Lưu Manh Lão Sư

Chương 673: Giết rồi lại giết



Trần Thiên Minh nghe Tiết Phương nói như vậy ngực liền kêu thảm rồi, sao mình chỉ lo vui vẻ, mà quên mất âm thanh từ trong phòng này sẽ truyền ra rất lớn, sao lừa được người có võ công như các nàng chị Đình chứ.

"Chị Đình, Tiết Phương, hai người cũng biết, tính tình của Ái Liên rất thẳng thắn, nàng đối với Minh như vậy, lẽ nào Minh lại từ chối nàng sao, vậy thì tôi chẳng phải là người rồi."

Chị Đình gật đầu nói: "Điều này chị biết, Thiên Minh, chị không trách em, Ái Liên đối với em như vậy, ngay cả chết còn không sợ, cô gái như vậy trên đời này thực sự có rất ít."

"Chỉ có chị Đình hiểu em." Trần Thiên Minh cảm kích nói.

"Tên lưu manh nhà anh đừng có mà kiếm cớ." Tiết Phương trợn trừng nhìn Trần Thiên Minh nói. "Nói vậy tại sao hai người lại kêu lớn đến như vậy chứ, cứ như sợ người khác không biết sao?" Nghĩ đến lần kia của mình đâu có la lớn như thế, mặt nàng liền đỏ lên. Thực ra bọn Trần Thiên Minh nói gì, với nội lực của hai nàng đều nghe thấy cả.

"Tiểu Phương, thương thế của em đã đỡ chưa?" Trần Thiên Minh vội chuyển trọng tâm câu chuyện, nếu như hai nàng cứ mãi dây dưa vấn đề này, thì càng nói mình càng khó giải thích.

Tiết Phương nghe Trần Thiên Minh hỏi mình như vậy, trái tim nàng liền đập rộn ràng, nàng không ngờ quan tâm đến mình như thế. Chẳng qua nàng nghĩ đến chuyện thương thiên hại lý vừa rồi màTrần Thiên Minh và Ái Liên đã làm trên giường, lòng của nàng liền cứng lại. "Thương thế của tôi có đỡ hay không thì liên quan gì đến ah chứ? Nơi nào cũng chả hỏi, giờ sắp về đến nước Z mới hỏi, một chút lương tâm cũng không có."

Trời ạ, ta không có lương tâm sao? Trần Thiên Minh thầm kêu oan uổng. Ta đã giúp cô cởi quần áo lấy đạn ra, sao cô lại nói ta như vậy chứ? Bất quá, những điều này hắn đâu dám nói ra lời, hắn sợ Tiết Phương sẽ nổi trận lôi đình nữa.

"Chị Đình, chị mệt không? Mệt thì để em xoa bóp giúp chị nha." Trần Thiên Minh vừa nhìn đến cặp nhũ vun đầy của

chị Đình, địa phương này thật sự rất hấp dẫn.

"Mệt mỏi cũng không phải chuyện của anh, anh đi ra ngoài cho tôi." Tiết Phương liền nhảy ra phía trước, vừa nhảy đến trước mặt của Trần Thiên Minh, hai tay chống nạnh ưỡn bộ ngực cao vút của mình ra.

Trời ạ, cái này không phải câu dẫn ta phạm tội sao? Trần Thiên Minh liền thầm kêu thảm, hắn vốn định vươn tay tới kiểm tra ngực của Tiết Phương, nhưng nhìn thấy ánh mắt giết người của Tiết Phương, hắn đâu dám sờ nữa.

"Tiểu Phương, em đừng có như vậy mà, mọi người đều là người một nhà, có gì thì từ từ nói." Trần Thiên Minh nói với Tiết Phương.

Tiết Phương nói: "Ai là người một nhà với anh hả, nếu anh không ra ngoài tôi không khách khí với anh nữa đâu." Tiết Phương giơ tay lên, hình như đang vận nội lực.

