Lưu Manh Đại Đế

Chương 280: Cửu Chi Chương Ngư



Võ Thiện Nhân bước tới đưa tay đỡ nhưng nói thế nào Thanh Tú cũng cương quyết không chịu đứng lên.

Hắn cười khổ: “Thanh Tú, sao cả muội cũng như vậy chứ? Hai người mau đứng lên đi! Có chuyện gì từ từ nói!”

Thanh Tú quay sang Văn Khánh hối thúc: “Đại ca, huynh hãy nói ra đi!”

Đôi mắt Văn Khánh bỗng vằn vện từng tia máu đỏ, mở miệng nói: “Không giấu gì đại nhân, cha của tại hạ chính là đảo chủ Hòn Mốc. Cách đây không lâu, ông đã bị người khác hại chết. Hung thủ chính là thúc thúc ruột của ta!”

Võ Thiện Nhân giật thót: “Ồ, hoá ra Khánh huynh là thiếu chủ đảo Hòn Mốc! Nhưng vì sao thúc thúc của huynh lại sát hại anh trai mình?”

Văn Khánh liền thành thật kể rõ sự tình: “Nhiều năm nay, thúc thúc vẫn luôn thèm khát chức vị đảo chủ Hòn Dầu. Chỉ có điều, theo quy định tổ truyền, vị trí đảo chủ của hai mươi mốt đảo sẽ chiếu theo hình thức cha truyền con nối, đời đời không được làm trái. Cho nên thúc thúc mới bày mưu tính kế, rắp tâm hãm hại gia phụ, sau đó dồn huynh muội chúng tôi vào con đường chết, muốn diệt cỏ tận gốc. Một khi kế hoạch thành công thì ông ta nghiễm nhiên sẽ danh chính ngôn thuận ngồi vào ghế đảo chủ.”

Võ Thiện Nhân có điểm nghi hoặc, nheo mắt hỏi: “Theo lời của Khánh huynh, ông ta nhẫn nhịn nhiều năm, nếu đã quyết định tạo phản hẳn là có sự chuẩn bị chu toàn. Vì sao lại để cho huynh muội hai người lọt lưới?”

Đôi mắt Văn Khánh toát lên vẻ bi thương vô hạn, nói: “Mặc dù thúc thúc âm thầm kéo bè kéo cánh nhưng chung quy vẫn có nhiều người không phục. Huynh muội tại hạ may mắn được một số thủ hạ trung thành của gia phụ liều chết giải cứu nên mới thoát khỏi vòng vây. Cũng may vô tình chạy tới đây gặp được đại nhân, nếu không e rằng chỉ có con đường chết!”

Chưa cần biết sự thực có đúng như lời Văn Khánh nói hay không, Võ Thiện Nhân nét mặt điềm nhiên hỏi: “Khánh huynh đã thành thật nói ra sự tình chắc là muốn ta giết chết thúc thúc của huynh, đòi lại công bằng cho hai người đúng không?”

Văn Khánh đập đầu thực mạnh đến độ toé cả máu, căm hờn nói: “Thù giết cha làm sao không báo? Chỉ hận huynh muội tại hạ thực lực không bằng kẻ thù, vì vậy to gan khẩn xin đại nhân giúp đỡ! Văn Khánh nguyện làm nô tài cả đời đi theo hầu hạ cho người!”

Thanh Tú nói bồi theo: “Thiện Nhân ca ca, những lời đại ca đều là sự thật. Xin ca ca hãy giúp huynh muội Thanh Tú báo thù cho cha!”

Bản tính xưa nay Võ Thiện Nhân rất chán ghét chuyện tranh giành đấu đá, chém chém giết giết. Huống hồ hắn và huynh muội Phan gia chỉ vừa mới gặp nhau, vậy nên chuyện ân oán nội bộ của nhà bọn họ hắn không muốn nhúng tay vào.

Có điều, hắn không từ chối ngay mà hỏi thêm: “Thúc thúc của Khánh huynh chắc là một nhân vật rất lợi hại?”

Văn Khánh rành mạch đáp: “Ông ta tu vi Thánh Cấp hậu kỳ, ngoài ra còn có một đứa con nuôi tu vi Thánh Cấp sơ kỳ.”

Võ Thiện Nhân lấy làm lạ: “Chỉ là một tên Thánh Cấp hậu kỳ mà cũng cả gan hô mưa gọi gió sao? Chẳng lẽ trên đảo không có ai đủ sức đối phó với hắn?”

Không cần suy nghĩ nhiều, Văn Khánh vẻ mặt ủ rũ đáp: “Nói ra thực hổ thẹn! Đảo Hòn Mốc của chúng tôi mấy trăm năm nay luôn nằm ở vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng hai mươi mốt đảo. Gia phụ khi trước cũng chỉ là một Thánh Cấp hậu kỳ. Bởi vậy cho nên luôn luôn bị những đảo khác xem thường.”

Võ Thiện Nhân bĩu môi thầm bảo: “Cái đảo Hòn Mốc này đúng là quá mốc mà, so với Vạn Hoa Cung của ta có khi còn thua kém xa!”

Tiểu Thử đang ngây ngất hưởng thụ sự ấm áp mềm mại bỗng nhiên cất tiếng nói giúp cho huynh đệ Phan gia: “Lão Đại, hay là chúng ta giúp Thanh Tú muội đi!”

Võ Thiện Nhân trừng mắt lườm nó, trong lòng bực bội khôn tả: “Đồ chuột nhắt đáng ghét! Sao ngươi không bị hai toà núi kia đè chết luôn đi!”

