Lưu Manh Đại Đế

Chương 282: Ngoắc tay giao ước



Nghe giọng điệu cứng rắn của nàng, Võ Thiện Nhân vội nói: “Khoan đã, có gì chúng ta từ từ bàn tính!”

Thu Thuỷ bực mình bảo: “Hừ! Ta nói một là một, hai là hai! Nếu ngươi không đồng ý thì chớ có nhiều lời nữa!”

Võ Thiện Nhân mặt mày nhăn nhúm, cười khổ: “Vậy thì Thuỷ tỷ tỷ cũng phải cho ta hay lý do mới được chứ!”

Ngẫm nghĩ một chút, Thu Thuỷ bèn bảo: “Trong kỳ đại hội tranh tài, ta muốn ngươi dùng hết khả năng tiến lên tốp ba. Sau đó đi vào bảo khố của Vũ Thần Điện lấy cho ta một viên Phục Sinh Đan.”

Võ Thiện Nhân ngẩn người: “Phục Sinh Đan? Là một loại đan dược ư?”

Thu Thuỷ gật đầu xác nhận: “Đúng vậy! Phục Sinh Đan là đan dược cấp tám, có công dụng cải tử hoàn sinh, bồi bổ nguyên khí, cho dù thương thế trên người nặng đến đâu cũng có thể khôi phục.”

Lúc trước, Thu Thuỷ đi vào Mê Linh thành chính là muốn tìm hiểu thông tin liên quan đến Phục Sinh Đan, sau đó trên đường mới vô tình gặp bọn Võ Thiện Nhân và Như Ý, Cát Tường. Tuy nhiên, đây là bí phương của Vũ Thần Điện, những người bên ngoài không một ai có phương thức luyện chế. Bên cạnh đó, Phục Sinh Đan chỉ có tác dụng từ Thần cảnh trở xuống, nếu là Đế Cấp thì hiệu quả sẽ giảm mất bảy thành.

“Ồ, còn có loại đan dược bá đạo đến vậy kia à!”

Võ Thiện Nhân vỡ lẽ, hiểu ra là Thu Thuỷ muốn thông qua Phục Sinh Đan để khôi phục tu vi Thần Cấp trung kỳ. Hắn cảm thấy rất tò mò, không biết đan dược này lai lịch thế nào, vì sao bên trong ngọc giản của sư phụ lại không hề nhắc tới?

Trước điều kiện mà Thu Thuỷ đưa ra, hắn khó khăn mở miệng: “Nghe nói toàn bộ anh tài trẻ tuổi ở đất Thần Châu sẽ hội tụ về đảo Nam Du tham dự tranh đoạt thứ hạng. Thuỷ tỷ tỷ nghĩ thử xem, một Vương Cấp trung kỳ như ta e là không có cơ hội lọt vào tốp ba đâu.”

Thu Thuỷ cười khẩy: “Trước mặt ta ngươi từng vỗ ngực tự xưng là đại thiên tài vạn năm có một đến từ Thánh Viện cơ mà! Sao bây giờ lại muốn làm con rùa rụt cổ như vậy? Hay là ngươi sợ không đấu lại đám thiên tài Thần Châu?”

Nàng biết rằng trên người hắn ẩn giấu rất nhiều bí mật. Đến ngay cả nàng, một Thần Cấp cường giả cũng ăn quả đắng trong tay hắn đó thôi! Trong kỳ đại hội, nếu hắn chịu dốc lòng dốc sức thi đấu, nhất định là có cơ hội chiến thắng!

Võ Thiện Nhân biết Thu Thuỷ đang dùng kế khích tướng song vẫn hiên ngang bảo: “Dĩ nhiên là ta không sợ bọn chúng rồi! Chỉ là, ta không mấy hứng thú với những chuyện tranh giành đấu đá.”

Thu Thuỷ sầm mặt, phát ra thanh âm sắc lạnh: “Hừ! Đừng có mà nhì nhằng! Đó là việc của ngươi! Ta chỉ nhìn kết quả, không quan tâm đến quá trình! Nếu có bản lĩnh, ngươi có thể chọn cách lẻn vào Vũ Thần Điện ăn trộm Phục Sinh Đan, như vậy thì không cần trực tiếp tham gia đại hội.”

Võ Thiện Nhân biết là không thể thoả hiệp, trên mặt cố rặn ra một nụ cười thiện lành, nói: “Được, quyết định vậy đi! Chúng ta cùng nhau ngoắc tay giao ước!”

Nói đoạn, hắn nắm bàn tay lại, giơ ngón cái và ngón út ra phía trước chờ đợi.

“Đúng là trò trẻ con!”

Nhìn hành động đó, Thu Thuỷ trong lòng cảm thấy buồn cười, song rốt cuộc cũng làm động tác ngoặc tay với hắn.

Võ Thiện Nhân vui vẻ bảo: “Thành giao! Thuỷ tỷ tỷ giúp ta xử lý chuyện Hòn Mộc, ta sẽ vì tỷ tỷ ra sức cống hiến.”

Thu Thuỷ đanh giọng cảnh báo: “Đây là ngươi tự nguyện, ta không hề ép buộc nhé! Nếu làm việc không tới nơi tới chốn thì đừng trách ta thủ hạ vô tình. Ta sẽ tìm đến Vạn Hoa Cung hỏi thăm hai vị nương tử của ngươi đó!”

Nghe nàng doạ dẫm, Võ Thiện Nhân trong bụng chứa đầy nộ khí: “Con mụ đáng ghét! Lại giở thói uy hiếp ta nữa chứ?”

Bên ngoài mặt, hắn cười hì hì đáp: “Chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề!”

Bỗng Thu Thuỷ liếc mắt hỏi: “Hẳn là trong lòng ngươi đang mắng ta đó nhỉ?”

