Lưu Manh Đại Đế

Chương 289: Tát một cái



Chứng kiến cảnh tượng đó, Thu Thuỷ thoáng cau mày, nàng phát hiện khí tức trên người lão bỗng tăng vọt, kéo đến rất gần Thần Cấp trung kỳ. Chỉ là, không hiểu tại sao nàng lại cảm nhận hơi thở của đối phương dường như có điểm bất thường, đột nhiên bốc lên một mùi máu tanh nồng nặc.

Trong khi nàng còn đang nghi vấn thì thân hình của Anh Khoa đã biến mất, nhanh như gió xuất hiện ngay trước mặt mình, đồng thời đôi bàn tay với những chiếc móng kinh dị rào rào quét tới.

Thu Thuỷ để ý thấy mười ngón tay phóng ra những luồng khí âm độc và quỷ dị, mang tới cảm giác phi thường sắc bén chẳng khác nào mười thanh tiểu kiếm, một khi phát kình sợ rằng cho dù là sắt thép cũng bị xuyên thủng. Vậy nên nàng không cậy mạnh đối kháng mà thi triển thân pháp phiêu dật uyển chuyển né tránh.

Chỉ có điều, tốc độ của Anh Khoa lúc này đã đề thăng lên một mức độ hết sức đáng sợ, giống như là sấm chớp thoắt ẩn thoắt hiện. Trong khi đó, Thu Thuỷ vừa rồi thi triển Phá Giáp Xuyên Vân hậu quả hao tổn khá nhiều thể lực và tinh thần, cho nên cán cân đôi bên chênh lệch thấy rõ.

Chỉ một thoáng, năm ngón tay ma quái đã tìm đường chạm được vào lớp y phục trên người Thu Thuỷ, rồi “phập” một cái găm sâu vào bên trong.

Thu Thuỷ cả kinh, sống lưng lạnh toát cả, trong lúc nguy cấp bèn quơ Liềm Đoạt Mệnh phạt ngang trước ngực.

Anh Khoa từng chứng kiến uy lực của Liềm Đoạt Mệnh nên tỏ vẻ kiêng kỵ sâu sắc. Lão liền rút tay về rồi tung người vọt lên không trung, sau khi lộn một vòng thì chúc đầu lao xuống, năm ngón tay quỷ mị vươn dài, khí thế mạnh như vũ bão.

Nếu bị lão chụp trúng, sợ rằng đầu óc Thu Thuỷ sẽ bị xuyên thấu, ngay cả nguyên thần cũng không thể thoát khỏi, như vậy sẽ rơi vào kết cục thần hình câu diệt.

“Không được làm hại chủ nhân của ta!”

Cũng may lúc ấy Tiểu Thử từ đâu xuất hiện, nhắm vào tay lão già cắn mạnh một phát chí tử. Cơ mà khi hàm răng của hắn chạm vào lớp da thịt thì bỗng thấy một mùi tanh tưởi sặc sụa túa ra, khiến cho nó choáng váng.

Anh Khoa trông thấy Tiểu Thử thì nhe răng cười lạnh, ngũ trảo tạm ngưng phủ xuống mà chuyển hướng tấn công, nhằm thẳng vào thân mình nó.

Tiểu Thử kinh hãi, chưa kịp thi triển tốc độ chạy trốn thì đã bị một chiếc móng tay điểm trúng, sau đó đâm lủng xuyên qua cơ thể.

Tiểu Thử rú lên một tiếng gắng gượng giãy giụa thoát ra, nhưng ngay lúc đó một cự chưởng từ trên không úp xuống, đánh nó rơi xuống dưới rồi chìm nghỉm dưới lòng đại dương.

Ở đằng xa, Võ Thiện Nhân trông thấy cảnh tượng đó thì trong đầu nổ oanh một tiếng, đôi mắt vằn vện những tia máu đỏ hỏn.

“Tiểu Thử!!!”

Linh lực trong người hắn tức thì bùng nổ, nhánh long mạch có dấu hiệu khởi động.

Đúng lúc ấy, âm thanh của lão Kim vang lên: “Nhóc con định làm gì? Muốn nộp mạng à?”

Nghe lão Kim hỏi, Võ Thiện Nhân đáp ngay: “Ông ngoại, Tiểu Thử bị đánh rơi xuống biển không rõ sống chết. Chỉ còn lại một mình Thu Thuỷ, cháu e là nàng sẽ không chống đỡ được lâu! Cháu phải giúp nàng một tay!”

Lão Kim bảo: “Lấy thực lực của ngươi cho dù tung hết sức cũng chẳng ăn thua đâu!”

Võ Thiện Nhân con mắt long sòng sọc, nói: “Nàng ấy vì cháu nên mới tới đây, cháu không thể đứng trơ mắt nhìn nàng bị dồn vào con đường chết!”

Thần trí của hắn lúc này phi thường tỉnh táo, sự sợ hãi thường nhật dường như bị một thứ gì đó lấn át. Dù chỉ có một tia hi vọng mong manh hắn tuyệt đối không bỏ qua!

