Lưu Manh Hóa Idol

Chương 54-2: (2)



“Thật ra, mấy đứa các cậu dù hơi gầy nhưng nhìn một cái đã biết là người thông minh. Đã có tài thì sẽ có chỗ để dùng. Có rất nhiều nhà khoa học trên thế giới khi còn đi học là học sinh kém nhưng người ta…”

Trương Quang Bảo không nghe nổi nữa. Anh xua tay rồi nói với phó hiệu trưởng Vương: "Phó hiệu trưởng, đừng khen bọn em nữa. Chuyện này mọi người đều biết rồi. Có chuyện gì thì thầy cứ nói thẳng ra."

Phó hiệu trưởng Vương giống như bị sặc đồ ăn nên hồi lâu không lên tiếng.

“Chuyện là như vầy. Thành tích mà cậu đạt được đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ với xã hội rồi. Việc này cực kỳ có lợi cho việc thay đổi hình ảnh về trường chúng ta. Đó cũng là một sự khích lệ, động viên với các đàn em của các cậu. Chúng tôi định để cậu đi phát biểu cho sinh viên năm nhất và năm hai. Ờm, nói với bọn họ trường đã bồi dưỡng cậu thế nào rồi cậu nỗ lực ra sao. Phải để bọn họ biết rằng dù chúng ta là sinh viên cao đẳng nhưng vẫn có thể làm nên những điều tuyệt vời. Rồi là phải cầu tiến…”

“Cái gì? Phó hiệu trưởng Vương, em có nghe nhầm không? Thầy bảo Quang Bảo đi làm bài phát biểu á?” Lý Đức suýt thì nhảy dựng lên. Không phải kiểu phát biểu này chỉ dành cho những người có đóng góp xuất sắc cho trường hoặc anh hùng sao? Cũng mệt cho trường vì đi nghĩ ra mấy cái này. Nếu như trường muốn Trương Quang Bảo phát biểu thì có khi anh lại dùng tất cả ngôn từ của mình để khiến người đọc bất ngờ. E rằng sẽ nhận về những kết quả “không thể lường trước”.

“Đúng vậy. Đây là quyết định được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng của Đảng ủy nhà trường. Tôi cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời để giáo dục tư tưởng cho học sinh. Vẫn câu nói đó, đã có tài thì sẽ có chỗ để dùng. Chỉ cần cố gắng thì ai cũng có cơ hội thành công. Trương Quang Bảo là một ví dụ điển hình. Dù thành tích học tập của cậu ta không tốt, hơn nữa còn rất nghịch ngợm nhưng không phải bây giờ cậu ta đã thành công rồi sao?” Phó hiệu trưởng Vương nói liên tù tì, nhưng lại không nhận ra lông mày của đám Trương Quang Bảo đã nhăn tít lại.

Trương Quang Bảo nhẹ nhàng mỉm cười rồi lắc đầu: “Phó hiệu trưởng, thầy nói thật đi. Ai nói em thành công thì là đang ảo tưởng. Em nghĩ là dẹp chuyện này đi. Em không giỏi nói chuyện lắm, không phát biểu được đâu.” Nói xong anh liền xoay người nhìn chằm chằm máy tính.

Phó hiệu trưởng Vương nghe vậy thì cực kỳ sốt ruột. Thế này mà còn không thành công thì là gì? Trong số vô vàn tác phẩm dự thi, cậu có thể lọt vào top ba, hơn nữa còn được lên TV, báo chí. Nhưng tại sao trên bài báo đó lại không viết rõ là cậu học trường nào? Chỉ nhắc qua loa là trường đại học nào đó ở Thành Đô là sao?

"Trương Quang Bảo, đây là quyết định của trường. Tôi mong cậu sẽ nghiêm túc xem xét. Hơn nữa, trường đã bồi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, cậu không muốn làm một việc nhỏ như vậy cho trường sao? Nghĩ thử xem, học viện âm nhạc Tứ Xuyên thì có Lý Vũ Xuân, chẳng lẽ chúng ta không thể có một Trương Quang Bảo sao? Điều này rất quan trọng đối với trường. Hơn nữa còn có thể chứng minh rằng việc đào tạo nghệ thuật ngoại khóa của trường ta đang được thực hiện đến nơi đến chốn. "

Trương Quang Bảo cười. Việc đào tạo nghệ thuật ngoại khóa của trường hả? Mình đã học ba năm ở đây rồi mà chưa thấy trường tổ chức khóa đào tạo nghệ thuật nào cả. Cùng lắm là có một buổi khiêu vũ do sinh viên tổ chức vào mỗi tối thứ sáu hàng tuần thôi. Mấy đứa con trai đều thích đến đó vì lúc khiêu vũ có thể dễ dàng sờ soạng.