Võ Thiện Nhân nhe răng đáp: “Tuyệt đối không có!”

Thu Thuỷ nhìn hắn đầy thâm ý, hỏi: “Không có thật sao?”

Võ Thiện Nhân gật đầu khẳng định: “Tuyệt đối là thật! Thu Thuỷ tỷ tỷ đã cứu mạng ta! Ta cảm kích vô cùng, làm sao dám mắng tỷ chứ?”

Thu Thuỷ chợt chuyển giọng ôn hoà bảo: “Khi trước ngươi vì Hồ Tâm mà tính kế mưu hại ta, nhưng sau đó lại cứu mạng ta! Chung quy là không ai nợ ai! Việc cứu ngươi khỏi bọn đạo sĩ chỉ là phục vụ mục đích riêng trong lòng ta. Vì vậy ngươi không cần cảm kích ta!”

Đến lúc bấy giờ, Võ Thiện Nhân mới vẫy tay gọi huynh muội Phan gia lại gần và giới thiệu đôi bên với nhau. Huynh muội bọn họ vừa rồi đứng ở khoảng cách khá xa nên không hề nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa Võ Thiện Nhân và Thu Thuỷ.

“Giới thiệu với hai người, đây chính là tỷ tỷ của ta, Thu Thuỷ tỷ tỷ! Ban đầu sợ hai người là do đám hải tặc phái đến nên ta mới cố ý giấu giếm. Ha ha ha…”

“Thu Thuỷ tỷ tỷ, huynh muội họ là Văn Khánh và Thanh Tú đến từ Phan gia.”

Thu Thuỷ chỉ cần liếc nhìn sơ một cái là đã nhận ra tu vi của bọn họ. Về phần huynh muội Văn Khánh và Thanh Tú lại không cách nào nhìn thấu tu vi của Thu Thuỷ. Hai người chỉ cảm nhận được một cỗ khí tức mơ hồ toả ra bên ngoài cơ thể đối phương.

“Văn Khánh xin ra mắt đại tỷ!”

“Thanh Tú xin ra mắt đại tỷ!”

Thu Thuỷ thái độ lãnh đạm, lạnh nhạt xoay người qua hướng khác. Trong mắt của nàng, hai kẻ này chưa đủ tư cách để nàng phải mở miệng tiếp chuyện.

Võ Thiện Nhân đành cười trừ giải thích: “Tỷ tỷ của ta có tính xấu hổ, khi gặp người lạ thì hay khép nép, thẹn thùng như vậy đó! Hai người chớ có để bụng nha! Ha ha ha…”

Huynh muội Phan gia đang có chuyện cầu người nên dĩ nhiên là không dám bày tỏ thái độ gì, chỉ luôn miệng bảo “không dám, không dám”!

Một lát, Võ Thiện Nhân bèn nói: “Thời gian gấp rút, chúng ta lập tức khởi hành tiến về đảo Hòn Mốc thôi! Trên đường đi chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện!”

Văn Khánh tỏ vẻ nghi ngại: “Thiện Nhân huynh đệ, thúc thúc của ta tu vi Thánh Cấp hậu kỳ. Hay là chúng ta trước hết bàn tính kế hoạch chu toàn rồi hãy hành động?”

Giọng nói của Võ Thiện Nhân dứt khoát, đầy vẻ tự tin: “Khánh huynh không cần lo lắng! Chuyện này ta tự có an bài! Huynh cứ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng tiếp nhận vị trí đảo chủ đi! Ha ha…”

Tuy Văn Khánh chưa thực sự yên tâm song vẫn tin tưởng nói: “Vậy để ta dẫn đường đưa mọi người đi!”

Võ Thiện Nhân giơ tay hỏi: “Ở đây có ai mang theo Phi Hành Chu không?”

Văn Khánh gãi gãi đầu trả lời: “Thật ngại quá! Xưa nay ta chỉ quanh quẩn trên đảo nên không dùng tới thứ đó!”

Thanh Tú lí nhí nói: “Thiện Nhân ca ca, muội cũng không có!”

Võ Thiện Nhân nhìn qua Thu Thuỷ nhưng lại nhớ ra rằng Phi Hành Chu của nàng đã bỏ lại sau trận chiến với Hòn Dầu Thất Hiệp. Đôi chân hắn mau lẹ tiến tới chỗ thi thể hai gã Vương Cấp hậu kỳ vừa bị đánh chết, lục lọi trên người chúng tìm được hai túi không gian. Cơ mà, sau khi xem xét thì chỉ thấy bên trong đó chứa toàn dăm ba thứ đồ vụn vặt không đáng tiền.

Hắn tức mình giơ chân đá vào hai cái xác mấy phát, cáu bảo: “Con mẹ nó! Vương Cấp hậu kỳ mà ngay cả chút tài sản cũng không có! Thật là bèo nhèo quá đi!”

Mãi đến lúc ấy, hắn mới chậm rãi lấy ra kiện Phi Hành Chu của mình rồi ném lên trời, cười một cách đắc ý: “May quá, mọi người không có nhưng ta có a! Chúng ta mau đi thôi! He he…”

Tiểu Thử trông thấy màn lố bịch của hắn thì chu mỏ nói: “Lão Đại huynh thật lắm trò! Rõ ràng trên người có Phi Hành Chu, không chịu mang ra sớm mà còn hỏi tới hỏi lui! Chít chít!”

Võ Thiện Nhân trề môi bảo: “Xì, đệ thì biết cái gì chứ? Linh bảo cũng như quần áo, xài nhiều sẽ bị hao mòn đó! Khụ khụ…”

Nói đến đó, tất cả mọi người cùng nhảy lên Phi Hành Chu, chỉ một thoáng sau đã biến mất khỏi hòn đảo.​