Đến đó, khí tức của hắn mạnh mẽ kéo lên, đang định thi triển Phong Quyển Tàn Vân xông tới thì bỗng nghe lão Kim nói một câu: “Nguyên thần của ta hiện rất suy yếu nên không thể trực tiếp xuất thủ. Ta muốn mượn thân thể ngươi một lát!”

Võ Thiện Nhân ngẩn ra: “Mượn thân thể?”

Thời gian gấp gáp nên lão Kim đại khái bảo: “Chuyện này giải thích rất dài dòng, ngươi chỉ cần rút toàn bộ tinh thần vào trong Thức Hải là được! Có điều, ta cảnh báo trước việc này sẽ khiến cho thân thể của ngươi tổn thương nghiêm trọng.”

Vốn dĩ rất tin tưởng lão Kim nên Võ Thiện Nhân không chút do dự, lập tức đáp ứng: “Không thành vấn đề! Cháu làm ngay đây!”

Dù không biết căn nguyên nhưng nếu lão đã nói như vậy thì nhất định là có đạo lý. Võ Thiện Nhân đôi mắt nhắm lại, thi triển bí pháp Cửu Chân Tinh Thần rút toàn bộ tinh thần vào trong Thức Hải.

Hắn vừa thực hiện xong bỗng từ Ngũ Hành Giới Chỉ trên tay, đạo nguyên thần của lão Kim thoát ra rồi chui thẳng vào trong đại não của mình.

Khi đôi mắt mở ra, bỗng khí tức trên người hắn biến hoá kỳ lạ, giống như là trở thành một con người khác. Thần thái trên gương mặt hiện lên một sự bá đạo tuyệt luân, bên trong hai con ngươi tựa hồ ẩn chứa cả nhật nguyệt.

Phía bên kia trận chiến, lúc này Thu Thuỷ liên tục bị Anh Khoa dồn ép đến độ xây xẩm mặt mày. Đáng sợ nhất là trước ngực có năm cái lỗ sâu hoắm, trào ra năm dòng máu nóng hổi. Nàng cảm thụ bên trong cơ thể có một cỗ năng lượng cuồng bạo quấy phá, khiến cho bản thân hít thở không thông. Chân linh khí bị bào mòn chỉ còn một phần nhỏ, coi bộ không thể nào cầm cự lâu hơn nữa.

Khuôn mặt Anh Khoa dữ tợn, khục khặc cười rú một tiếng: “Lâu rồi không được uống máu của Thần cảnh. Mùi vị này đúng là rất thơm ngon! Khặc khặc…”

Thu Thuỷ cắn răng thi triển một đòn Ưng Kích Trường Không phản kích rồi cật lực thối lui về sau, nhưng chưa kịp thở dốc thì đã thấy những chiếc móng tay sắc nhọn xé toạc đầu chim ưng, sau đó ầm ầm chụp tới.

Có thể nói tình cảnh hiện tại vô cùng hung hiểm, Thu Thuỷ chỉ cần sơ sảy một chút thôi là chết ngay tức khắc.

Đột nhiên, không gian trước mặt nàng lay động, rồi bất thình lình thân hình của Võ Thiện Nhân hiện ra.

Thu Thuỷ kinh hoảng la lên: “Đồ ngu xuẩn! Không mau chạy đi còn ở đây làm chi?”

Nhưng Võ Thiện Nhân không đáp lại mà bình thản ngẩng đầu nhìn về đằng trước, đôi tay chắp để sau lưng, thân hình thẳng tắp, vững vàng như một ngọn núi.

Vào thời khắc Anh Khoa chuẩn bị tiếp cận, một âm thanh cuồng ngạo trên miệng Võ Thiện Nhân phát ra.

“Cút!”

Sau tiếng quát này, thiên địa thuộc tính quay cuồng bạo động.

Từ trên mình Võ Thiện Nhân một cỗ năng lượng cường đại vô song bộc phát.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Lão già Anh Khoa đang hùng hổ triển khai công kích chợt phát hiện một luồng kình phong ào ào như sóng cả thổi tới, cả người nhẹ bẫng như bông rồi bị cuốn phăng đi, chân tay cứng ngắc chẳng thể nào nhúc nhích.

Diễn biến bất ngờ làm cho lão thần trí hốt hoảng, không hiểu rằng chuyện gì vừa mới xảy ra?

Nhưng đó mới chỉ là màn dạo đầu.

Lại thấy Võ Thiện Nhân vung tay lên, cách không phát kình tát một cái.

“Chát!”

Cái tát này phải nói rằng tuyệt đối kinh khủng, cơ hồ phá vỡ cả pháp tắc thiên địa.

Màng tai của Anh Khoa ù ù cạc cạc chấn động kịch liệt, còn chưa kịp cảm thụ đau đớn thì nguyên thần tự động bắn văng ra ngoài nhục thể.

Hồn lìa khỏi xác!

Chẳng cần đoán cũng biết lão già Anh Khoa khiếp đảm đến nhường nào!

Sau một khắc.

Cái đầu của lão nổ tung.

Tiếp đó, chính là ngực, bụng, hai tay, hai chân, bàn chân... cũng bắt đầu từng khúc nổ tung, huyết nhục văng tung tóe.

Thân thể quý giá của một vị cường giả Thần Cấp sơ kỳ cứ đơn giản như vậy mà tan thành mây khói.​