Luyến Nhân Vọng Tưởng

Chương 6



6.

Mấy ngày gần đây không biết tại sao, ngay cả ở trong nhà mà cũng trở lên bất an.

Dưới lầu trước cửa nhà đậu vài chiếc ô tô sang trọng.

Tôi ôm bó hoa baby lúc nhìn thấy cửa ở trong nhà được mở ra, tâm trạng giống như rơi xuống hầm băng.

Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân phải hít thật sâu nhưng đại não giống như là đột ngột có dùi cui chậm chạp đánh vào, làm tôi phải bám chặt lấy khung cửa.

2-3 người đàn ông mặc đồ đen đeo kính dâm đứng ở cửa.

Có một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa trong nhà tôi.

" Giang Đình, cho dù nhà cô có tiền có quyền có thế nhưng đột nhập vào nhà riêng là phạm pháp."

Tôi từ từ đặt hoa baby ở bên cạnh lối vào và nói với người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.

Cô ấy ngả đầu về phía sau thong thả ung dung mỉn cười.

"........."

Tôi đề cập đến vấn đề cô ấy đột nhập vào nhà tôi, còn cô ấy đề cập tới việc tôi quản thúc Lâm Tự nhốt anh ấy ở trong nhà, hạn chế tự do của anh ấy.

Giang Đình hiện là con gái của thương gia lớn nhất thành phố Hoài Dương, bạn thời thơ ấu của Lâm Tự cũng là.........tình địch của tôi.

Cô ấy cũng thích Lâm Tự.

" Tôi muốn đưa Lâm Tự đi."

Cô ấy hất cằm, rũ mắt xuống thổi thổi vào bộ móng tay được chăm sóc gần như là hoàn mĩ của mình.

" Không được!!!"

Tôi dựa vào bàn trà và nhìn chằm chằm vào người cô ấy.

" Có gì là không thể nhỉ? Cô không có khả năng chữa trị cho Lâm Tự, khoảng thời gian này anh ấy ở bên cạnh cô tình hình của anh ấy cũng không có chuyển hướng tốt."

" Hơn nữa tôi có nguồn lực y tế tốt nhất, chuyên gia tâm lí giỏi nhất, anh ấy ở bên cạnh tôi mới có thể nhận được những gì tốt đẹp nhất......"

" Tôi là người yêu của anh ấy."

Tôi ngắt lời của cô ấy.

Người phụ nữa đó cuối cùng cũng ngước lên nhìn tôi, đầy vẻ khinh bỉ thể hiện dưới lớp trang điểm tinh xảo.

" Ai biết điều đó chứ? Nhưng anh ấy không lấy cô, Lâm Tự anh ấy không lấy cô!!!"

" Anh ấy từng nói sẽ lấy tôi."

" Nhưng hiện tại anh ấy chán ghét cô, cô xem --------"

Cô ta từ trong túi quần lấy ra một con dao nhỏ kề dao vào cổ tôi.

Đẩy tôi về phía chân cầu thang, ở chỗ đó Lâm Tự đang chầm chậm từ trên lầu đi xuống.

Anh ấy mặt không cảm xúc nhìn Giang Đình kề dao lên cổ tôi.

" Cô xem, cho dù tôi có giết cô ở chỗ này anh ấy cũng sẽ không có bất kì phản ứng gì."

Cũng giống như đang bóp cổ tôi và nói cô xem lương tâm của cô đang bị cho chó ăn.

Tôi đối với Lâm Tự tốt như thế nào? Tốt đến mức xém tý nữa là móc cả trái tim trao cho anh ấy.

Nhưng khi mạng sống của tôi bị đe dọa, anh ấy vẫn như cũ nhìn cũng không buồn nhìn tôi lấy 1 cái.

Giống như là tất cả nỗ lực của tôi đã từng làm đều trở lên vô ích.

Vậy thì...... lại tiếp tục nỗ lực nhiều hơn thì tốt rồi.

Đây là thỏa thuận giữa tôi và Lâm Tự chúng tôi đã đồng ý không từ bỏ nhau.

Bất cứ khi nào.

Tay của tôi từ từ nắm lấy lưỡi dao.

Đương nhiên là Giang Đình không phải thật sự muốn làm tổn thương tôi, động tác của cô ấy rõ ràng là đã dừng lại.

" Tôi sẽ không để cô mang Lâm Tự đi."

Trong sự im lặng bế tắc, cô ấy đột nhiên mỉn cười.

" Vậy hai chúng ta cạnh tranh công bằng nhé."

" Để Lâm Tự đưa ra lựa chọn, ai thắng Lâm Tự sẽ đi theo người đó."

" Cô thấy thế nào?"

...................

Lâm Tự không phải là một món hàng, Lâm Tự không là thứ để tranh giành.

Sau khi bọn họ rời đi, tôi một mình ngồi trên ghế sofa.

Đèn trong phòng khách không quá sáng, hôm khác nên thay một cái mới rồi.

Tôi cúi thấp đầu cho đến khi có một bóng đen bao trùm lấy tôi, anh ấy đứng trước mặt tôi giọng nói đều đều không một chút dao động.

" Bọn họ không phải làm đột nhập bất hợp pháp, là anh mở cửa cho bọn họ đi vào."

" Lúc người phụ nữ đó kề dao lên cổ em, anh thực sự không có cách nào khác."

"........"

Lâm Tự anh ấy dường như rất biết cách làm sao có thể dùng dao mà đâm vào trái tim tôi vậy.

Tôi gật đầu sau đó nhìn anh ấy từ trong đôi mắt đen láy của anh ấy có thể nhìn ra bóng phản chiếu của mình, tôi nhìn thấy bóng dáng của mình đang rất hoảng loạn.

Tôi dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi anh ấy.

" Cho nên anh muốn đi cùng cô ấy phải không?"

"......"

Anh ấy không trả lời câu hỏi của tôi.

....... cũng đúng, đối với Lâm Tự mà nói để Giang Đình đưa đi chẳng khác gì nhảy từ trong lồng giam này sang một cái lồng giam khác.

Nhưng anh ấy không biết, thực ra bản thân anh ấy chính là một cái lồng giam.

Tối tăm ngột ngạt chỉ có giày vò.