“Phó hiệu trưởng, có bắt buộc phải làm không?” Trương Quang Bảo đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười thần bí với phó hiệu trưởng Vương.

Phó hiệu trưởng Vương sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Đương nhiên rồi. Cậu là học sinh của trường nên phải tuân theo quyết định của trường!"

Trương Quang Bảo giả bộ nhìn trần nhà một hồi rồi gật đầu nói: "Được, vậy em sẽ làm!"

Phó hiệu trưởng Vương nghe vậy thì gật đầu một cách hài lòng hài lòng. Ông ấy khen ngợi Trương Quang Bảo thêm vài câu rồi đi thẳng ra ngoài. Ông ấy vừa đi, Lý Đức liền hỏi: "Này, Quang Bảo, đừng nói là cậu định làm thật nhé? Ông ta không phải là người tốt gì cả, cậu nể mặt ông ta làm gì?"

Trương Quang Bảo cười khẩy: "Cậu cứ chờ xem tôi sẽ phát biểu như thế nào."

Đã đến giờ ăn trưa, nhưng Dương Ngân Hạ không gọi. Trước đây, mỗi khi đến giờ ăn, cô luôn gọi điện cho anh đúng giờ, nhắc nhở Trương Quang Bảo đã đến giờ ăn. Hôm nay có chuyện gì vậy?

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Dương Ngân Hạ, nhưng nhận được phản hồi là bị cúp máy. Tự nhiên cúp máy làm gì? Trương Quang Bảo thấy hơi khó hiểu nên đã gọi thẳng đến khu ký túc xá.

“Alo, chị Lưu à? Trương Quang Bảo đây. Chị Dương có đó không? Cái gì? Cô ấy đã đi ra ngoài từ hồi sáng rồi á? Chị có biết cô ấy đi đâu không? Được rồi, cảm ơn chị.”

Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Trương Quang Bảo đầy vẻ nghi ngờ. Chị Dương đi đâu rồi? Tại sao không nói gì với mình hết? Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Nhưng anh cũng không nghĩ quá nhiều, mình không biết cô đang ở đâu, điện thoại thì không bắt máy nên anh đành đi ăn trưa trước.

Vẫn là quán cũ, thấy Dương Ngân Hạ không đến, bà chủ hỏi anh. Nghe xong câu trả lời của Trương Quang Bảo, bà ấy thuận miệng nói có phải hai người đang cãi nhau không?

Cãi nhau? Có đâu? Hai ngày trước vẫn còn bình thường mà. Trương Quang Bảo vừa ăn vừa nghĩ. Nếu chị Dương muốn gì muốn nói thì chắc chắn sẽ nói rõ với anh chứ sẽ không làm như vậy. Có lẽ cô đang đi xử lý chuyện gấp nào đó nên mới không kịp thông báo với mình.

“Tiểu Trương sắp tốt nghiệp chưa?” Chưa đến giờ tan học nên trong quán chỉ có một vị khách là Trương Quang Bảo. Bà chủ trông có vẻ rất rảnh rỗi, còn có thời gian nói chuyện với anh.

“Sắp rồi ạ. Sau khi bảo vệ xong luận án tốt nghiệp vào ngày kia thì sẽ chính thức tốt nghiệp.” Trương Quang Bảo vừa ăn cơm vừa trả lời.

“Ồ. Vậy cậu đã có dự định gì cho công việc chưa?” Bà chủ hỏi tiếp.

Trương Quang Bảo nhất thời không biết trả lời như thế nào. Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp thì phải đi tìm việc. Nhưng việc của anh ở đâu? Mấy ngày nay anh chỉ chú tâm đến cúp Tiểu Cường mà suýt chút nữa quên mất việc này, Nói cho cùng thì anh vẫn phải đi tìm việc. Cúp Tiểu Cường chỉ là một thú vui, nói thẳng ra là chỉ chơi chơi thôi. Tìm việc mới là chuyện chính. Bây giờ nghĩ lại thì từ lúc ra khỏi quán net là anh đã không tìm việc nữa mà hoàn toàn dựa vào mức lương bảy triệu để chi tiêu.

