Lưu Manh Lão Sư

Chương 446: Hoàng Na Ăn Hiếp Người



"Là tôi" đây là thanh âm một người phụ nữ.

Trần Thiên Minh sau khi nghe thanh âm này biết người ở bên trong là Hoàng Na, vì vậy hắn bật đèn, chỉ thấy Hoàng Na ngồi ở trên ghế cạnh giường hắn, hình như đang nghĩ đến cái gì.

"Hoàng Na, cô như thế nào không ngủ được chạy đến phòng tôi hả? Còn nữa, cô như thế nào không bật đèn?" Trần Thiên Minh kỳ quái mà hỏi thăm.

Hoàng Na này cũng thật là, chẳng lẽ nàng không biết dọa người cũng có thể làm cho người ta chết sao? Chạy đến phòng mình không bật đèn mà ngồi, nàng muốn làm gì chứ?

"Chẳng lẽ bảo tôi một tiếng chị Na khó khăn như vậy sao?"Hoàng Na sâu kín nói.

"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Trần Thiên Minh hỏi Hoàng Na.

"Không có việc gì sẽ không thể tìm cậu sao? Cậu vừa rồi đi đâu vậy?" Hoàng Na nói.

"Ồ, vừa rồi tôi ở chỗ Hoàng Lăng" Trần Thiên Minh nói.

"Cậu ở chỗ Tiểu Lăng? Nó có chuyện gì sao?" Hoàng Na không khỏi hỏi thăm.

"Không có chuyện gì, chỉ là hỏi tôi một chút việc ở trường thôi."Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

Hắn không thể nói cho Hoàng Na là Hoàng Lăng muốn mình hôn mới chịu ngủ.

"Ồ, Thiên Minh, Tiểu Lăng là một đứa trẻ có chút ngang ngạnh, có gì cậu bỏ qua cho nó. Ôi, đều do tôi, bình thường bận làm ăn, ít quan tâm tới nó. Bất quá, tôi thấy nó thích cùng cậu cùng một chỗ, sau này cậu dạy dỗ nó nhiều một chút, đặc biệt là học tập. Được rồi, Thiên Minh, ở trường cậu dạy Tiểu Lăng môn gì?" Hoàng Lăng đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.

"Tôi chỉ là chủ nhiệm lớp, chứ không có dạy môn nào." Trần Thiên Minh dừng một chút nói.

"Nếu như có thể, khi cậu có thời gian giúp Tiểu Lăng học bổ túc một chút, học phí tôi sẽ đưa cho cậu" Hoàng Na chờ mong nhìn Trần Thiên Minh:

"Tôi trước kia mời gia sư cho Tiểu Lăng, nhưng là nó không thích mấy gia sư này toàn đuổi bọn họ đi, tôi thấy nó nghe lời cậu, cậu hãy giúp nó học tập. Khả năng Tiểu Lăng bây giờ muốn thi đỗ đại học rất khó" Hoàng Na vẻ mặt lo lắng.

Trần Thiên Minh nhún vai nói: "Tôi sẽ bảo nó cố gắng học tập nhưng có nghe hay không là do bản thân nó, dù sao nó bây giờ cũng đã 17 tuổi, có suy nghĩ của chính mình."

"Tôi biết, nhưng là cũng phải có người nói nó mới được. Ôi, tôi thường xuyên không ở nhà, tập đoàn lớn như vậy do một người phụ nữ như tôi gánh vác, tôi rất mệt mỏi! Nếu như không vì Tiểu Lăng sau này, có khi tôi muốn bỏ tập đoàn, sống yên ổn qua ngày."

Hoàng Na nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẻ mặt ưu thương.

"Cô có thể tìm một người giúp cô gánh vác mà" Trần Thiên Minh nói.

Một người phụ nữ có tiền lại xinh đẹp như Hoàng Na, chắc chắn rất nhiều đàn

ông sẽ thích.

"Cậu nghĩ rằng tôi không nghĩ tới hả, nhưng là nào có người đàn ông nào thật sự thích tôi, không phải nhìn vào tiền của tôi thì chính là nhìn vào sự xinh đẹp của tôi, mỗi người đều không thật tâm đối với tôi." Hoàng Na nói.

