Luyến Ái Từ Nơi Anh

Chương 42: Ở bên em



Lúc anh mang theo cháo quay lại thì cô đã ngủ thiếp đi. Y tá bảo cô bị kiệt sức do lao lực nên cần nghỉ ngơi nhiều và ăn uống điều độ. Chu Thần ngồi xuống cạnh giường bệnh, thấy cô đang ngủ, thật lòng anh không nỡ đánh thức nhưng vì cô chưa uống thuốc nên anh bất dĩ cất lời và lay nhẹ cánh tay cô:

- Song Kê à.

Nghe anh gọi, cô mở mắt tỉnh dậy, thấy anh đã về, cô mừng rỡ mỉm cười, cứ sợ Chu Thần sẽ bỏ cô lại một mình, người bị bệnh thường nhạy cảm và nghĩ ngợi nhiều.

- Anh mua cháo rồi.

Chu Thần đỡ cô ngồi dậy, anh tận tình đút cô ăn, cẩn trọng thổi từng muỗng cháo.

- Ăn xong uống thuốc sẽ ổn thôi.

Cô mỉm cười, dù sắc mặt không được tốt nhưng vẻ xinh đẹp cũng chẳng thể bị lu mờ:

- Cám ơn anh.

Nghe cô nói lời cám ơn, Chu Thần chau nhẹ đôi mày rồi đưa tay vuốt nhẹ sống mũi cô:

- Em khách sáo như vậy anh thấy thật xa cách. Anh là người yêu của em, chăm sóc em là chuyện anh nên làm.

Cô vừa vui vừa bất ngờ khi nghe Chu Thần nói anh là người yêu của cô. Tuy cả hai bên nhau như tình nhân nhưng anh chưa từng tỏ tình hay thổ lộ tình cảm với cô. Vậy nên câu nói vừa rồi có ý nghĩa rất lớn đối với Song Kê.

- Em no rồi.

Chu Thần dịu dàng nói:

- Chỉ còn một ít nữa thôi, em ráng ăn hết đi, ăn cháo rất mau đói. Nào, há miệng ra, anh thương.

Sự chăm sóc tận tình của anh khiến cô chẳng nỡ từ chối. Song Kê ngoan ngoãn ăn hết cháo. Sau khi cô ăn xong, anh rót nước ấm để cô uống thuốc rồi lại đỡ cô nằm xuống giường nghỉ ngơi. Lúc này cô nũng nịu nói:

- Em muốn về nhà.

Anh đưa tay xoa đầu cô, từ tốn đáp:

- Ngoan, bây giờ em ngủ một giấc đi, lát nữa hạ sốt là có thể về nhà rồi.

Song Kê liền nắm lấy tay anh:

- Em ngủ rồi thì anh sẽ không bỏ đi chứ?

Trông cô hệt như đứa trẻ nhỏ, Chu Thần siết chặt tay cô, nhỏ nhẹ cất lời:

- Anh không đi đâu cả, anh ở đây với em mà, vậy nên em cứ yên tâm nghỉ ngơi.

Nghe anh nói vậy cô mới cảm thấy yên tâm, cứ sợ Chu Thần sẽ bỏ rơi cô. Anh hiểu cảm giác của Song Kê nên luôn ngồi cạnh giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô.

Một lúc sau, y tá kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể của cô. Biết cô đã hạ sốt, anh nhẹ nhõm vô cùng, Chu Thần hôn lên tay cô, kiên nhẫn ngồi bên giường bệnh chờ bạn gái tỉnh giấc. Sau khi cô thức dậy, anh đưa cô trở về nhà, bế cô nằm lên giường.

- Bây giờ anh sẽ về sao?

Cô cứ lo anh sẽ bỏ cô ở lại mà rời đi. Nhìn gương mặt nũng nịu đáng yêu của cô, dù có bị đuổi anh cũng không nỡ về.

- Anh sẽ ở đây với em.

Cô bị ốm như vậy, anh cảm thấy rất xót, chỉ muốn ở cạnh chăm sóc cô. Anh nằm cạnh cô, dịu dàng ôm người yêu vào lòng:

- Em yên tâm rồi chứ?