Thấy Tiết Phương muốn động thủ, Trần Thiên Minh đành phải vừa nói vừa lùi ra sau: "Tiểu Phương, em đừng nổi giận, chúng ta cứ từ từ nói chuyện, hòa khí phát tài, hòa khí phát tài."

"Sau này anh không được gọi Tiểu Phương nữa, Tiểu Phương đâu phải cái để anh kêu." Nói xong, Tiết Phương cố sức đóng cửa lại.

Trần Thiên Minh thấy Tiết Phương đóng sầm cửa trước mặt hắn, để khuôn mặt anh tuấn tiêu sái không bị va vào cửa, hắn vội nhảy ra sau.

"Rầm." Cửa đã bị Tiết Phương đóng lại.

Trần Thiên Minh liền sờ sờ lên mũi mình, may quá, chưa bị va trúng, còn kém một chút nữa. Mja, Tiết Phương cô có cần làm dữ với ta như vậy không chứ, xem ra ta chưa hung dữ với cô, cô còn chưa biết sự lợi hại của ông chồng như ta. Trần Thiên Minh nghĩ thầm.

"Tiểu Phương, sao em lại làm vậy với Thiên Minh chứ." Chị Đình thấy Tiết Phương làm như vậy, oán giận mắng cô ta.

Tiết Phương tức giận nói: "Chị Đình, em cũng không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy hắn em liền nổi điên lên, hận không thể đánh hắn một trận cho đã tay."

"Ôi, em còn nói không thích Thiên Minh, em thích cậu ấy đâu kém gì chị, bằng không em đâu có tức giận như vậy. Được rồi, em ngủ đi." Chị Đình nói với Tiết Phương.

Thuyền đi trên biển trải qua mười ngày, rốt cục về đến nước Z. Trên bến tàu, chị Đình cùng Tiết Phương xuất ra chứng kiện của mình ra, quan viên muốn kiểm tra cũng không kiểm tra nữa, cứ để cho bọn họ đi vào, cả thuế quan cũng miễn. Người của quốc an, bọn họ đâu dám trêu vào, cũng không thể trêu vào.

Nhìn thấy điều này, trong lòng Ái Địch rất vui. Xem ra bọn chị Đình không lừa hắn, xem ra lần này hắn phát tài rồi.

Ái Liên quấn chặt lấy Trần Thiên Minh, muốn theo hắn về nhà hắn ở thành phố M, Ái Địch cũng bó tay, đành phải để con gái đi theo Trần Thiên Minh. Tại phiên quốc là địa phương của mình mà hắn còn không ngăn được con gái, giờ đã đến địa bàn của người ta, đương nhiên hắn cũng chẳng ngăn được, đành để nàng thích đi đâu thì đi.

Chị Đình muốn dẫn Lạp Đạt về quốc an phục mệnh, cho nên cũng không về cùng Trần Thiên Minh. Nàng cũng hiểu đây không phải lúc để gặp gỡ với những người phụ nữ của Trần Thiên Minh, cho nên nàng cứ quay về địa phương của mình đã.

Tiết Phương càng không cần phải nói, bình thường cô ta vốn đã lạnh nhạt với Trần Thiên Minh, vốn Trần Thiên Minh muốn gọi cô nàng về nhà hắn, nhưng thấy bộ dang kia của nàng ta, hắn chẳng dám nói ra lời.

Sau khi Lạp Đạt bị bọn chị Đình mang về quốc gia, hắn cũng nhận thức được sâu sắc hành vi phạm tội của mình ghê tởm đến mức nào. Dù hắn có thành thật nhận tội, quốc gia dù cũng định hắn tội chết, nhưng hắn cũng phải ngồi tù cả đời. Lạp Đạt cũng là người thường xuyên tới phương Tây, cũng biết về những tài liệu giáo dục nhân dân nhất định phải đoàn kết chống lại tài liệu phản động của phương Tây, không nên trúng phải gian kế của kẻ khác, quốc gia hiện giờ vui sướng quan vinh, còn mở rộng quan hệ phát triển với phương Tây, mọi người sắp sửa thấy được những ngày lành rồi.

