Lưu Manh Hóa Idol

Chương 45-2



Đây là sân khấu lớn, xem đi: QQ164, diễn đàn âm nhạc Thiên Hổ, DJ Trung Quốc đang online, diễn đàn âm nhạc Cửu Thiên... các diễn đàn âm nhạc nổi tiếng nội địa cùng tổ chức, cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến cúp Tiểu Cường đợt đầu tiên, tổ chức từ một tháng mười hai đến một tháng một. Các tác phẩm phù hợp với nguyên tắc sáng tác âm nhạc trực tuyến đều có thể tham gia thi, có các giải như: Giải sáng tạo nhất, giải ca từ hay nhất, giải bài hát hay nhất, giải biểu diễn tốt nhất, người đoạt giải sẽ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh và có thể ký hợp đồng với công ty đĩa hát.

Thu hút Trương Quang Bảo nhất không phải những thứ này, mà là tin tức liên quan đến Tiểu Bạch. Bên dưới trang web, có chú thích màu đỏ, lần này buổi tiệc của giới âm nhạc trực tuyến sẽ mời Tiểu Bạch - tiểu thiên vương sáng tác trực tuyến chưa từng lộ mặt bên ngoài. Tác phẩm mới của anh ta sẽ được ra mắt trong lần thi này. Xem ra, danh tiếng của tiểu thiên vương sáng tác trực tuyến này không nhỏ, nhiều trang web nể mặt anh ta như vậy.

Trương Quang Bảo đang suy nghĩ mình có nên tham gia cuộc thi lần này. Xem ra, quy mô lần này tương đối lớn, đến Tencent cũng đang giúp quảng bá. Nên biết, người dùng QQ lên đến hàng vạn, hàng vạn người online cùng lúc, cuộc thi này ắt phải gây chú ý lớn, đây là cơ hội hiếm có.

Quan trọng nhất là, Tiểu Bạch cũng tham gia. Trương Quang Bảo muốn xem xem, rốt cuộc là tiểu thiên vương sáng tác trực tuyến lợi hại đến đâu. Bây giờ không còn chần chừ nữa, nhấp vào đường link trên đó, vào trang báo danh, điền thông tin của mình.

“Người tham gia cần nộp tác phẩm trước ngày mười tháng mười hai, quá hạn sẽ hủy bỏ tư cách thi. Ừm, thời gian vừa đủ.”

Trương Quang Bảo báo danh xong, bắt đầu lên mạng tìm mọi thông tin có thể tìm được của Tiểu Bạch, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng ngoài ý muốn là anh tìm hết mọi thứ liên quan đến từ khóa “Tiểu Bạch” trên các trang web, ngoại trừ mấy dòng bình luận thì không hề có đường link về tác phẩm của anh ta. Thậm chí đến dòng giới thiệu đơn giản cũng không có, đây cũng khá là kỳ quặc, được xưng là thiên vương sáng tác trực tuyến nhưng lại không có tác phẩm?

Trước mắt, Trương Quang Bảo về diễn đàn, đăng bài hỏi cư dân mạng về chuyện này.

“Tiểu Bạch? Chúng tôi đều là Tiểu Bạch, Cậu Bảo anh là tác giả, chúng tôi không phải Tiểu Bạch sao?”

“Không quen biết, hình như có một nhà văn cũng là Tiểu Bạch, người đại ca hỏi là anh ta sao?”

“Có chút ấn tượng, nhưng không nhớ bài hát đó của anh ta tên là gì.”

Sau khi xem câu trả lời của cư dân mạng, Trương Quang Bảo không kìm được mà ca thán, tốc độ đào thải trên mạng thật nhanh quá. Một năm trước vẫn còn là tiểu thiên vương sáng tác trực tuyến, một năm sau, gần như không còn ai nhớ về anh ta nữa. Vừa không ra tác phẩm, còn bị mọi người lãng quên nữa, đây là quy luật sinh tồn trên mạng mà.