Chị Dương quản lý chi tiêu của mình nhưng lại không nói với mình còn bao nhiêu tiền. Nghĩ lại thì mình đã mời mọi người ăn vài bữa cơm, có lần nào dưới ba trăm rưỡi đâu? Chắc không còn bao nhiêu tiền nữa rồi. Sau khi tốt nghiệp thì sẽ phải ra khỏi trường. Còn nhớ năm ngoái có nhiều anh chị vì không kiếm được việc mà phải ở lại trong trường.

Phó hiệu trưởng Vương chính là người bảo bộ phận an ninh đảm bảo tất cả học sinh sẽ ra trường vào ngày tốt nghiệp. Trường không có chút lương tâm nào, năm nay có lẽ cũng vậy. Đến lúc đó mà không tìm được chỗ ngủ thì sẽ phải ngủ ngoài đường.

Nghĩ đến đó, Trương Quang Bảo cảm thấy được vấn đề thật nghiêm trọng. Chao ôi, dạo này chóng mặt quá, làm sao có thể gạt hết công việc sang một bên đây? Không được, mình phải quay lại gặp chị Dương để thảo luận kỹ càng, xem kế hoạch của cô ấy sau khi tốt nghiệp là gì rồi hai người sẽ tính đến kế hoạch lâu dài sau.

Sau khi ăn xong và trả tiền, Trương Quang Bảo vội vàng trở về. Luận án tốt nghiệp mà anh tải trên mạng về vẫn chưa được chỉnh sửa. Phải hoàn thành vào chiều nay thì ngày kia mới có báo cáo kết quả nhiệm vụ được.

Khi đi qua sân vận động, Trương Quang Bảo dừng lại. Anh thấy một người ngồi trên bãi cỏ ở góc dưới bên trái của sân đang cúi đầu xuống, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Bộ dáng người đó rất quen thuộc, chẳng phải là đây là chị Dương sao? Nghĩ vậy, anh bước tới. Khi anh đến gần hơn, anh mới phát hiện đây đúng là Dương Ngân Hạ.

Tại sao cô lại ngồi ở đây? Tại sao lại cúp điện thoại? Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh, Trương Quang Bảo không có thời gian để suy nghĩ. Anh vội vàng đi đến bên cạnh Dương Ngân Hạ. Cô đang nghĩ về điều gì trong trạng thái tập trung đến nỗi thậm chí còn không nhận ra mình đang bước đến gần cô.

Chà, có vẻ không ổn. Anh khẽ nhíu mày. Đôi mắt nhìn về phía xa xăm, hai tay ôm đầu gối, đây là tư thế bất lực điển hình. Cô ấy gặp phải chuyện gì sao?

Trương Quang Bảo không quấy rầy mà nhẹ nhàng ngồi xuống phía sau lưng cô. Dương Ngân Hạ vẫn không để ý. Cô lặng lẽ ngồi đó, nhìn về phía xa xăm.

Có một câu nói rằng tâm hồn của những người đàn ông và phụ nữ yêu nhau được kết nối, người ta thường gọi là thần giao cách cảm. Anh không biết có cơ sở khoa học nào cho câu nói này không. Dù sao, Trương Quang Bảo vẫn luôn cho rằng đó là chuyện vô nghĩa. Tuy nhiên, vào lúc này, anh lại hơi tin vào câu nói này.

Ngồi sau lưng Dương Ngân Hạ, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, trong lòng Trương Quang Bảo dần dần có cảm giác buồn bực. Anh không biết có liên quan gì đến thời tiết âm u ngày hôm nay không. Chị Dương hình như thật sự có tâm sự, nếu không thì cô sẽ không ngồi ở chỗ này một mình như vậy.

"Haiz..." Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

Tiếng thở dài đó khiến trái tim của Trương Quang Bảo run lên. Nó giống như một nhát búa nặng nề đập vào trái tim anh. Tiếng thở dài của người phụ nữ là một lời cảnh báo đối với người đàn ông. Nó đang tuyên bố rằng bạn đang không để ý đến người phụ nữ bạn yêu.

“Ngân Hạ.” Không thể ngồi yên nữa, Trương Quang Bảo nhẹ giọng gọi. Dường như cô vẫn chưa phản ứng lại mà vẫn ngồi im. Trương Quang Bảo từ từ vươn tay ra và đặt lên vai Dương Ngân Hạ.

