Lưu Ngân

Chương 10



Năm Thiên Thánh thứ hai, ngày 13 tháng 10, trời âm u.

Mình đang sợ hãi sao?

Mình không biết, chỉ biết vào thời khắc ấy, mình phát run lên, tay còn run dữ dội hơn.

Mình cũng biết, mình lo lắng cho con mèo kia. Bây giờ y vẫn còn nằm trên giường bệnh, lúc thì tỉnh táo, lúc thì mê man, tỉnh lại liền thổ huyết, mặt trắng bệch đến khiếp người…

Con mèo đại ngốc!

Mình không muốn lại nhìn thấy y như vậy, bị thương nặng đến mức đó mà còn muốn cứu mình, cứu mình làm gì chứ?! Không phải mình với y đang chiến tranh lạnh sao? Ngươi vẫn là con mèo đần độn, con mèo keo kiệt, con mèo đáng đánh đòn…

Tại sao ta lại quan tâm đến ngươi vậy chứ?

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!!

Ai! Triển Chiêu, ngươi mau mau khỏe lên đi! Ta còn đang chờ tính sổ với ngươi đây!

Hôm ấy, ngươi gọi ta hai lần “Ngọc Đường”, ta muốn nghe ngươi lại gọi tên ta lần nữa…

*******************

Vô luận là Đạo Ảnh hay Tĩnh Phong, đều thông hiểu chút ít y thuật, chỉ là, một đao kia của Nhị Sát đã thương đến phổi trái Triển Chiêu, cho dù tương lai thương y khỏi hẳn, e rằng cũng sẽ thường xuyên ho khan, khó có thể khỏe mạnh được như người bình thường.

Biết được kết quả này rồi, Bạch Ngọc Đường vẫn cố chấp ngồi trước giường Triển Chiêu, hai mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt kia, Đạo Ảnh khuyên hai câu, nhưng hắn không để ý tới, đến khi Đạo Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu định rời đi, Bạch Ngọc Đường chợt mở miệng:

“Lão già, dạy ta võ công!”

Nghe thấy giọng nói của đồ đệ nghiêm túc dị thường, Đạo Ảnh chấn động, cau mày nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lại phát hiện trên khuôn mặt non nớt của đứa trẻ kia hiện ra sự kiên nghị cùng tàn nhẫn không hề hợp tuổi. Ông nhìn một lúc, đột nhiên đưa tay, gõ mấy cái lên đầu Bạch Ngọc Đường!

“Lão già đáng chết, lão làm cái gì đó?!”

Đột nhiên bị đánh bất ngờ, Bạch Ngọc Đường tức giận tới mức suýt chút nữa nhảy lên, cuối cùng nghĩ đến Triển Chiêu vẫn đang hôn mê trên giường, mới miễn cưỡng đè thấp giọng nói, nhưng mặt mày thì cau có dữ tợn.

“Không tôn kính sư trưởng, nên đánh!” Đạo Ảnh sừng sộ lên quở mắng, nhưng chính mình lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng trước, ông cười nhạt hỏi:

“Nói cho ta biết trước, tại sao ngươi lại nóng lòng tập võ như vậy? Không phải là vì Chiêu Nhi chứ?”

“...”

Hiếm thấy, Bạch Ngọc Đường mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn ác thanh ác khí đáp:

“Phải thì sao? Lão già thối tha, nếu không phải tại lão không chịu dạy ta võ công, lúc đó ta cũng sẽ không chịu bó tay đứng nhìn y lao lên chặn tên khốn kia lại mà chẳng làm được gì! Nếu như ta đã sớm học võ công, có lẽ, có lẽ hôm nay y đã không bị thương nặng như vậy!”

“Ngươi quan tâm đến chuyện này?”

Vẻ mặt Đạo Ảnh bỗng trở nên vô cùng quái lạ, ông liếc nhìn Triển Chiêu trên giường, ánh mắt lại chuyển lên người Bạch Ngọc Đường, ý cười càng sâu:

“Cũng được! Vốn dĩ ta muốn ngươi thông thạo cơ quan thuật học trước rồi mới luyện võ, nhưng nếu bây giờ ngươi chủ động yêu cầu tăng thêm khóa trình, ta cũng không để ngươi thất vọng.”

“...”

Mí mắt Bạch Ngọc Đường nhất thời giật giật một trận, lão già chết tiệt này! Quả là một con cáo già! Lời này của lão ta chính là ám chỉ cuộc sống sau này của mình tuyệt đối không dễ dàng vượt qua! Hơn nữa, còn dùng loại ngữ khí tức chết người không đền mạng này, đúng là khiến người ta giận không có chỗ phát tiết mà!