“Ồ la la, ồ la la...” Một người gửi tin nhắn đến, Trương Quang Bảo nhìn, ha ha, tiểu Mã online rồi.

“Tên nhóc này, gần đây bận gì đó? Mấy ngày rồi không thấy bóng dáng cậu đâu.” Trương Quang Bảo cười rồi trả lời.

“Hì hì, gần đây công ty có một ca sĩ ra album mới, bây giờ đã vào chế tác hậu kỳ rồi, thoải mái được chút, nên lên mạng xem thử. Sao, gần đây ổn không?” Tiểu Mã hỏi.

“Ừm, đúng rồi, hỏi cậu một chuyện, cậu biết Tiểu Bạch không?” Trương Quang Bảo vào thẳng chủ đề.

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch nào?” Hình như Tiểu Mã cũng không biết. Không phải chứ, anh ta thường lên mạng, lại thường xuyên theo dõi những chuyện liên quan đến sáng tác âm nhạc mà, làm sao không biết được?

Trương Quang Bảo gửi đường link của cuộc thi qua, sau đó, Tiểu Mã trả lời.

“Ồ, Tiểu Bạch này. Có lẽ là từ một năm trước, anh ta còn nổi hơn anh bây giờ gấp mấy lần, một bài hát của anh có thể nằm trong top tìm kiếm thứ hai mươi của Baidu không? Một bài hát của anh có thể được công ty đĩa hát để mắt đến không? Nhưng Tiểu Bạch làm được hết, tên nhóc đó có xuất thân âm nhạc, một năm trước cũng từng lăn lộn trong liên minh sáng tác âm nhạc Trung Quốc, sau đó nghe nói có công ty đĩa hát ký hợp đồng với anh ta, thì không còn xuất hiện nữa, không biết bây giờ tại sao lại xuất hiện nữa.”

Trương Quang Bảo cảm thấy rất kỳ lạ, nếu đã ký hợp đồng với công ty đĩa hát rồi, tại sao không phát hành mà bây giờ lại xuất hiện trên mạng nữa?

“Sao vậy? Anh muốn tham gia cuộc thi này?” Tiểu Mã hỏi.

“Ừm, đang định đây, dù sao quy mô lần này cũng lớn, nghe nói sẽ mô phỏng Super Girl, thiết kế khu thi đấu, dùng quyền loại trừ. Quan trọng nhất là nghe nói còn quảng cáo trên tivi, tin rằng sẽ có rất nhiều người theo dõi.” Trương Quang Bảo trả lời.

“Ừm, thử đi.” Lời này của Tiểu Mã khiến cho Trương Quang Bảo không vui, gì mà kêu thử đi, ồ, nghe ý của cậu thì chưa chắc tôi đã lên bảng xếp hạng, chỉ là thử mà thôi.

“Ngất, người anh em tôi không phải có ý đó. Quang Bảo, chúng ta không nói lời khách sáo, trình độ của anh ra sao, tôi biết rõ, anh cũng biết rõ, so với đại đa số người thì anh cũng được coi là ưu tú. Nhưng, Tiểu Bạch thì...”

Càng nghe càng không vui, một ca sĩ mà bây giờ đến tác phẩm cũng không tìm không thấy thì có thể lợi hại đến mấy chứ? Không phải chỉ xuất thân từ lớp chuyên nghiệp thôi sao, có gì hay đâu, nhóm của Jay trước đây không phải toàn những tên nhóc xuất thân từ lớp chuyên nghiệp sao? Kết quả thế nào? Không phải đến bảng xếp hạng còn không vào được sao?

“Quang Bảo, nói thật, đương nhiên không thể phủ nhận tài năng của anh, nhưng anh nhất định phải hiểu rõ, thành tích của anh hôm nay có liên quan rất lớn đến sự lăng xê, tuy nói người lăng xê không phải anh nhưng anh phải thừa nhận, khi lăng xê họ, cùng lúc cũng nâng anh lên, đúng không?” Tiểu Mã nói đúng trọng tâm, Trương Quang Bảo không thể không thừa nhận. Sự thật đúng là vậy, đến Trương Nam Tĩnh cũng nói như vậy.