Trần Thiên Minh nghe xong lời Hoàng Na, trong lòng âm thầm nghĩ tới:-Bình thường thấy cô yêu mị tính cách như vậy thì làm gì có người đàn ông nghiêm chỉnh nào có dũng khí thích cô nha.

Trần Thiên Minh nghĩ tới hai lần trước mình gặp Hoàng Na, nàng như là đang câu dẫn chính mình, xem ra bên người nàng cũng không hề ít đàn ông.

"Thiên Minh, cậu thích tôi không?" Hoàng Na đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.

"Tôi? Cô nói hơi quá rồi, chúng ta bây giờ là quan hệ công việc, ở đâu nói chuyện thích hay không thích được hả?" Trần Thiên Minh nói.

"Ôi, tôi biết cậu sẽ không thích một bà già như tôi"

Hoàng Na cố ý thở dài một hơi.

"Nếu như cô là bà già vậy trên đời sẽ không còn mỹ nữ nữa rồi." Trần Thiên Minh nói.

"Thiên Minh, tôi là mỹ nữ sao?"

Hoàng Na vừa nói một bên thì cố gắng ưỡn một chút bộ ngực đầy đặn. Bây giờ Hoàng Na mặc một bộ váy ngủ màu đỏ, phần trước ngực khoét rất thấp, thấp đủ để một phần bộ ngực của nàng lộ liễu ra ngoài.

Mà đối mặt Trần Thiên Minh, hai chân Hoàng Na hơi mở ra, Trần Thiên Minh thấp thoáng nhìn thấy một chút mờ ảo bên trong váy.

"Đúng, đúng" Trần Thiên Minh không khỏi cúi đầu.

Không dám nhìn nữa, nếu nhìn nữa thì phía dưới không nghe lời lại sẽ có phản ứng đội quần lên.

Nhưng là, hắn càng cố không xem thì tâm lý lại càng muốn xem một chút, nghĩ muốn đem phía dưới mờ ảo của Hoàng Na nhìn rõ một chút.

Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn mình một cái sau đó không nhìn mình nữa, nàng mất hứng nói:

"Thiên Minh, cậu nhìn xem rồi nói, tôi thật sự xấu như vậy sao? Cậu tại sao không nhìn tôi?"

"Không, cô không xấu, cô rất đẹp." Trần Thiên Minh không dám ngẩng đầu.

Trước kia hắn nhìn Hoàng Na không có cảm giác gì nhưng từ sau khi hắn biết Hoàng Na là chủ tịch tập đoàn Hoàng Thị, sự quyến rũ của nàng cóchút hấp dẫn hắn.

Thử nghĩ ngươi ở trên đường nhìn thấy một mỹ nữ, nếu ngươi cho rằng nàng là "cá vàng" hay nàng là một cô gái đứng đắn, nghiêm chỉnh thì cái nhìn sẽ khác nhau hoàn toàn.

"Nhưng cậu ngay cả liếc nhìn tôi một cái cũng không thèm, cậu còn nói tôi xinh đẹp, cậu lừa gạt tôi hả?" Hoàng Na u oán nói tiếp:

"Thiên Minh, cậu biết không? Mười mấy năm qua, tôi ngay cả tìm một người để tâm sự cũng không có, cậu có biết tôi khổ như thế nào không? Tôi bây giờ gặp cậu, cảm giác cậu như người thân, nghĩ muốn tìm cậu trò chuyện nhưng cậu lại như cự tuyệt người ta từ ngoài ngàn dặm."

Hoàng Na càng nói càng thương tâm, lộ ra dáng vẻ thương tâm gần chết.

"Tôi, tôi nào có cự tuyệt cô ngoài ngàn dặm chứ? Hoàng tổng." Trần Thiên Minh oan uổng nói.

Nàng là một người nữ tỷ phú, mình nào dám đắc tội nàng chứ? Người ta nói ngàn vạn lần không nên đắc tội đàn bà cùng tiểu nhân, loại phụ nữ xinh đẹp lại có tiền như Hoàng Na thì càng ngàn vạn lần không thể đắc tội.