Nhưng ——

Quay đầu lại nhìn Triển Chiêu trên giường, Bạch Ngọc Đường nhắm mắt, nhìn về phía Đạo Ảnh, từ trong hàm răng nghiến ra vài chữ:

“Được! Tăng thêm thì tăng thêm! Chẳng lẽ Ngũ gia lại sợ lão?!”

Lập tức, hắn liền nhìn thấy, trong mắt Đạo Ảnh loé lên một nụ cười —— thật là lão hồ ly đáng chết!

...

Ròng rã hai ngày hai đêm trôi qua, Triển Chiêu cuối cùng cũng tỉnh một lần, nhưng mới tỉnh không lâu liền bắt đầu thổ huyết, ba người bên cạnh thấy vậy vô cùng đau lòng, Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy ngực khó chịu liên tục, tay cũng bất giác nắm chặt lấy Triển Chiêu, bất luận làm sao cũng không chịu buông tay.

Mơ hồ, trong lòng hắn lập ra một lời thề:

“Mèo con, ngươi chờ! Chờ ta công phu hữu thành, tuyệt không tiếp tục để ngươi vì che chở ta mà bị thương, tuyệt không tiếp tục để ngươi một mình phấn chiến!”

Vì sao lại thận trọng lập lời thề như thế, chính hắn cũng không biết —— dù sao tuổi cũng còn nhỏ, hắn làm sao có thể hiểu được, loại quan tâm này là xuất phát từ cái gì?

Mà Đạo Ảnh và Tĩnh Phong, trông thấy dáng dấp Triển Chiêu như vậy thì tụ lại cùng nhau thương lượng gì đó, cuối cùng đưa ra quyết định, hai người đi tới bên giường Triển Chiêu.

“Ngọc Đường, ngươi muốn Chiêu Nhi cứ như vậy, cho dù khỏe lại rồi, nhưng thân thể vẫn yếu đuối mong manh?”

Tĩnh Phong lên tiếng trước, lúc này hiếm thấy trên mặt ông thu hồi lại vẻ hi tiếu nộ mạ, trở nên chính kinh một chút.

“Đương nhiên là không!” Bạch Ngọc Đường không chút nghĩ ngợi đáp, nhưng rất nhanh, hắn liền phản ứng lại, bên trong đôi mắt đào hoa dấy lên vẻ hưng phấn, “Tĩnh Phong sư bá, ý của người là, người có biện pháp cứu chữa cho y đúng không?”

Tiểu tử này quả nhiên thông minh! Tĩnh Phong gật gật đầu, liếc nhìn Đạo Ảnh ở một bên im lặng không lên tiếng, nói:

“Có một người, có lẽ có biện pháp chữa khỏi cho nó, chỉ là người kia… Khụ khụ, tính tình khá là kỳ quái, chúng ta chỉ có một cơ hội có thể gặp người đó, hơn nữa, chỉ có mình ta có thể mang theo Chiêu Nhi đi.”

“Nói cách khác, ngươi sẽ không được gặp Tiểu Chiêu một thời gian.” Thấy Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hai người, Đạo Ảnh ở một bên lẳng lặng bổ sung một câu, sau đó hỏi ngược lại, “Ngươi thấy thế nào?”

“Cái này còn phải hỏi sao?!” Đáp án của Bạch Ngọc Đường không chậm trễ chút nào, “Đương nhiên là cứu y!”

Không phải chỉ là không được gặp một thời gian sao? Lại không phải xa nhau cả đời, nặng nhẹ hắn vẫn là phân rõ được.

“Vậy thì tốt!” Tĩnh Phong hai người nhìn hắn mỉm cười, ý tứ sâu xa.

Một ngày sau, Tĩnh Phong ôm Triển Chiêu vẫn còn yếu ớt rời đi, nhìn về phía họ ly khai, Bạch Ngọc Đường lẳng lặng đứng yên thật lâu, sau đó cũng không quay đầu lại trở về thư phòng của Đạo Ảnh.

“Lão già! Từ hôm nay trở đi, bắt đầu dạy ta tập võ!” (bé tí đã ăn nói bố láo~!!!)

Bạch Ngọc Đường không ngờ rằng, Triển Chiêu cùng Tĩnh Phong lần này đi rồi, liền đi hơn bốn năm.