“Được rồi, anh em không nói gì nữa, chúng ta cứ đợi đi rồi biết, lần thi này, tôi sẽ giành giải cho cậu xem, chuyện nhỏ, còn tăng chí khí của người ta, hạ uy phong của chính mình, hừ.” Trương Quang Bảo lên tiếng.

“Ha ha, tôi rất tán thưởng tính cách này của anh, được, người anh em vô cùng chờ đợi!”

Có khách đến, Trương Quang Bảo chào Tiểu Mã rồi đi đến quầy phục vụ tiếp khách. Đi qua thì thấy, thì ra là Trần Lĩnh Liêm, còn dắt theo mấy người bạn, hai nam một nữ. Thấy Trương Quang Bảo bước đến thì không thèm nhìn mà đi thẳng đến trước máy chủ, định quẹt thẻ lên mạng.

Trương Quang Bảo lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói gì. Sau khi quẹt thẻ xong, Trần Lĩnh Liêm đưa mấy người bạn định lên mạng, Trương Quang Bảo giơ tay ra chặn cậu ta lại.

“Làm gì đó?” Trần Lĩnh Liêm nhướng mi nhìn chằm chằm vào Trương Quang Bảo hỏi.

“Lên mạng phải trả tiền trước, việc này cậu không thể không biết chứ?” Trương Quang Bảo nhìn ba người kia một cái, đều không phải hiền lành gì. Ăn mặc kiểu lưu manh, đầu nhuộm tùm lum tùm la. Nhất là người nữ thì đánh phấn mắt đậm lè, nhìn sao cũng không thoải mái.

Trần Lĩnh Liêm liếc Trương Quang Bảo một cái, hừ lạnh một tiếng, như nói từ mũi ra: “Thần kinh, tôi lên mạng còn phải trả tiền?”

“Cậu thì không cần, nhưng bọn họ...” Trương Quang Bảo nhìn ba người bạn của cậu ta, nói.

Trần Lĩnh Liễm bất chợt nổi giận, nghiến răng nói: “Tôi nói này Trương Quang Bảo, anh thật sự muốn làm khó tôi phải không?”

“Tôi không rảnh đâu, đây là làm việc theo quy tắc.” Trương Quang Bảo cười lạnh lùng nói. Trần Lĩnh Liêm không để ý đến anh, gọi ba người bạn đó đi lên mạng, vứt Trương Quang Bảo qua một bên.

Trương Quang Bảo nổi trận lôi đình, nếu như ở bên ngoài, anh sớm đã tát cho một cái, nhưng đây lại là cháu của chú Trần, mẹ nó! Trước mắt, cầm chuột lên, vào phần mềm quản lý tắt hết bốn máy đó.

Trần Lĩnh Liêm ngồi ở hàng hai đột nhiên đứng dậy, sắc mặt khó coi, chỉ về phía Trương Quang Bảo mà mắng: “Tên họ Trương kia, mẹ nó hôm nay anh muốn sao đây?”

Máu nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu, Trương Quang Bảo nắm hai tay thành nắm đấm, hận không thể đấm tên này một trận, nhưng đây là quán net nơi mình làm việc, nếu như xảy ra chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh, hơn nữa nể mặt chú Trần nên thôi không tính toán với cậu ta.

Khi đó không để ý đến cậu ta, ngồi xuống trong quầy phục vụ.

Trần Lĩnh Liêm thấy vậy, sải mấy bước dài qua đó, đẩy mạnh Trương Quang Bảo, muốn mở mấy máy đó lên. Trương Quang Bảo nắm lấy tay cậu ta, để mặc cho Trần Lĩnh Liêm vùng vẫy làm sao cũng không buông.

