Ly Ca Hoàng Triều

Chương 43: Chạy Không Khỏi Mệnh Cách



“Hoàng hậu nương nương, Minh Húc lĩnh chỉ.” Giọng Minh Húc trầm thấp mà bi thống.

“Triều Ca, đây là lựa chọn của ta, không cần quản, không nên hỏi, không được tra, rời khỏi nơi này...” Vẻ mặt Tâm Lăng quyết tuyệt.

Mẫu hậu, mẫu hậu!”

Triều Ca muốn xông tới, thân thể lại bị Minh Húc gắt gao đè lại.

“Triều Ca, con là kiêu ngạo lớn nhất của ta, ta thiếu phụ hoàng con, kiếp sau sẽ trả...”

Tâm Lăng nói xong câu đó, không chút do dự nhảy vào bên trong ngọn lửa.

“Mẫu hậu, mẫu hậu!” Triều Ca hét tê tâm liệt phế. Toàn thân nàng run rẩy, tâm can như muốn vỡ ra. Nàng biết, đời này chết, còn sẽ có kiếp sau. Nhưng Tâm Lăng vĩnh viễn chỉ có một người. Mẫu hậu của Triều Ca, cũng chỉ có một người. Trơ mắt nhìn chính mẫu thân mình chết ở trước mắt mình, lại bất lực, không có cách nào, quá đau đớn, quá đau...

“Triều Ca, chúng ta mau ra đi, cung điện này đã đổ nát, không đi nữa, chúng ta đều không đi nổi!” Minh Húc che Triều Ca ở dưới thân, dán lên lưng nàng, mang theo nàng rời khỏi biển lửa.

Nhưng mà tốc độ cung điện đổ nát nhanh hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng. Chỉ trong chốc lát, mái ngói trêи đỉnh đầu giống như trời mưa, rầm rầm rơi xuống. Càng ngày càng nhiều mái ngói nện trêи người Minh Húc, đập vào lưng hắn đến be bét máu thịt.

Hắn ẩn nhẫn chịu, không nói một lời. Mắt thấy sắp xông ra khỏi cung điện, đột nhiên, xà ngang trêи khung cửa không hề có điềm báo trước nện xuống. Minh Húc dùng sức đẩy, trực tiếp đẩy Triều Ca ra phía ngoài cung điện. Cùng lúc đó, xà ngang nện xuống ở giữa Minh Húc, đè hắn ở bên dưới. Triều Ca bị đẩy ra ngoài, cả người té xuống đất, lộn nhào vài vòng. Lập tức có người đi lên tạt nước vào người nàng, dập tắt lửa trêи người nàng.

Nàng phát hiện Minh Húc chưa ra, trong lòng nàng dao động, mãnh liệt bò dậy từ dưới đất, lại vọt vào trong cung điện. Chỉ thấy ngoài biển lửa, thân thể Minh Húc bị xà ngang đè lấy, không thể động đậy, thân thể hắn cũng bắt đầu cháy. Triều Ca cực kì hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi tiến lên. Cũng không biết khí lực nàng đến từ đâu, cũng không biết tay nàng có phải mất đi tri giác hay không, nàng lại tay không nhấc toàn bộ xà ngang lên.

“Nhanh cứu người!”

Lúc này, một đám thái giám từ bên ngoài vội vội vàng vàng xông vào, khiêng Minh Húc dưới xà ngang đi. Bước chân Triều Ca lảo đảo, hai mắt hoa lên, ngất đi.

“Trưởng công chúa! Trưởng công chúa!” Trước khi Triều Ca bất tỉnh, âm thanh nghe được là tiếng cung nhân lo lắng hô hoán.

Trong một mảnh tối tăm, Triều Ca lang thang chẳng có mục đích, đột nhiên, tay nàng truyền đến một hồi đau đớn. Nàng cúi đầu, thấy tay mình đã bị thiêu trụi toàn bộ, máu thịt be bét. Nàng sợ hãi lui lại một bước, ngay sau đó, nàng nhìn thấy một vùng lửa cháy hừng hực.

Trong biển lửa, có Tâm Lăng, có Minh Húc, chỉ không có nàng... Nàng tiến lên, nhưng mà, chạy thế nào cũng chạy không tới, rõ ràng gần ngay trước mắt, lại vĩnh viễn không đến được. Nàng thống khổ, nàng khóc lớn, chạy như điên. Lửa lớn lan tràn, cuối cùng Tâm Lăng cùng Minh Húc đều chết thảm ở bên trong.

“A...” Triều Ca hét thảm một tiếng, nàng bỗng nhiên mở hai mắt ra.

“Công chúa, công chúa, rốt cuộc người cũng tỉnh, người hù chết nô tỳ rồi.” Xuân Liễu khóc lóc bên cạnh, mùi thuốc dày đặc xông vào mũi, Triều Ca thấy màn của tẩm cung mình. Nàng mở to hai mắt, nước mắt chảy xuống, không nói câu nào.

“Công chúa, người tỉnh lại thì nói chuyện đi mà, phát ra một tiếng cũng được mà, người đừng hù dọa nô tỳ nữa.” Xuân Liễu ở một bên gấp gáp khóc lóc, đôi mắt đỏ bừng như một con thỏ.

“Đừng có gấp, ngươi đi truyền ngự y, có khả năng người bị thương yết hầu.” Tố Y đi tới nói với Xuân Liễu. Xuân Liễu gật đầu, không nói hai lời liền đi ra ngoài tìm thái y.

