Lưu Manh Đại Đế

Chương 251: Song tu (2)



Cảnh báo: Trong chương có tình tiết 18+, các bạn nên cân nhắc trước khi đọc.

Vào thời khắc âm dương nhị khí dung hợp, Võ Thiện Nhân phát hiện Hợp Hoan Sàng bỗng toả ra một nguồn khí tức kỳ dị, xuyên qua da thịt thẩm thấu vào bên trong cơ thể cả hai người, giúp cho quá trình luân chuyển diễn ra trôi chảy, hoàn mỹ. Đồng thời, bồi đắp giúp cho luồng âm dương nhị khí trở nên to dày hơn, chân thực hơn.

Âm dương nhị khí sau khi chạy đủ một vòng kinh mạch, lại được Võ Thiện Nhân thông qua tiểu huynh đệ dịch chuyển vào bên trong Như Ý.

Cứ thế, hai người liên tục lặp đi lặp lại hành động này.

Theo miêu tả có trong Hợp Thể Âm Dương Công, luồng âm dương nhị khí mỗi lần chạy qua cơ thể người nam và nữ được tính là một vòng, cần đạt đủ sáu mươi chín vòng mới hoàn tất.

Quan trọng nhất, ở vòng thứ sáu mươi chín, người nam và nữ bắt buộc phải cùng nhau thăng hoa, đưa âm dương nhị khí đạt thành trạng thái chí âm, chí dương.

Âm dương chính là khởi nguyên của vạn vật trên đời, năng lượng tinh thuần và mạnh hơn gấp bội so với linh khí thiên địa.

Nam nữ song tu cần tận dụng khoảnh khắc này dung nạp khí chí âm, chí dương vào đan điền, thúc đẩy tu vi cảnh giới.

Vậy mới nói, chỉ cần một lần song tu Hợp Thể Âm Dương Công sẽ ngang bằng một tháng tu luyện không ăn không ngủ bên ngoài.

Võ Thiện Nhân một mặt điều khiển âm dương nhị khí, một mặt khống chế tiểu huynh đệ không ngừng chạy tới chạy lui.

Hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi Như Ý: “Như Ý, ta yêu nàng!”

Như Ý đáp lại cái hôn nồng nhiệt của phu quân, trong cổ họng rên lên khe khẽ theo nhịp tiến thoái của hắn: “Tướng công! Thiếp… yêu… chàng! Ưm… umm… um…”

Mặc dù tu luyện linh thuật song tu Hợp Thể Âm Dương Công nhưng chung quy vẫn là nam nữ giao hợp, vậy nên cả hai đều cảm nhận rất rõ ràng niềm khoái cảm cực lạc vô bờ.

Đôi tay Võ Thiện Nhân tranh thủ hành động, ngấu nghiến chụp lấy hai bầu ngực căng tròn mọng nước của nương tử.

Như Ý vốn là một Thánh Cấp cường giả nhưng lúc này lại yếu ớt lạ thường, chân tay bủn rủn chẳng còn chút sức lực.

Nàng cảm thấy trên người như có trăm ngàn con kiến đang bò. Nhất là khu vực hạ thân của mình, từng dòng nước ướt át cứ liên tục trào ra, chảy dài từ khe suối rơi xuống Hợp Hoan Sàng.

Nàng cố gắng duy trì sự tỉnh táo để phối hợp cùng tướng công.

Âm dương nhị khí liên tục di chuyển từ cơ thể nàng chuyển qua Võ Thiện Nhân, rồi lại từ cơ thể hắn quay ngược trở lại cơ thể nàng.

Trong vòng nửa canh giờ, hai người đã tiến hành được hơn ba mươi vòng tuần hoàn.

Theo đó mà tính, âm dương nhị khí muốn đạt đủ sáu mươi chín vòng cần có thời gian chừng một canh giờ đồng hồ.

Đoạn thời gian về sau, tiểu huynh đệ càng lúc càng hăng hái phấn chấn, liên tục vận động không chút mệt mỏi.

Một canh giờ tuyệt vời trôi thực nhanh, rốt cuộc âm dương nhị khí cũng hoàn thành vòng tuần hoàn thứ sáu mươi tám.

Võ Thiện Nhân sung sướng tăng tốc, đôi môi khẽ mở, gấp gáp nói: “Như Ý! Chuẩn bị đến vòng cuối cùng. Nàng cần phải nắm bắt thời cơ phối hợp cùng ta!”

Như Ý vừa thở vừa đáp: “Vâng!... Tướng… Công… Aaa…”

Nàng vừa nói xong thì Võ Thiện Nhân hẩy mạnh hẩy mạnh tiểu huynh đệ hơn nữa làm phát ra âm thanh “chan chát”. Nước từ khe suối theo đó phún ra như mưa.

Âm dương nhị khí vòng tuần hoàn thứ sáu mươi chín!

Võ Thiện Nhân hét: “Như Ý! Ta tới đây!”

Như Ý hai tay, hai chân quặp chặt lấy thân mình cường tráng của hắn, hổn hển không ra hơi: “A… Tướng công!... Thiếp… Thiếp… Ưm…”

Đạt tới đỉnh điểm, cả Võ Thiện Nhân cùng Như Ý co giật dữ dội, rồi nàng cảm nhận được từng đợt tinh dịch ấm áp bắn sâu vào tử cung mình.