“Á!” Với một tiếng hét lên, Dương Ngân Hạ quay đầu lại. Sau khi nhận ra đó là Trương Quang Bảo, cô vỗ trái tim mình rồi nói một cách nhẹ nhàng: "Dọa em sợ gần chết."

Trương Quang Bảo cười. Anh thu bàn tay đặt trên vai Dương Ngân Hạ về rồi nói: "Đàn chị, sao em lại ở đây một mình?"

Dương Ngân Hạ cười một cách miễn cưỡng: “À, không có gì đâu. Em hơi chán làm luận án tốt nghiệp nên ra đây cho thoải mái một chút ấy mà.” Nói xong, cô lại quay người đi.

Trương Quang Bảo sững sờ một lúc, sau đó anh thở dài: "Ôi, Trương Quang Bảo này thật sự thất bại trong việc làm người rồi."

Quả nhiên, khi Dương Ngân Hạ nghe thấy điều này, cô nhanh chóng quay lại, đối mặt với Trương Quang Bảo và hỏi một cách lo lắng: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Trương Quang Bảo liếc cô sau đó nhìn bầu trời rồi thở dài. Một lúc lâu sau anh mới nói một cách chậm rãi: "Bạn gái có tâm sự mà lại không muốn nói với mình. Là một người bạn trai, đây có được coi là thất bại không?"

Dương Ngân Hạ im lặng. Nói với anh? Nói với anh rồi anh sẽ nghe theo sao? Những gì trước mắt anh bây giờ là điều mà rất nhiều người mơ ước, chỉ cần anh muốn thì những thứ trước đây không thể có sẽ đến với cậu. Dù là ai, đều không thể từ chối chuyện này. Tuy anh là người đặc biệt, nhưng vẫn là người thường. Người thường có những mong muốn của mình, cũng giống như cô, cô hi vọng anh đừng tiến vào giới giải trí.

"Gì thế? Em vẫn định không nói à? Vậy anh lại phải hét lên là tôi, Trương Quang Bảo là một thằng thất bại!" Nhiều học sinh đang tập thể dục trên sân vận động đã quay đầu nhìn ra đây.

Dương Ngân Hạ vội vàng xua tay: "Đừng hét, đừng hét nữa, em nói là được chứ gì? Thật là hết cách với anh."

Trương Quang Bảo cười đểu. Anh tiến lại gần Dương Ngân Hạ và hít một hơi thật sâu rồi khen ngợi: “Ừm, em thơm lắm.” Có lẽ anh đã làm cho chị Dương tức giận ngoài ý muốn, vậy thì cứ nịnh chị ấy trước rồi nói chuyện sau.

Dương Ngân Hạ nhìn vào mắt anh, một lúc sau, cô nắm lấy tay Trương Quang Bảo. Mười ngón tay kết nối với trái tim, thần giao cách cảm. Khi bàn tay nhỏ bé của Dương Ngân Hạ đặt vào lòng bàn tay anh, Trương Quang Bảo bỏ đi vẻ giễu cợt mà nhìn người phụ nữ trước mặt một cách nghiêm túc.

“Quang Bảo, em xin anh một chuyện được không?” Bộ dáng của Dương Ngân Hạ lúc này trông rất trong trẻo, động lòng người. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô đều là sự khẩn cầu. Có lẽ bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ đồng ý yêu cầu của cô mà không chút do dự.

Thật không may, Trương Quang Bảo mặc dù là một người đàn ông nhưng anh lại là một người đàn ông rất kỳ lạ. Trong lòng anh nhanh chóng đoán xem Dương Ngân Hạ có thể đưa ra yêu cầu gì. Chẳng lẽ, để cho mình không gặp lại Triệu Cảnh nữa sao? Vài ngày trước, cuộc gặp mặt của hai người họ trong công viên đã khiến anh nhận ra một vài điều.

Nếu đây là những gì cô ấy muốn thì anh chỉ có thể nói xin lỗi. Tuy Triệu Cảnh có thể thích mình, nhưng đó là sự tự do của cô ấy. Cô ấy có quyền thích người mình thích, không ai có thể ép buộc. Cũng giống vậy, anh có quyền kết bạn. Anh chỉ coi cô ấy như một người bạn bình thường, nếu anh cố ý tránh mặt cô ấy để không bị nghi ngờ thì đó không phải là Trương Quang Bảo.

“Được, em nói thử xem.” Trương Quang Bảo khẽ gật đầu.

