Nhân lập mưu, mượn tay Cô Lâu Đao Thú để phế bỏ hắn. Không rõ tình huống về sau thế nào, chỉ nghe nói là Trần Công Minh đã được đưa trở về gia tộc, rồi không thấy quay trở lại nữa.

Phục Minh Hội biến thành rắn không đầu, lại đúng ngay dịp đại chiến giữa Vô Cực Tông và Thánh Viện nổ ra khiến cho ai nấy đều hoảng sợ, làm gì còn tâm trạng kéo bè kết đảng? Rốt cuộc Phục Minh Hội cũng tan rã từ dạo ấy.

Sau khi Võ Thiện Nhân mất tích, ngoài Nguyễn Hoàng Yến còn có thêm hai nữ nhân nữa đến tìm hắn. Người đầu tiên là Thảo Linh đường chủ. Người còn lại là Thanh Hằng, nữ sinh từng xếp hạng thứ hai trên Hạ Bảng Linh Bảo, hiện đang là đệ tử trên Linh Đan Phong.

Nghĩ đến đây, bỗng Thích Thật Thà thở dài một tiếng: “Con bà nó chứ! Rõ ràng là ta đẹp trai hơn hắn, phong độ hơn hắn, vậy mà chẳng có mỹ nhân nào ngó ngàng là sao?”

Thu Thảo sắc mặt đanh lại, lườm mắt hỏi: “Ngươi muốn ai ngó ngàng đến hả?”

Chẳng bao lâu, từ trong động phủ một trăm sáu mươi truyền ra tiếng kêu la oai oái: “Á… Á… Á… Bớ làng nước ơi! Cứu mạng!”

Ở một địa phương thuộc phạm vi Linh Bảo Phong, trong một khu vườn ngập tràn đầy hoa thơm cỏ dại, thân hình xinh đẹp quyến rũ của Thảo Linh đường chủ bất chợt xuất hiện.

Trên tay nàng lúc này có cầm một chiếc vòng ngọc màu xanh, chính là kiện linh bảo trung đẳng Bích Thuỷ Thủ Trạc.

Ngắm nhìn nó một hồi lâu, bất ngờ đôi môi anh đào khẽ động, vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ, nếu mà có nam nhân nào chứng kiến cảnh này, không bị ngẩn ngơ, si ngốc mới là lạ.

Một lát sau, nàng khẽ nói nhỏ trong miệng, chỉ vừa để mình nghe: “Đồ tiểu sắc lang! Không biết là ham vui chốn nào mà đến giờ này còn chưa chịu quay trở về? Ta đang rất nhớ ngươi đó!”​