"Cậu còn nói không có, cậu nghe, cậu vẫn gọi tôi là Hoàng tổng, không có gọi tôi một tiếng chị Na"

Hoàng Na hướng Trần Thiên Minh liếc mắt một cái, hờn dỗi nói.

"Cái này, cái này …" Trần Thiên Minh không biết nói gì,

Mình gọi nàng là chị Na hình như có gì đó không tốt, như vậy Hoàng Lăng chẳng lẽ gọi mình là chú sao?

"Gọi tôi một tiếng chị Na khó như vậy sao? Cậu thật là bại hoại,"

Hoàng Na vừa nói vừa đi đến bên Trần Thiên Minh, giơ lên đôi bàn tay nhỏ

trắng như phấn muốn đánh Trần Thiên Minh.

"Cô, cô tại sao nói tôi là bại hoại hả?" Trần Thiên Minh nói.

"Cậu còn không hư hỏng sao? Tôi đối với cậu có chút hảo cảm, muốn gần gũi cậu nhưng cậu lại xa cách tôi, tôi biết tôi đã 34 tuổi, cậu làm sao để mắt đến một bà lão như tôi chứ?"

Hoàng Na nói xong, thương tâm lau một chút hai mắt của mình, giống như đã khóc.

Trần Thiên Minh sợ nhất là nước mắt phụ nữ, thấy Hoàng Na giống như khóc, hắn cũng nóng nảy, vội vàng nói với Hoàng Na:

"Chị Na, chị không nên như vậy mà, ai nói chị già, nếu như chị không nói chị 34 tuổi, tôi còn tưởng rằng chị 24 tuổi ấy chứ!"

Vì để cho Hoàng Na không khóc, Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là gọi Hoàng Na là chị Na.

Hoàng Na bây giờ 34 tuổi, Hoàng Lăng là 17 tuổi, như vậy khi Hoàng Na 17 tuổi bằng tuổi Hoàng Lăng bây giờ đã sinh Hoàng Lăng, nàng từ nước ngoài về, như vậy là khi Hoàng Na ở nước ngoài cùng người khác sinh ra Hoàng Lăng.

Người đó rất giàu có, không thể cùng Hoàng Na kết hôn nên đã cho nàng một số tiền lớn để nàng quay về nước Z. Hoàng Na sau khi trở về nước Z, dùng số tiền lớn này tại thành phố M buôn bán, tài sản càng lúc càng lớn, cuối cùng có Hoàng Thị tập đoàn.

Trần Thiên Minh trong lòng nghĩ tới có lẽ việc này tám chín phần là như vậy, nếu không Hoàng Na một người phụ nữ trẻ tuổi làm sao có thể có bản lãnh xây dựng xí nghiệp lớn như vậy.

"Cậu, cậu còn nói cậu không xấu, cậu không biết tuổi của phụ nữ chính là bí mật sao? Cậu không xấu như thế nào lừa người ta nói tuổi cho cậu hả?"

Hoàng Na liếc Trần Thiên Minh một cái, nũng nịu nói.

"Tôi lừa cô nói tuổi? Trời ạ, tôi so với Đậu Nga còn oan hơn a!"

Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ, chính mình nào có lừa nàng nói ra tuổi chứ, là nàng tự mình nói, liên quan gì đến mình chứ?

"Chính là cậu gạt tôi, cậu thật là hư hỏng," Hoàng Na không đồng ý nói.

Bây giờ nàng như một cô gái trẻ làm nũng với Trần Thiên Minh,

Nhìn bộ dáng kiều mỵ của Hoàng Na, nếu như bây giờ có người nói Hoàng Na mười tám tuổi, Trần Thiên Minh cũng sẽ rất tin không nghi ngờ.

Hoàng Na vừa nói vừa dùng đôi tay trắng như phấn nhẹ nhàng đánh lên ngực Trần Thiên Minh. Bất quá bởi vì nàng đánh rất nhẹ, cho nên Trần Thiên Minh không một chút cảm giác đau còn cảm thấy thoải mái.