Bởi biểu hiện tốt của Lạp Đạt, hắn cũng được hưởng ưu đãi khi ở trong tù của quốc gia. Lạp Đạt cảm kích sự khoan dung của quốc gia đối với hắn, cũng nhớ tới một người, đó là Trần Thiên Minh, nếu như không có ngày đó Trần Thiên Minh không quát mắng hắn, có thể hắn đã bị bọn Trần Thiên Minh giết chết, cũng chẳng có cơ hội để chuộc tội với quốc gia.

Bên phiên quốc thì khôi hài rồi, vào ban đêm toàn bộ sân bay tại phiên quốc đều bị bao vây, tất cả mọi máy bay trong sân bay đều bị kiểm tra, ngay cả việc Khổng Bạch đại sứ kêu người mua 7 vé máy bay cũng đã bị người trong đội hành động của phiên quốc biết. Khi chúng mất cả đêm để tìm kiếm, thì mục tiêu chính của bọn họ đã biến đâu mất.

Lúc đó có người đã gọi điện để hỏi mua vé máy bay, tại sao không đi đăng ký, mấy kẻ kia hoài nghi có phải là tổng thống phiên quốc hay không, tại sao lại có đãi ngộ như vậy? Ai mua vé máy bay cũng như nhau, sân bay mặc kệ anh có đi hay không, đến giờ bay, máy bay liền cất cánh, sẽ không vì anh là ai mà không bay nữa.

Cái này thực giống như tiểu thư ở kỹ viện, chỉ cần anh đưa tiền cho tôi, mặc kệ anh có chơi hay không, tốt nhất là đừng chơi tôi, tôi còn sức mà tiếp thêm những người khách khác, tiết kiệm sức để kiếm tiền. Cho nên hiện tượng như vậy, những người được nhờ đi mua sẽ chẳng biết gì cả? Bọn họ còn tưởng rằng sân bay đã đầy người, bằng không máy bay nếu chưa đủ người ngồi sao lại bay lên trời, hoặc nó đã phát nổ.

Bên hải cảnh cũng báo cáo với tổng cộ, nói bọn họ bị mất một con thuyền hải cảnh, người trên thuyền cũng không thấy. Khi bọn họ mở vệ tinh truy tìm cũng không phát hiện thuyền đang ở đâu? Chuyện kỳ quái này xảy ra ở hải cảnh, chẳng lẽ thuyền bị bọn nước ngoài lấy cắp sao? Nếu không sao lại mất được chứ?

Cứ như vậy, bên phiên quốc cứ tốn công tìm kiếm một tháng, dù là rừng núi nơi nào cũng tìm, rõ ràng thấy bọn Trần Thiên Minh lên núi, sao lại không thấy ai cả? Chuyện hôm nay thật là quái lạ. Đội trưởng mới của đội hành động lâm vào tình huống bế tắc, đành phải nói có thể bọn Trần Thiên Minh đã cướp 1 chiếc phi cơ, sau đó máy bay bị nổ tung, bọn chúng đều bị nổ chết. Đáp án như vậy khiến sắc mặt của tổng thống phiên quốc cũng nhẹ đi một chút.

Khi tổng thống phiên quốc vừa định gọi điện cho tiên sinh ở nước Z, thì tiên sinh đã gọi trước cho hắn. Sau khi tổng thống gác máy, liên tức giận mắng: "Mẹ nó, bọn chúng đã trở lại nước Z phong lưu khoái hoạt, mà người của chúng ta lại báo là chúng đã bị nổ chết, toàn là một đám ăn hại, toàn là lũ ăn hại." Nếu như không nghĩ mình là tổng thống, nhảy lầu từ sát là một chuyện rất tai tiếng, tổng thống phiên quốc thật muốn nhảy lầu.