“Anh buông ra không?” Trần Lĩnh Liêm chỉ vào mũi Trương Quang Bảo, hung hăn hỏi. Tên nhóc này tức giận lên, bộ dạng xấu xí biết bao, một gương mặt ngựa dài thượt ra, cắn chặt răng, đôi mắt cá chết như muốn phun ra lửa.

Đã có không ít khách trong quán net nhìn qua đây, Trương Quang Bảo bất an nhìn hai người họ. Trương Quang Bảo không muốn làm lớn chuyện, buông cậu ta ra rồi nén tức giận mà nói: “Lên mạng phải đóng tiền, đây không phải là kinh doanh của tôi, là của chú cậu, nếu như cậu bảo chú Trần gọi điện thoại đến đây, tôi sẽ không nói gì hết, để cho cậu chơi hết một ngày một đêm cũng không quản cậu.”

Lúc này, Đường Khánh Minh không biết sao mà từ trên lầu chạy xuống. Đứng xa xa ở một bên nhìn Trương Quang Bảo và Trần Lĩnh Liêm.

“Trương Quang Bảo bình thường anh chỉ tay năm ngón, tỏ vẻ ta đây, ông cũng nhịn rồi. Hôm nay, trước mặt bạn bè tôi, anh còn khiến tôi bẽ mặt, anh cố ý làm khó tôi! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh cho họ lên mạng, tôi sẽ không so đo với anh, nếu như không cho...” Trần Lĩnh Liêm đe dọa, nhưng hình như cậu ta không làm rõ tình hình, Trương Quang Bảo là làm gì cơ? Còn để cậu ta dọa sao?

“Nhóc con, nếu như không phải cậu là cháu của chú Trần, nói cho cậu biết, mẹ nó, tôi đã đánh cậu lâu rồi, anh đây muốn đánh cậu không phải một hai ngày rồi, coi chừng đó, đừng chọc điên tôi.” Mắt Trương Quang Bảo đỏ ngầu lên, chính anh cũng biết mình sắp không nhịn được nữa.

“Anh Bảo, anh Liêm, hai người nói ít lại đi, để khách...” Đường Khánh Minh đi đến, nhỏ giọng nói với bọn họ.

Nhưng lời chưa dứt, Trần Lĩnh Liêm đã lớn tiếng cắt ngang: “Mẹ nó, cậu là thứ gì? Chuyện của ông đây chưa tới lượt cậu lên tiếng? Cút qua một bên!” Đường Khánh Minh cúi đầu, không thấy được biểu cảm trên mặt cậu ta có thay đổi không nhưng Trương Quang Bảo đã chú ý đến rồi, hai nắm đấm của cậu ta càng ngày càng chặt lại.

“Trương Quang Bảo, tôi đếm đến ba, anh tránh ra cho tôi, nếu như không tránh, đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho cậu.” Trần Lĩnh Liêm đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Trương Quang Bảo và bắt đầu đếm số.

“Một...”

“Hai...”

Trương Quang Bảo coi như cậu ta không tồn tại, ngồi xuống ghế, khinh thường nhìn cậu ta. Loại lưu manh này, anh gặp nhiều rồi, nếu như động tay động chân thật thì chưa đến năm phút, cậu ta sẽ nằm bò ra. Hôm nay ông đây cho dù đắc tội với chú Trần thì bất cứ giá nào cũng phải cho cậu biết tại sao hoa lại hồng.

“Ba!” Trần Lĩnh Liêm đến xong, vung nắm đấm qua định đánh Trương Quang Bảo thật. Nhưng nắm đấm vừa vung ra thì đột nhiên loạng choạng ngã về phía trước, còn vang lên một tiếng “Ui da”. May là có quầy phục vụ đỡ lại, nếu không, chắc chắn sẽ ngã thẳng xuống đất.