Nắm chặt tay Trương Quang Bảo, dường như Dương Ngân Hạ đã hạ quyết tâm nói câu này: "Anh đừng tham gia cúp Tiểu Cường nữa, được không?"

Mặc dù không giống như trong tưởng tượng, nhưng Trương Quang Bảo không hề ngạc nhiên. Trước đó Dương Ngân Hạ đã nói với anh rằng cô không muốn anh gia nhập giới giải trí. Lúc đó, anh không có ý định hay điều kiện gì để bước chân vào giới giải trí. Nhưng bây giờ, các điều kiện dường như đã được đáp ứng ở một mức độ nhất định. Chỉ cần đạt được top một khu vực Tây Nam, anh chắc chắn sẽ có lợi thế rất lớn trong các cuộc thi đấu sau này. Cuối cùng việc đoạt giải cũng không phải là không thể.

Hơn nữa trước mắt anh ngoài số tiền thưởng cao, còn có một bản hợp đồng.

"Ngân Hạ, âm nhạc là sở thích của anh, không phải là cách để kiếm sống. Anh không cần âm nhạc mang lại cho mình bất kỳ phần thưởng vật chất nào, vì vậy việc anh có tham gia cúp Tiểu Cường hay không cũng không quá quan trọng với anh. Nhưng em mới là ước mơ của anh. Nếu như em vẫn kiên quyết thì anh có thể không tham gia cúp Tiểu Cường nữa.” Lời nói của Trương Quang Bảo cực kỳ thông minh “nếu như em vẫn kiên quyết”.

Đúng là anh quan tâm đến Dương Ngân Hạ, nếu Dương Ngân Hạ yêu cầu anh rút khỏi cúp Tiểu Cường thì anh có thể làm như vậy vì người phụ nữ mình yêu. Bởi vì cúp Tiểu Cường đối với anh chỉ là một trò chơi. Và việc làm cho người phụ nữ mình yêu buồn phiền vì một trò chơi không phải là phong cách của Trương Quang Bảo.

Nhưng cũng phải nói rằng Trương Quang Bảo quan tâm đến Dương Ngân Hạ nhiều như vậy, Dương Ngân Hạ là một người phụ nữ hiểu chuyện. Đối với cô mà nói, Trương Quang Bảo có thể từ bỏ những thứ hấp dẫn như vậy vì mình thì cô chắc chắn sẽ nghĩ xem cô đã làm được gì cho anh hay chưa rồi là cô làm vậy có phải hơi bướng bỉnh hay không.

Dương Ngân Hạ thật sự nghĩ như vậy. Trước khi Trương Quang Bảo đồng ý, cô rất căng thẳng, sợ là Trương Quang Bảo sẽ không vui, cho rằng cô vô lý. Khi nhận được câu trả lời của Trương Quang Bảo, cô lại không vui như tưởng tượng.

“Quang Bảo, anh có thực sự muốn giành chiến thắng trong cuộc thi này không?” Một lúc lâu sau Dương Ngân Hạ mới hỏi. Trên đời này người hiểu Trương Quang Bảo rõ nhất có lẽ là cô. Vì vậy, từ những gì Trương Quang Bảo vừa nói, cô có thể nhận ra Trương Quang Bảo vẫn rất quan tâm đến trò chơi này. Mặc dù anh không quan tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng đối với một nhạc sĩ, việc tác phẩm của mình được mọi người đón nhận là chuyện vừa vui vừa xúc động. Đó là điều mà người nhạc sĩ nào cũng mơ ước.

Trương Quang Bảo nắm tay Dương Ngân Hạ và nhìn nó một cách cẩn thận như thể anh đang quan sát món đồ cổ quý hiếm.

"Đàn chị, anh đã nói rồi. Âm nhạc chỉ là sở thích, còn em mới là giấc mơ của anh. Anh là một người không thích chịu khổ. Anh nghĩ việc từ bỏ sở thích vì giấc mơ của mình là điều đáng giá." Trương Quang Bảo cười nói.

Dương Ngân Hạ mỉm cười một cách nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời này từ miệng của Trương Quang Bảo. Phụ nữ đòi hỏi rất ít, họ chỉ muốn người đàn ông mình yêu quan tâm đến mình. Bây giờ, người đàn ông này đã nói rõ ràng rằng cô là giấc mơ của anh và anh quan tâm đến cô. Vậy thì cô còn mong gì hơn nữa?