Ly Ca Hoàng Triều

Chương 37: Bày Tỏ Nổi Lòng 2



Triều Ca dẫn Uyển Tình đi thẳng đến gian phòng của Minh Húc. Một đường đi, một đường suy nghĩ lát nữa Minh Húc nhìn thấy sẽ có biểu cảm gì? Muốn nàng đứng ra cõng nồi, còn lật ngược phải trái trắng đen, nói mình cực kì vô tội à. Nàng lại muốn nhìn xem, Minh Húc gặp Uyển Tình phải làm sao đây! Triều Ca đã chịu đủ Uyển Tình vừa nói ra liền rơi nước mắt, tốt nhất để cho Minh Húc cũng thử chút! Nếu như hắn dám sinh lòng thương tiếc, dám đau lòng, tâm dám động chút nào, Triều Ca nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt! Triều Ca vừa nghĩ, trêи mặt vừa mang chút ý cười trêи nỗi đau của người khác. Đẩy cửa ra, hai người đi vào. Nhưng mà khi đi tới bên giường, Triều Ca kinh ngạc đến ngu người!

Minh Húc vừa mới nãy còn hố nàng, lúc này như là người chết nằm ở trêи giường, sắc mặt tái nhợt, mặt đầy mồ hôi, chân mày cau lại, liếc mắt qua còn tưởng rằng hắn muốn cưỡi hạc về tây! Cái quỷ gì thế! Rõ ràng hắn vừa mới không có việc gì mà? Nếu như Minh Húc đến hiện đại, không lấy được ảnh đế Oscar, đánh chết nàng cũng không phục!

“Minh Húc, Minh Húc chàng thế nào rồi?” Uyển Tình nước mắt một hàng, thân thể trực tiếp nhào lên, nhào tới bên giường Minh Húc.

“Minh Húc, chàng nhưng đừng làm ta sợ mà! Chàng mới vừa trở lại, chúng ta ngay cả mặt mũi còn chưa thấy mà! Chàng không biết đâu, mấy ngày nay ta ngày nhớ đêm mong, một mực nghĩ đến chàng...” Uyển Tình khóc thương tâm gần chết, như lê hoa đái vũ, đến Triều Ca thấy còn không đành lòng. Triều Ca có một loại dự cảm, nàng sẽ bị hãm hại.

“Minh Húc, phụ Hoàng sao lại nhẫn tâm như vậy, chàng trấn thủ Bắc Cương tận tâm tận lực như vậy, nói chàng mang nữ tử vào quân doanh, làm sao ta cũng không tin, chàng không phải người như thế!”

“Hoàng tỷ, toàng tỷ, chàng thế nào? Chàng có thể chết không vậy...” Uyển Tình bỗng nhiên xoay đầu lại hỏi Triều Ca, hai mắt đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn như mưa rơi trêи cánh hoa.

“Không, sẽ không đâu, hắn chỉ bị thương hơi nặng, nuôi mấy ngày là khỏe.”

“Quá tốt rồi! Minh Húc, ta biết chàng không nỡ đi, không bỏ được ta!” Uyển Tình một mình một vai diễn, khiến Triều Ca nghe mà nổi da gà cả người, không ổn chút nào.

“Hoàng muội, ngươi lại ở đây đi, ta đi trước.” Không đi nữa chắc nàng ghê tởm chết mất. Chê cười Minh Húc không được, còn làm mình tởm muốn chết, tính không ra mà. Triều Ca vừa mới xoay người, lại nghe bên trong màn truyền đến giọng nói suy yếu lại mơ hồ.

“Triều Ca, Triều Ca, đừng đi, đừng rời khỏi ta ta.” Bước chân của Triều Ca bỗng nhiên dừng lại, suýt chút thì té sấp mặt rồi. Mà Uyển Tình vốn đang khóc thút thít đột nhiên im bặt, nàng khϊế͙p͙ sợ không thôi nhìn Hề Minh Húc trêи giường, hoảng hốt.

“Minh Húc, chàng, có phải chàng gọi sai người hay không?”

“Triều Ca, Triều Ca ” Minh Húc một mực gọi tên nàng.

Gọi tới mức tim Triều Ca phát run, nàng nói mà, sẽ bị hãm hại.

Uyển Tình khϊế͙p͙ sợ quay đầu nhìn Triều Ca, nàng nói: “Hoàng tỷ, chàng, tại sao chàng lại gọi tỷ?”

Triều Ca than nhẹ một tiếng, trong lòng âm thầm trả lời, bởi vì hắn muốn hố ta.

“Có lẽ là do ta cứu hắn, hắn coi ta là cọng rơm cứu mạng thôi?”

Uyển Tình thở nhẹ một hơi, sắc mặt khá hơn một chút.

“Triều Ca, ta biết nàng từ hôn là vì giận dỗi ta, trong lòng ta chỉ có nàng, Triều Ca, đừng đi mà...”

Khuôn mặt Uyển Tình nhất thời lại sụp xuống, chân mày cau lại, thần sắc cực kì thống khổ. Triều Ca ngu người, nội tâm tan vỡ, nàng thua rồi.

