Luyến Ái Từ Nơi Anh

Chương 24: Khai vị (H+)



Sau một lúc miệt mài tập thể dục, cả hai đã thấm mệt, cô nằm trong vòng tay anh, dần thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay. Chu Thần nhìn cô đang nằm trong lòng anh ngủ ngon lành, anh lại không thể ngừng nghĩ suy về chuyện đang xảy ra, rốt cuộc cô là người như thế nào? Anh lại chẳng hề biết rõ, ấy vậy mà cả hai đã xảy ra tình một đêm, anh cũng chẳng hiểu nổi bản thân nữa.

Chu Thần vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh không phủ nhận bản thân có cảm giác với Song Kê, nhưng mọi chuyện vẫn đang rối như tơ vò. Nụ hôn của anh vô tình đánh thức cô, đôi mắt to tròn khẽ mở, giây phút cả hai nhìn vào mắt nhau đầy bối rối.

Câu nói ngây ngô của cô chợt phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa cả hai:

- Em đói.

Nhìn đôi mắt long lanh của cô, anh lại thấy mềm lòng. Chu Thần nhỏm người dậy rồi đưa tay ôm lấy eo cô.

- Vậy ăn món khai vị trước đã.

Không đợi Song Kê kịp hiểu rõ, anh kéo chăn ra khỏi cơ thể cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng trong khi tiểu ca bên dưới lại trở nên cứng cáp từ lúc nào.

- Lại nữa sao?

Cô thốt lên trong sự ngỡ ngàng, vừa nãy đã cực lực cày cuốc mà bây giờ anh vẫn còn sức để tiếp tục. Lúc này nếu cô đòi về nhà, chắc chắn anh sẽ không để cô rời khỏi đây.

Chiếc chày bên dưới nhanh chóng tiến vào nơi chật hẹp, cửa hang mở rộng đón nhận sự thâm nhập. Cô không nghĩ anh vừa hành sự xong đã gấp gáp muốn tiếp tục.

Cặp tuyết lê trò không ngừng nhún theo từng nhịp nhấp vào ra. Anh đưa tay bắt lấy quả bóng to tròn rồi liên tục xoay nắn. Hơi thở gấp gấp của cả hai hòa vào nhau, tiếng va chạm thể xác vang lên trong căn phòng đang nhuốm màu sắc ái muội.

Thoáng chốc chiếc chày rút lui khỏi hang, anh muốn đổi tư thế cho thêm phần mới mẻ. Chu Thần nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng nâng một chân của cô lên cao, mở đường dẫn lối cho đoàn tàu tiếp tục thám hiểu hang sâu.

- Tôi đã nói cô đừng nói hận.

Anh muốn nhấn mạnh chuyện cô chủ động câu dẫn anh, bây giờ anh chỉ đang thỏa sức tận hưởng miếng mồi ngon mà cô đã nhiệt tình dâng đến miệng.

Trong lúc anh đưa tay nhào nặn hai ngọn đồi, bên dưới vẫn vào ra liên hồi, từng cú thúc đều vô cùng mạnh mẽ, chạm đến nơi sâu thẳm nhất.

- Nhẹ… một chút.

Anh mỗi lúc càng tăng tốc, vào ra cuồng nhiệt chẳng đánh rơi nhịp nào, cô bắt đầu thấy hoang mang trước sức lực dồi dào không biết mệt mỏi của anh. Thời gian cứ thế trôi qua đến tận khuya, chỉ vì một câu nói không hối hận mà cô đã phải chiều chuộng anh suốt nhiều giờ đồng hồ.



Sau khi hành sự xong, bụng cô đã rất đói vì từ chiều đến giờ chưa ăn gì cả. Song Kê còn đang tưởng tượng ra diễn cảnh chàng soái ca điển trai, cơ bụng sáu múi sẽ sắn tay áo vào bếp nấu cho cô ăn, cô chỉ cần ngồi ngắm anh thôi.

Nhưng sự thật phũ phàng không như những gì cô mong đợi, bởi lẽ Chu Thần bảo anh không biết nấu ăn.

Cô phải đích thân vào bếp, nhưng Song Kê lại càng thêm vỡ mộng khi tủ lạnh nhà anh chẳng có gì dự trữ ngoài bia và rượu trái cây. Tìm đỏ mắt trong tủ bếp mới thấy được vài gói mì.

- Bạch Chu Thần, sao nhà của anh chẳng có gì để ăn hết vậy?

Anh bình thản ngồi trên ghế sofa xem tivi:

- Vì tôi không ăn ở nhà.

Bây giờ là nửa đêm, các quán ăn trên app đều đã đóng cửa, cô không thể đặt đồ ăn về được, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận có gì ăn đó. Thật không ngờ anh chỉ ăn ở ngoài, để bếp núc lạnh lẽo, thức ăn dự trữ vô cùng sơ sài, cuộc sống của người đàn ông độc thân như anh khiến cô phải bất lực.

Song Kê nấu một bát mì rồi ngồi trên ghế sofa ăn ngon lành, chẳng thèm màn đến anh. Chu Thần còn nghĩ cô sẽ nấu luôn cả phần cho anh, nào ngờ cô chỉ ăn một mình.

- Cô không nấu cho tôi à?

Ai bảo anh vô tâm không thèm để ý đến cô đang đói bụng, cứ mặc cô tùy ý ở trong bếp tự nấu nướng.

- Chẳng phải anh vừa bảo không ăn ở nhà.

Cô nhân cơ hội phản biện lại cho bỏ ghét, anh chẳng ga lăng gì cả, chỉ biết ăn trên giường cho sướng thân rồi mặc kệ cô đói meo.

- Bởi vì không có ai nấu nên tôi buộc phải ăn ở ngoài thôi.

Nói rồi Chu Thần ngồi xích lại gần cô, anh dày mặt nói:

- Chia đôi cũng được.

Anh không chút ngần ngại chạm vào bát mì trên tay cô, Song Kê lập tức giật lại:

- Không được, anh muốn thì tự mà nấu.

Cô tiếp tục gắp mì ăn ngon lành, cố tình chọc tức Chu Thần. Anh im lặng không nói gì rồi bất ngờ kề sát mặt đến gần cô và cắn lấy sợi mì Song Kê đang ăn dở còn chưa kịp hút hết vào miệng. Hai đôi môi khẽ chạm vào nhau, cô mở to mắt nhìn anh, ngạc nhiên đến ngây người:

- Ăn thế này tôi thấy cũng tiện.

Cô vừa định cất lời thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, anh nhìn cô nở nụ cười nhẹ rồi bước ra mở cửa. Rất nhanh anh đã mang đến bàn rất nhiều túi đồ ăn ngon và nóng hổi. Song Kê ngạc nhiên thốt lên:

- Đây là…

Anh bày đồ ăn ra ngay trước mắt cô, nhỏ nhẹ đáp:

- Lúc nãy tôi đã đặt đồ ăn rồi.

Người đàn ông này giỏi nhất là trêu chọc cô, rõ ràng đã đặt đồ ăn mà chẳng thèm nói tiếng nào. Cô còn tưởng anh vô tâm không để ý cô đang rất đói.

Chu Thần đã đặt hàng từ một quán quen bán suốt 24/24 mà anh biết.

- Anh…

Không đợi cô nói hết câu, anh dịu dàng gắp miếng thịt đút vào miệng cô.

- Ngon không?

Đang định càm ràm vài câu, nhưng đồ ăn đã dâng đến tận miệng, cô liền nhai nuốt ngon lành, đồng thời giật lấy đôi đũa trên tay anh rồi tự gắp thêm:

- Cũng tạm được.