Cô nở nụ cười, vòng tay ôm lấy anh:

- Có anh ở đây, đêm nay em ngủ ngon rồi.

Chu Thần hôn lên trán cô, cứ thế ôm chặt Song Kê vào lòng, cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ đến khi trời sáng.



Hôm sau, khi cô tỉnh giấc đã không thấy anh đâu. Song Kê đảo mắt quanh phòng tìm kiếm rồi nhanh chóng đặt chân bước xuống giường.

- Anh ấy đi rồi sao?

Cô cứ ngỡ anh đã về nhà nên vội rời khỏi phòng xem sao. Vừa mở cửa ra, cô đã ngửi được mùi thơm và nghe thấy âm thanh nấu nướng ở trong bếp. Tâm trạng cô ngay lập tức trở nên phấn khởi.

Cô vừa đi vào bếp vừa cất tiếng gọi:

- Chu Thần.

Anh đang nêm nếm gia vị, nghe thấy giọng nói của cô liền quay người lại.

- Em thức rồi à.

Nhìn anh mang tạp dề vào bếp, trong rất ra dáng người đàn ông đảm đang của gia đình. Song Kê bước đến gần, anh dang tay ôm lấy cô, giọng nói nhỏ nhẹ:

- Anh đang nấu bữa sáng, em chờ một lát.

Chu Thần vừa định hôn lên môi cô nhưng Song Kê lập tức đưa hai tay che nửa mặt rồi nói:

- Thôi chết, em vẫn chưa đánh răng.

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng lấy tay của cô ra khỏi gương mặt xinh đẹp rồi hôn lên môi cô một cái.

- Trong mắt anh, em lúc nào cũng hoàn hảo.

Lời nói ngọt ngào thế này khiến cô thích vô cùng, Song Kê nhón chân hôn lên má anh rồi nói:

- Anh chờ em một chút.

Cô nhanh nhẹn chạy vào phòng để vệ sinh cá nhân. Anh nhìn bóng dáng cô rồi bất giác nở nụ cười. Một lúc sau, Song Kê thay trang phục mới, đầu tóc bới cao gọn gàng, khuôn mặt tươi tắn bước ra khỏi phòng để dùng bữa sáng.

Trên bàn bày ra món mì hải sản thơm nứt mũi. Nhìn cách bày trí và sự hấp dẫn của món ăn, cô nở nụ cười rồi hỏi Chu Thần:

- Trông ngon thật, đừng nói đây là lần đầu anh nấu món này đấy.

Anh gật đầu, chu đáo đưa thìa đũa cho cô:

- Đúng vậy, em ăn thử xem có ngon không.

Song Kê nếm thử một thìa nước súp rồi thốt lên:

- Ngon thật, em thấy anh rất có khiếu nấu ăn.

Lần nào anh nấu cô cũng thấy ngon từ cách bày trí đến hương vị. Thật khó tin khi các món ăn ngon thế này đều là lần đầu tiên anh nấu.

Chu Thần nở nụ cười, tinh tế lấy khăn giấy đặt ngay bên cạnh Song Kê để lát nữa cô có thể lau miệng.

- Nếu ngon thì em ăn nhiều vào, từ đây về sau, mỗi ngày anh đều sẽ nấu cho em ăn, nhưng mà…

Nghe anh nói nhưng, cô liền lo lắng vì sợ anh sẽ rời xa cô:

- Nhưng mà thế nào?

Anh nhẹ nhàng đáp:

- Nhưng mà đôi khi anh cũng muốn được ăn các món do em nấu.

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi vui vẻ đáp:

- Vậy thì đơn giản thôi, em cũng sẽ vào bếp nấu cho anh ăn.

Cả hai cùng nhau dùng bữa sáng, trò chuyện vui vẻ, đây mới thật sự là cuộc sống hạnh phúc mà anh mong muốn. Bây giờ Chu Thần chỉ cần cô mạnh khỏe, vui vẻ ở cạnh anh, những chuyện của quá khứ, anh sẽ không soi xét nữa.