Đặc biệt khi Hoàng Na đánh rồi lại đánh, nàng lại càng ngồi gần Trần Thiên Minh, hai đùi nàng lại chạm vào chân phải Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng cọ xát vào chân Trần Thiên Minh.

Trong khi giãy dụa, bởi vì Hoàng Na tại trước mặt không ngừng loạn động, bộ ngực đầy đặn của nàng cũng không ngừng run rẩy như là muốn nhảy ra khỏi áo.

Hơn nữa Hoàng Na đứng gần Trần Thiên Minh như vậy làm cho Trần Thiên Minh có thể ở gần mà nhìn vào cổ váy, khe ngực thật sâu lập tức hấp dẫn Trần Thiên Minh.

"Chị Na, tôi sai rồi đừng đánh tôi nữa." Trần Thiên Minh nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

Chân Hoàng Na chạm chân hắn, mà bộ ngực đầy đặn làm hắn há miệng trợn mắt, bây giờ hắn cảm giác phía dưới của mình càng lúc càng cứng có khả năng đem quần mình đội lên.

"Hừ, ai bảo cậu ức hiếp người ta hả, nếu như không cho cậu biết một chút lợi hại, sau này không biết cậu còn ức hiếp tôi như thế nào đây?"Hoàng Na đắc ý nói.

Bây giờ nàng đang chiêm thượng phong, đương nhiên là phải ra vẻ ta đây một chút.

Trời ơi, sao lại thế này hả trời? Trần Thiên Minh trong lòng khổ sở kêu.

Rõ ràng là nàng ức hiếp mình, nàng lại còn vừa ăn cướp vừa la làng nói mình khi dễ nàng, xem ra đạo lý là từ miệng phụ nữ mà ra, mà không có cái gì là thật hết.

Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh không nói gì, nàng lại càng đắc ý nói:

"Thiên Minh, cậu nói xem, sau này cậu còn dám ức hiếp tôi không?"

Hoàng Na nói xong, giơ lên đôi bàn tay nhỏ trắng như phấn tại trước mặt Trần Thiên Minh dọa dẫm. Đôi tay tuyết trắng như ngọc làm Trần Thiên Minh

muốn cắn một cái.

"Không dám, cô tha cho tôi đi," Trần Thiên Minh lại len lén nhìn qua bộ ngực nàng.

Bộ ngực của nàng được cái áo lót màu lam bó sát lại càng thêm sâu hút, làm cho Trần Thiên Minh muốn tự tay sờ soạng trong đó.

"Sợ rồi sao, không cho cậu một chút giáo huấn, cậu không biết thế nào là lợi hại!" Hoàng Na vừa nói vừa nhìn Trần Thiên Minh.

Đột nhiên, nàng u sầu nói: "Thiên Minh, tôi ở cùng với cậu thật vui vẻ, bao nhiêu năm qua tôi cũng chưa từng vui vẻ như vậy."

"Cô bình thường không vui sao?" Trần Thiên Minh không khỏi hỏi Hoàng Na.

Nàng kinh doanh kiếm nhiều tiền như vậy chẳng lẽ không vui vẻ chút nào?

"Không vui, cảm giác thật quá mệt mỏi, thật muốn tìm một bờ vai của đàn

ông để dựa vào."


Hoàng Na vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trần Thiên Minh, hình như hắn chính là người đàn ông đó.

"Ôi, theo như cô nói, vậy có tiền chưa chắc là tốt hả" Trần Thiên Minh nhẹ nhàng thở dài.

"Tốt hay không tôi không biết, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút" Hoàng Na nói.

"Thiên Minh, cậu bây giờ mệt không? Có muốn nghỉ ngơi không?" Nói xong Hoàng Na đỏ mặt.

Hỏi ta mệt có muốn nghỉ ngơi không, Hoàng Na có ý tứ gì chứ? Trần Thiên

Minh tự hỏi.

''Chẳng lẽ nàng muốn cùng ta nghỉ ngơi?''

Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh không khỏi liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của Hoàng Na.