Hai người nam ngồi ở hàng hai thấy Trần Lĩnh Liêm bị đánh thì lập tức quăng cái ghế qua, khách trong quán net sợ hãi kêu lên, trước mắt thì lúc này sắp đánh nhau rồi.

“Ai dám động đậy tôi đánh chết người đó!” Trương Quang Bảo đứng dậy, chỉ vào hai tên đó. Lúc này hai mắt anh đỏ lên, gân xanh trên trán hiện ra, bộ dạng này có thể dùng hung tợn, đáng sợ để hình dung. Nếu như có bọn Lý Đức ở đây, ắt hẳn đều biết, mỗi khi Trương Quang Bảo như này, chắc chắn sắp bùng phát lên rồi, nhẹ thì no đòn, nặng thì nằm viện vài ngày.

Hai tên đó thấy vậy cũng nghe lời, đứng đó không động đậy, lạnh lùng nhìn Đường Khánh Minh chằm chằm.

“Cậu dám đánh ông đây?” Trần Lĩnh Liêm dường như không dám tin, người ban nãy ra ta đánh cậu ta lại là tên nhà quê bình thường trông hiền lành nhút nhát này.

Đường Khánh Minh lúc này và người mà ngày thường mọi người thấy, hoàn toàn là hai người khác nhau. Cậu ta nắm chặt nắm đấm, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Trần Lĩnh Liêm, nghiến răng ken két.

“Ai dám động vào anh Bảo, ông đây đánh người đó tàn phế!” Đường Khánh Minh nhịn nửa ngày, nhả một câu này ra. Đừng thấy cậu ta thật thà, ai tốt ai xấu với mình, lòng cậu ta đều biết rõ. Tên Trần Lĩnh Liêm này, sớm đã nhìn không thuận mắt, bình thường hay ăn hiếp người khác thì thôi, hôm nay lại dám ra tay với Trương Quang Bảo, cho dù thế nào Đường Khánh Minh cũng không nhịn được nữa. Vốn định đánh cậu ta một trận đã đời, nhưng cậu ta là cháu của ông chủ, đánh rồi thì công việc này cũng mất luôn.

Trần Lĩnh Liêm nhìn Đường Khánh Minh hồi lâu cũng không nói chuyện, gương mặt xấu xí đó hoàn toàn kinh ngạc. Đây có phải là tên nhà quê thường ngày không? Cậu ta lại dám nói như vậy với mình?

Khách trong quán net đều thấp thỏm nhìn về hai người ở quầy phục vụ, có một số định thanh toán rồi đi nhưng nhìn cục diện như này, ai mà có gan đó?

Trương Quang Bảo hít sâu, cố gắng kìm chế mình, nói với Đường Khánh Minh: “Khánh Minh, không có việc của cậu, cậu lên lầu ngủ đi.” Anh biết, Đường Khánh Minh đang nóng, nếu như xảy ra chuyện gì nữa thì cậu ta sẽ đánh Trần Lĩnh Liêm chết mất. Mình lại không muốn liên lụy cậu ấy mất chén cơm.

Đường Khánh Minh đứng đó, không động đậy, đôi mắt dán chặt lên Trần Lĩnh Liêm.

“Có phải lời của anh Bảo cậu cũng không nghe nữa không?” Trương Quang Bảo hơi tức giận, lớn tiếng nói. Nhìn lòng ngực vạm vỡ của Đường Khánh Minh, xem ra vẫn chưa hết giận, nghe Trương Quang Bảo nói vậy, trừng mắt nhìn Trần Lĩnh Liêm một cái rồi quay đầu đi.

Đường Khánh Minh vừa đi, Trần Lĩnh Liêm lập tức nổi giận, quan sát Trương Quang Bảo một hồi, rồi chỉ vào mũi anh nói: “Tên họ Trương kia, anh đợi đó.” Nói xong, quay đầu ra hiệu với bạn bè rồi mấy người đó nghênh ngang bỏ đi.