“Tỷ, các người gạt ta làm cái gì?” Giọng chất vấn thê lương của Uyển Tình truyền đến, màng nhĩ Triều Ca như muốn thủng.

“Chúng ta trong sạch!” Triều Ca không chút nghĩ ngợi liền thốt ra câu này.

Nhưng giống như trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, lời kịch này lên sàn thường thường sẽ càng khiến người ta hiểu lầm. Quả nhiên, Uyển Tình bỗng nhiên đứng lên, nàng giận chỉ Triều Ca nói: “Triều Ca, đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Uyển Tình kêu khóc che mặt chạy ra khỏi phòng, thương tâm rời đi. Triều Ca than nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị chạy lấy người. Ai ngờ nàng vừa mới xoay người, một bước còn chưa nhúc nhích, một bàn tay bắt lấy cổ tay nàng. Triều Ca quay người lại, cổ tay nàng bị Minh Húc dùng sức kéo, cả người đột nhiên không kịp phòng bị, bị hắn kéo xuống. Sau đó, Minh Húc nhanh chóng xoay người, đặt Triều Ca ở dưới thân, ở trêи cao nhìn xuống nhìn. Chậc chậc, người này vừa mới giả bộ bệnh giống như vậy, bây giờ bạch liên hoa vừa đi đã lộ ra nguyên hình! Quả nhiên là ảnh đế!

“Chàng làm cái gì thế! Buông ra!”

Minh Húc đè Triều Ca khiến nàng không thể động đậy.

“Triều Ca, chút suy tính này trong lòng nàng quá cạn, liếc mắt là ta đã nhìn thấu.”

Hả? Sao giống như khoe khoang thắng lợi quá vậy?

Quả thực vô sỉ!

“Minh Húc, tên hỗn đản này, lúc nãy chàng vừa mới diễn khiến Uyển Tình hận ta tận xương!” Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu như lòng dạ nàng ta rộng rãi, tự nhiên có thể nghĩ thông suốt, nếu như nàng ta chấp mê bất ngộ, nàng có cố khuyên bảo thế nào cũng vô dụng.” Vẻ mặt Minh Húc nhẹ nhàng nói.

“Vậy cũng không cần thiết dùng cách này mà!”

“Vậy nàng còn muốn tìm thời gian hẹn nàng ta tâm sự? Giải quyết dứt khoát, phương thức như vậy là trực tiếp nhất. Còn nàng ta thế nào, đó là chuyện của nàng ta.”

Triều Ca thở dài một tiếng, Minh Húc nói không sai, đây là cách trực tiếp nhất, đơn giản, rõ ràng. Uyển Tình nếu có thể tiếp thu sẽ tự nhiên tiếp thu, nếu như không tiếp thu dù có dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo cũng là vô dụng. Huống chi đối với nàng, Triều Ca không thế có bất kỳ kiên trì nào.

“ Minh Húc, tâm chàng thật là ác.”

Minh Húc tự tay xoa xoa mũi Triều Ca, hắn nói: “Ta xưa nay đã như vậy, chỉ quá dung túng với nàng, nhưng nàng không có phát hiện nha.”

Triều Ca sững sờ, làm sao Minh Húc cứ há mồm là lại thả thính, ngậm miệng cũng có thể châm ngòi nội tâm nàng.

Cho dù như vậy, Triều Ca vẫn đỏ mặt không chút tiền đồ. Minh Húc cúi đầu, khẽ hôn lên cánh môi nàng. Chạm vào cánh môi mềm mại, mang đến cảm giác làm người ta rung động, xa lạ tuyệt vời, lại khiến người ta tham luyến. Toàn thân Triều Ca có chút cứng đờ, nhưng không đẩy Minh Húc ra.

“Thả lỏng một chút” Minh Húc khẽ cười một tiếng, cắn một cái trêи vành tai Triều Ca, Triều Ca run rẩy một chút, vội rụt cổ lại. Phản ứng này khiến cho Minh Húc cười ha hả, hắn xoay người, từ trêи người Triều Ca nằm xuống, nằm nghiêng bên cạnh nàng, một tay khoát lên eo nàng. Triều Ca muốn ngồi dậy, lại bị Minh Húc đè xuống.

“Đừng nhúc nhích, ngủ cùng ta một lát, một thân đầy vết thương, nàng động đậy sẽ làm rách vết thương, lại chảy máu nữa đấy.”

Gì? Đây là khổ nhục kế? Sao nghe giống uy hϊế͙p͙ quá vậy! Triều Ca bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn an phận, dựa vào bên người Minh Húc để hắn ngủ. Dần dần, tiếng hít thở của Minh Húc chậm chạp đều đều, Triều Ca biết hắn ngủ rồi. Nàng đứng dậy, cẩn thận ngắm khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt kia của Minh Húc. Càng nhìn càng thấy giống chiến thần tiên giới. Tim Triều Ca không khỏi run lên.