Sau khi suy xét kỹ càng, hắn nhận thấy để giải quyết chuyện này đúng là không tốn quá nhiều công sức. Quan trọng nhất, bên cạnh hắn còn có một đại nhân vật vô cùng lợi hại sắp sửa xuất quan. Nếu nhận được cái gật đầu của người đó thì chỉ cần ho nhẹ một cái, toàn bộ đảo Hòn Mốc sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay.

Võ Thiện Nhân không vui không buồn bảo: “Thú thực với Khánh huynh, quy tắc làm người của ta trước nay nếu không thấy lợi thì tuyệt đối không làm. Huống hồ ta chỉ là một Vương Cấp trung kỳ nho nhỏ, làm sao đấu lại thúc thúc ngươi?”

Văn Khánh đã được tận mắt chứng kiến sức mạnh phi thường của Võ Thiện Nhân, vì vậy hắn biết không thể chỉ dựa vào tu vi Vương Cấp trung kỳ mà đánh giá. Dùng một chiêu đập chết Vương Cấp hậu kỳ, bản lĩnh bậc này ngay cả cường giả Thánh Cấp sơ kỳ cũng chưa chắc làm nổi.

Hắn cũng là người nhanh nhạy, nghe ý tứ trong câu chữ liền biết là có hi vọng, cắn răng nói: “Nếu đại nhân chịu ra tay tương trợ, Văn Khánh cam tâm tình nguyện nhường lại vị trí đảo chủ Hòn Mốc cho người!”

Võ Thiện Nhân mặt nghệt ra. Nói giỡn à? Hắn hiện là cung chủ Vạn Hoa Cung, chăm lo cho ba ngàn cung nữ còn chưa đủ vất vả hay sao? Hơn nữa, đảo Hòn Mốc xếp thứ hạng cuối cùng trong hai mươi mốt đảo, coi bộ vị trí đảo chủ cũng chẳng phải ngồi không hưởng lộc nha. Vì vậy, hắn thực sự không có hứng thú!

Cơ mà, hắn vẫn thuận miệng hỏi: “Chẳng phải Khánh huynh nói vị trí đảo chủ chỉ truyền cho người trong nhà thôi sao?”

Văn Khánh trả lời ấp úng: “Chuyện này không khó! Nếu như… nếu như… đại nhân trở thành… em rể của Văn Khánh thì chính là thuận lý hợp tình.”

Bên cạnh hắn, sắc mặt Thanh Tú lập tức đỏ bừng bừng, đôi vành tai nóng ran, gương mặt cứ cúi gằm xuống đất, không dám động đậy.

Cái miệng Võ Thiện Nhân há to bằng quả trứng, mãi không khép lại được. Huynh muội nhà này chính là thi triển tuyệt chiêu mỹ nhân kế nổi danh trong thuyền thuyết, muốn trắng trợn dụ dỗ hắn đó mà!

Trong đầu hắn thở dài sườn sượt: “Ài! Một người hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong như ta cho dù ở bất kỳ đâu cũng có mỹ nữ cam tâm tình nguyện đi theo a!”

Sau cùng, hắn vui vẻ mở miệng nói: “Tâm ý của Khánh huynh và Thanh Tú muội, ta đây đã rõ. Nếu là người thì tất nhiên ta sẽ dang rộng vòng tay đón nhận, còn vị trí đảo chủ quả thực ta không có hứng thú!”

Thấy hắn trả lời nước đôi, Văn Khánh liền hiểu đối phương không hề đặt vị trí đảo chủ vào trong mắt.

Suy nghĩ một lượt, bỗng con ngươi Văn Khánh loé lên một tia sáng, bèn nói thêm: “Bên trong mật thất của Phan gia có lưu giữ một bộ thi thể linh thú cấp chín, nếu đại nhân yêu thích thì Văn Khánh xin dâng tặng. Bên cạnh đó còn có một số thiên tài địa bảo khác, giá trị không nhỏ.”

Vừa nghe xong, khuôn mặt Võ Thiện Nhân trở nên kinh ngạc, lập tức hỏi: “Có đúng thực là linh thú cấp chín? Khánh huynh khẳng định chứ?”

Thái độ khác thường của Võ Thiện Nhân làm Văn Khánh cảm thấy ngoài ý muốn, vội đáp: “Đúng vậy! Là một đầu Cửu Chi Chương Ngư!”

“Cửu Chi Chương Ngư?”

Võ Thiện Nhân chưa từng nghe qua cái tên này nhưng theo hắn điều tra được biết, linh thú cấp chín thực lực tương đương cường giả Thần Cấp sơ kỳ. Bởi vì Đông Hoà Tinh chỉ là hành tinh cấp ba nên mật độ linh khí không thực sự lý tưởng để linh thú cấp cao đột phá. Do đó, rất hiếm khi xuất hiện linh thú cấp chín. Về phần linh thú cấp mười không hề có tư liệu nhắc đến. Thường thì môi trường thuận lợi để linh thú tiến hoá lên cấp mười là ở những hành tinh cấp bốn và cấp năm. Cho nên, chẳng cần nói cũng biết một bộ hài cốt của linh thú cấp chín sẽ có giá trị liên thành, thậm chí có thể lên tới vài trăm triệu linh thạch.

Nhưng thứ khiến cho Võ Thiện Nhân đặc biệt chú ý chính là gân của linh thú cấp chín, hay còn gọi là Cửu Thú Vương Cân, một trong ba loại nguyên liệu quan trọng để luyện chế Bổ Hồn Đan. Hai nguyên liệu còn lại bao gồm một nhánh rễ Dưỡng Hồn Thụ và một khối Bổ Âm Thạch.

Thông qua công dụng của Bổ Hồn Đan, lão Kim có thể bồi dưỡng linh hồn thể, khôi phục được một vài phần sinh khí.