Âm dương nhị khí thăng hoa, trong một khoảnh khắc tách thành hai luồng khí chí âm, chí dương.

Khí chí dương tiến vào cơ thể Như Ý.

Khí chí âm tiến vào cơ thể Võ Thiện Nhân.

Cả hai người không có thời gian thở dốc, vội vàng vận chuyển bí pháp Hợp Thể Âm Dương Công điều khiển hai luồng khí đó.

Cũng đúng lúc ấy, một nguồn năng lượng kỳ lạ từ cơ thể Như Ý bỗng ầm ầm đổ ra, theo sau khí chí âm chui tọt vào trong cơ thể Võ Thiện Nhân.

Võ Thiện Nhân cả kinh: “Đây là gì?”

Tinh thần thoáng động, sau khi quan sát kỹ càng chợt hắn kinh hãi kêu lên: “Nguyên âm.”

Hợp Thể Âm Dương Công chỉ rõ, tu luyện Hợp Thể Âm Dương Công ngoài âm dương nhị khí còn có khả năng sinh ra nguyên âm hoặc nguyên dương. Một đạo nguyên âm, nguyên dương tinh thuần có công hiệu chí ít gấp mười lần âm dương nhị khí.

Tuy nhiên, muốn đạt được kết quả ấy cần đáp ứng đủ hai điều kiện.

Đầu tiên, người nhận phải có tu vi thấp hơn. Tu vi chênh lệch càng nhiều thì nguyên âm tiết ra càng mạnh.

Thứ hai, người cho chưa từng được xảy ra quan hệ nam nữ luyến ái, còn giữ nguyên vẹn nguyên âm hoặc nguyên dương.

Lại nói, khi luồng khí chí âm và đạo nguyên âm xâm nhập vào cơ thể, Võ Thiện Nhân phát hiện nó chạy qua các nhánh kinh mạch rồi tiến tới vị trí đan điền.

Thật kỳ lạ! Bức màn phong toả của Hồng Diễm không thể ngăn cản, bị cỗ năng lượng này dễ dàng xuyên qua, chui tọt vào đan điền.

Võ Thiện Nhân tu vi chỉ ở Vương Cấp sơ kỳ, trong khi Như Ý có tu vi Thánh Cấp hậu kỳ. Vậy nên đạo nguyên âm của nàng tiết ra cực kỳ bổ dưỡng.

Hắn cảm giác tu vi của mình bỗng chốc bạo tăng, từ Vương Cấp sơ kỳ kéo dần lên cảnh giới Vương Cấp trung kỳ.

Nếu là người khác thì nhất định lập tức đột phá, cơ mà Võ Thiện Nhân sở hữu linh mạch hoàn mỹ nên đan điền rất lớn, để tiến vào Vương Cấp trung kỳ vẫn còn thiếu mất một chút.

Tuy nhiên, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến hắn kích động tột cùng. Chỉ một lần song tu với Như Ý không ngờ lại đạt kết quả mĩ mãn đến nhường ấy. Hắn thực muốn hét vang một tiếng thật to.

Sau khi hoàn tất mọi việc, ánh mắt Võ Thiện Nhân chăm chú quan sát Như Ý, có chút mong chờ: “Không biết tình hình của nàng thế nào rồi?”

Đợi một lát, bỗng hắn phát hiện một cỗ khí tức bá đạo, cường đại từ trên người Như Ý nổi lên, song rất nhanh đã biến mất, giống như bị một thứ gì đó che giấu đi.

Ngay lúc đấy, Như Ý mở choàng mắt, vui mừng nói: “Tướng công! Thiếp đã thành công bước vào Thánh Cấp đỉnh phong.”

Nghe nàng thông báo, Võ Thiện Nhân kích động: “Thật vậy sao?”

Như Ý chợt nhìn ra Võ Thiện Nhân vẫn nằm đè lên người mình, cả hai không một mảnh vải che thân thì xấu hổ đáp: “Vâng!”

Trông thấy cử chỉ của nàng, Võ Thiện Nhân cười hắc hắc, hôn lên trán nàng một cái rồi mới chịu kéo tiểu huynh đệ trở ra.

Lúc này, tiểu huynh đệ mình mẩy ướt nhem, tuy nhiên phong độ uy dũng bất phàm vẫn không chút suy chuyển.

Nghĩ lại cảm giác rất đau mà cũng rất sung sướng vừa trải nghiệm, Như Ý đỏ mặt nói: “Thiếp qua một bên xem thử có phá vỡ phong ấn được không? Tướng công ở lại cùng Cát Tường nhé!”

Dứt lời, nàng cúi gằm mặt xuống, nhanh tay mặc lại y phục rồi đi đến một góc thạch thất, tranh thủ thời cơ dò tìm phương pháp phá giải phong ấn của Hồng Diễm.

Võ Thiện Nhân cười tà, nương tử của hắn da mặt cũng thật mỏng quá đi. Cơ mà… hắn thích!​