Phổi của Trương Quang Bảo tức sắp nổ tung rồi, lớn đến từng tuổi này, có lúc nào phải nhịn nhục như vậy đâu? Người ngang ngược hơn đứng trước mặt Quang Bảo còn phải ngoan ngoãn. Bây giờ hay rồi, bị người ta chỉ vào mũi mắng một trận, lại không thể đánh trả lại, mẹ nó, ai bảo tên đó là cháu chú Trần chứ!

Giận gì thì giận, kinh doanh vẫn phải kinh doanh, Trương Quang Bảo điều chỉnh tâm trạng mình, mỉm cười nói với khánh trong quán: “Xin lỗi, chút hiểu lầm thôi, mọi người tiếp tục, tiếp tục.” Vừa dứt lời thì có rất nhiều khách lao tới quầy phục vụ tính tiền rồi rời đi.

Mới sáng sớm đã đánh nhau, ai còn dám ở lại lên mạng nữa, Trương Quang Bảo bất lực vẫn phải mỉm cười thanh toán cho mọi người. Tên vô dụng đó, khiến cho anh muốn tự tát mình hai cái! Mẹ nó, sao tôi lại phải chịu tội này chứ!

Khó khăn lắm mới trấn an được khách khứa, Trương Quang Bảo tức đến mơ hồ, im lặng ngồi trên ghế ở quầy phục vụ. Chuyện này có nên nói với chú Trần một tiếng không, Trần Lĩnh Liêm thật chẳng ra làm sao, cậu ta còn ở đây nữa thì e là sẽ gây họa cho quán. Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại gọi cho chú Trần. Vốn định những chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh sẽ không để tâm nhưng bây giờ là bị ép không còn cách nào khác, quán net này là của chú Trần, cháu cũng là của chú, chuyện vẫn nên để chú xử lý thì hơn.

“A lô, chú Trần ơi, con là Quang Bảo, nói với chú một chuyện, đứa cháu của chú chẳng ra làm sao, đưa mấy đứa bạn đến, không đưa tiền theo quy tắc, còn muốn đánh người, dọa khách khứa của quán chạy hết phân nửa, cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải cách.”

Vốn nghĩ sau khi chú Trần nghe xong sẽ nổi trận lôi đình nhưng hình như chuyện không phải vậy.

“Ò, ha ha, Quang Bảo, con thông cảm chút, thằng cháu của chú ở ngoài chơi bời quen rồi, ba mẹ nó cũng xin để cho nó làm việc ở quán net, hy vọng có thể trói buộc nó. Con đừng chấp nhặt nó, nó muốn lên mạng thì để nó lên đi.”

Cơn giận vừa mới ổn định lại bùng lên. Được, được, được, dù sao kinh doanh là của chú, chú nói vậy rồi thì con còn nói gì nữa? Rốt cuộc vẫn là cháu của mình, vẫn hơn người ngoài nhiều! Trương Quang Bảo cúp điện thoại, vứt lên quầy phục vụ. Đây là chuyện mẹ gì đây!

Đường Khánh Minh đi ngủ rồi, Trần Lĩnh Liêm cũng không biết đã chạy đi đâu, quán net chỉ có Trương Quang Bảo trông coi. Chạy qua chạy lại, bưng trà rót nước, đã lâu lắm không bận rộn như vậy rồi. Vốn ôm trong người cục tức, bây giờ còn phải mỉm cười phục vụ, tim của Trương Quang Bảo sắp tức chết rồi.

Đến giờ ăn trưa, Trương Quang Bảo lại không thể rời đi được, quán net không có ai, được, cứ đói đi.

Dương Ngân Hạ gọi điện đến, hỏi Trương Quang Bảo sao còn chưa tan làm, khi đó Trương Quang Bảo đang bực bội nên nói quán net bận, không về ăn cơm được. Dương Ngân Hạ cũng không nói gì, cúp điện thoại.