Bất quá lần này vì Chung Hướng Lượng ở bên kia cảm thấy xảy ra vấn đề, hắn chỉ báo lên trên nói bọn Trần Thiên Minh nhập cư trái phép vào nước Z. Như vậy, công ty của Ái Liên sẽ không bị bán đứng, bằng không nhà của Ái Liên sẽ đối mặt với tai ương ngập đầu.

Trần Thiên Minh mang theo bọn Ái Liên về nhà, đám vợ của hắn vừa nhìn thấy hắn mang phụ nữ phiên quốc về nhà, thiế chút nữa muốn tạo phản, đi vào bếp tìm dao thái rau, muốn về nhà mẹ đẻ, chuẩn bị dùng nắm tay liều mạng với Trần Thiên Minh, ngay cả Tiểu Ny nhát gan luôn sợ phiền phức cũng chạy về phòng mình không ra nữa.

Bởi vì, đây toàn là phụ nữ nước Z, mà giờ hắn lại mang phụ nữ phiên quốc về, đây chính là vấn đề quan hệ đến quốc gia, đặc biệt lại là một vấn đề rất phức tạp, sao ông xã của mình lại mang người phụ nữ như vậy về nhà chứ, đây là vấn đề thật trái logic..

Chỉ đến khi Trần Thiên Minh nói cho mọi người biết Ái Liên đã cứu mọi người như thế nào, thiếu chút nữa đã liên lụy đến gia đình của nàng, mọi người mới không nói gì nữa. Ái Liên người ta đã đối tốt với ông xã mình như vậy, nếu như không phải nhờ có nàng ta, mọi người đã mất chồng rồi. Vì vậy, đám vợ đang muốn liều mạng với chồng liền thay đổi thái đổi, kéo Ái Liên tới hỏi han. Cái gì trang phục của phiên quốc, phong thổ nhân tình của phiên quốc, món ăn vặt của phiên quốc, nói chúng cứ một người một câu, vừa rồi cứ như một chiến trường, giờ lại như cái chợ.

"Ái Liên, chị hỏi em, công tu của em có hay đến nước Z không, hiện giờ tất cả thương phẩm đều được miễn thuế sao?" Trương Lệ Linh hỏi Ái Liên. Trần Thiên Minh thấy ánh mắt của Trương Lệ Linh cứ như là một con sói béo mập vậy.

Ái Liên gật đầu đáp: "Đúng vậy, chị Đình đã nói như vậy, lần này nhà em mang gì theo cũng đều được miễn thuế."

"Thật tốt quá." Trương Lệ Linh hưng phấn nói: "Thiên Minh, ngày em đi xin mở một công ty thương mại, sau đó chủ yếu hợp tác cùng nhà Ái Liên là được." Trương Lệ Linh nghĩ đến thương phẩm vận chuyển ra bên ngoài cũng không phải mất tiền thuế quan, vậy công ty mậu dịch nhất định kiếm được lời lớn.

Lúc Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh nói như vậy, hắn đang ngồi trên sô pha uống trà, hắn đang thổi nhẹ hơi trà thơm ngát trên ly trà Long Tĩnh hắn đang cầm, hương thơm lập tức bay vào mũi hắn khá nhiều. Nghe Trương Lệ Linh muốn mở công ty, thiếu chút nữa hắn đã ngã từ trên sô pha xuống.

"Lệ Linh, em sợ mình quá rảnh rỗi sao? Còn mở thêm nhiều công ty như vậy làm gì?" Trần Thiên Minh trợn mắt nói với Trương Lệ Linh.

Trương Lệ Linh cũng không thể tỏ ra yếu kém cũng trừng mắt với chồng, rồi chậm rãi nói: "Anh cả ngày không ở nhà, chúng em cả đám phụ nữ tìm một vài chuyện để làm không được sao chứ? Lẽ nào anh nghĩ bọn em ngoại tình sao?"

"Nếu bọn em dám, anh liền giết tên gian phu đó, sau đó cắt thịt của hắn ra giã thành tương cho chó ăn." Trần Thiên Minh hung tợn nói.