Hai ngày sau, Luận võ hội mà thái tử Thiên Túng đặc biệt tổ chức cho Tam công chúa Càng quốc Địch Lam Thấm bắt đầu. Ngày này, trong giáo trường hoàng cung tụ tập rất nhiều con cháu quý tộc, hoàng thân quốc thích. Có kẻ nóng lòng muốn thử, có người tới để nhìn phong thái công chúa. Bên trong giáo trường gần như kín người, tình hình mười phần sôi nổi. Hội luận võ là do Thiên Túng khởi xướng, thừa tướng Mục Cảnh Thước tự mình xử lý. Nhìn về chủ đài, Thiên Túng ngồi ở ngay chính giữa, Triều Ca cùng Minh Húc ngồi bên cạnh hắn.

Thiên Túng thấy Minh Húc sắc mặt liền không tốt lắm, cái tên khốn này một chân đạp hai thuyền, làm hại muội muội mình thảm như vậy. Bây giờ muội muội ngốc của mình không so đo hiềm khích lúc trước, còn nguyện ý ra tay cứu hắn, thật không biết tiểu tử này đời trước tích đức gì! Điểm này Thiên Túng không biết, nhưng Triều Ca biết.

Đời trước Minh Húc trấn thủ U Hư Giới mấy nghìn năm nha, chiến công hiển hách, địa vị tại tiên giới cực cao. Triều Ca bưng một ly trà, ánh mắt rơi vào một thân tư thế hiên ngang của Địch Lam Thấm trêи đài tỷ võ.

Bỗng nhiên, Minh Húc lại gần nói bên tai nàng: “Dáng vẻ của hoàng huynh nàng như muốn ăn ta đấy, làm ta hơi sợ nha.” Triều Ca suýt chút nữa phun một miệng trà ra ngoài.

Nàng cười nói: “Chàng sợ thì về đi.”

“Dưới chân Thiên Tử, chính giữa hoàng quyền, ta có thể trốn thế nào? Đương nhiên ở bên cạnh nàng là an toàn nhất.”

Triều Ca quay đầu trừng Minh Húc, cái tên vô lại này!

Lúc này, Địch Phỉ Nhiên bên phía còn lại của Thiên Túng bỗng nhiên mở miệng.

“Tâm tình hôm nay của trưởng công chúa dường như không tệ?”

Thấy ngươi là tâm tình liền không tốt. “Đa tạ tam hoàng tử quan tâm, tâm tình ta cũng không tệ.”

“Hoàng tướng quân, chúng ta lại có thể gặp mặt rồi.” Địch Phỉ Nhiên cười nói. Minh Húc lạnh lùng gật đầu, một chữ cũng không nói.

Địch Phỉ Nhiên lại thông não, hắn nói: ” Cảm tình giữa ngươi và trưởng công chúa tốt như vậy, không bằng cho ta tiểu quân sư Ly Ca kia đi.”

Châm ngòi! Địch Phỉ Nhiên lại đang đâm bị thóc chọc bị gạo! Nhưng mà ý cười của Triều Ca không giảm, Minh Húc mặt không đổi sắc, chỉ có sắc mặt Thiên Túng đen hơn vài phần, càng thêm chán ghét Minh Húc.

“Tam hoàng tử, ngài đã sớm biết quân sư là người Bích Ba sơn trang, ngài không đến Bích Ba sơn trang đòi, tới tìm ta làm gì?” Trong giọng nói của Minh Húc không có một tia gợn sóng, trực tiếp vạch trần Địch Phỉ Nhiên. Sắc mặt Địch Phỉ Nhiên cứng đờ, hắn nói: “Ta từng quen biết với tướng quân nên mới hỏi tướng quân.”

“Từng quen biết? Trêи chiến trường Bắc Cương chỉ có chiến hữu và kẻ địch, không có người quen cũ.” Minh Húc ăn nói có ý có tứ, nói chuyện không chừa một chút tình cảm.

Lần này sắc mặt Địch Phỉ Nhiên triệt để khó coi. Hắn âm dương quái khí nói một câu: “Hoàng tướng quân quả nhiên giống như lời ăn nói có ý tứ, lời nói bất thiện.”

Nói xong, hắn liền xoay người sang chỗ khác xem Luận Võ Đài. Vẻ mặt kinh ngạc Triều Ca quay đầu nhìn Minh Húc, ăn nói có ý tứ, lời nói bất thiện? Tin đồn gì thế? Ai giả truyền tin tức! Khóe miệng Minh Húc lộ ra một nụ cười, biến mất trong khoảnh khắc.

Trêи đài tỷ võ, Địch Lam Thấm nghênh đón đối thủ thứ nhất của nàng, tiểu nhi tử của Vĩnh Gia Vương gia, tam thế tử Lê Ôn Du. Trong Ngự Thư phòng, Lý Băng ngồi ở trung tâm cau mày nhìn người quỳ phía dưới.

“Thảo dân Đoạn Thiên Diễn tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Theo trẫm biết, ban đầu là ngươi và nữ quân sư kia cùng đi Bắc Cương?”

“Hồi hoàng thượng, quả thực như vậy.” Trong lòng Đoạn Thiên Diễn thầm thắp cho Triều Ca nén nhang.

Hắn cũng không thể để cho sư tỷ khác trong sơn trang tới cõng nồi được.