Vẻ mặt Tố Y hổ thẹn ngồi ở bên giường, nhìn Triều Ca không nói một lời, trong lòng cực kì khó chịu. “Triều Ca, thật xin lỗi, ta phụ nhờ vả của muội, muội để ta ở lại Phượng Nghi Cung, ta lại... Ta thật không ngờ có thể như vậy...”

Tố Y nói, nước mắt không nhịn được chảy xuống, nàng tự tay che miệng. “Ta thật không ngờ hoàng hậu cho ta uống trà có mê dược, ta phòng tất cả mọi người, nhưng không phòng người.” Triều Ca mắt nhắm lại, một chuỗi nước mắt chảy xuống, chóp mũi đỏ ửng.

“Sư tỷ, tỷ không cần tự trách, người muốn tự sát, ai cũng ngăn không được, ngay cả muội cũng không thể.”

“Người lừa muội đi, khiến tỷ ngất đi, phân phó cung nữ, hẳn người đã ôm quyết tâm phải chết.”

“Sư muội, vì sao? Vì sao Hoàng hậu người…?”

Triều Ca hít sâu một hơi.

“Muốn tự sát, phóng hỏa có thể thiêu hủy tất cả chứng cứ, giả tạo tất cả là ngoài ý muốn. Người cũng không muốn để cho người khác biết, trận hỏa hoạn này là chính người nhóm lên. Cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào biết nỗi khổ tâm của người.”

“Sư muội, nén bi thương...”

Tim Triều Ca như khuyết một mảnh, thế giới sập đổ nửa phần. Nàng phòng tất cả mọi người, nhưng không có phòng chính Tâm Lăng. Nếu nàng sớm biết, sớm đi điều tra trêи người Mục Cảnh Thước, có thể tránh được tất cả phát sinh. Nhưng bây giờ, nói cái gì cũng trễ rồi. Triều Ca hít sâu một hơi liền muốn đứng dậy, nhưng lập tức bị Tố Y đè xuống.

“Sư muội, thân thể muội nhiều chỗ bị bỏng, đôi tay gần như phế bỏ, muội không thể động đậy.”

“Muội yên tâm, ta đã báo với sư phụ, người sẽ mau chóng chạy tới, sẽ trị liệu tốt cho muội.”

Triều Ca cười khổ một tiếng, nàng nói: “Chữa khỏi tay, lại trị không khỏi tâm.”

“Sư muội...”

“Minh Húc đâu? Hiện tại hắn thế nào?”

Tố Y bị nàng hỏi, bỗng nhiên liền yên lặng.

Triều Ca mãnh liệt quay đầu, khẩn trương nhìn về phía Tố Y, lẽ nào tới Minh Húc cũng gặp chuyện không may sao?

“Không được lừa gạt, không có gì có thể lừa gạt, chỉ cần muội không chết, sớm muộn gì cũng sẽ biết!” Triều Ca gần như hét lên.

“Hắn phản ứng nhanh, lúc xà ngang nện xuống tránh khỏi chỗ hiểm, lại... Lại đập trúng chân, hai chân hắn, phế rồi...”

Triều Ca hít vào một hơi, sặc trong cổ họng, khiến nàng gần như hít thở không thông. Sao lại thế... Sao lại thế... Minh Húc nếu không phải vì nàng, như thế nào sẽ...

“Triều Ca, muội đừng khổ sở, mạng vẫn giữ được.”

Hai mắt Triều Ca tan rã, gần như tuyệt vọng, nàng hỏi: “Phụ hoàng muội đâu?”

“Nhận được tin tức, bệnh không dậy nổi.”. Truyện Khoa Huyễn

Lần này, Triều Ca không khóc, nàng cười, nàng cười to tê tâm liệt phế.

“Sư muội, sư muội, muội đừng làm ta sợ có được không?”

Tố Y chân tay luống cuống, chưa từng sợ hãi như vậy. Triều Ca cười chính mình, cười chính mình vô năng, cười chính mình vô dụng, cười chính mình mưu toan nghịch cải mệnh cách. Nhưng mà, đại thể đi một hướng, mệnh cách lại đi theo quỹ tích cũ của nó. Tâm Lăng chết bởi một trận đại hỏa, Lý Băng nghe tin bệnh nặng, Minh Húc vì nàng mà mất hai chân... Không thay đổi, vậy mà, không có gì thay đổi!

Ha ha ha... Triều Ca đột nhiên cảm giác chính mình rất nực cười, cứ như một tên hề nhảy nhót, mưu toan khiêu chiến thần uy mệnh cách.

Lúc sau ngự y tới kiểm tra thân thể cho Triều Ca.

Sau khi xác định vết thương cảa nàng có tiến triển tốt, viết phương thuốc, dặn dò Xuân Liễu chú ý đủ điều sau đó mới rời khỏi. Ngự y vừa đi, Triều Ca liền trực tiếp ngồi dậy.

“Công chúa! Trêи người của người quấn đầy băng vải, không thể cử động!” Xuân Liễu sợ hãi vội vàng chạy tới đỡ nàng.

Không thể cử động, nàng đương nhiên biết không thể cử động, nàng khẽ động là vết thương toàn thân liền nứt ra. Nàng có thể cảm giác được máu tươi tràn ra trêи băng vải, đau đớn ở vết bỏng lan tràn toàn thân. Nhưng thân thể dù đau cũng không bằng đau lòng. Vết thương nứt ra đổ máu phát đau, chí ít còn có thể nhắc nhở nàng không thể sa vào bi thương.

Trêи mệnh cách viết kết cục của nàng, viết kết cục của Minh Húc, nhưng vẫn có rất nhiều người không được viết. Như vậy thì kết cục những người kia để nàng tới viết đi. Nên báo thù, một kẻ cũng không bỏ sót. Người đáng chết, một tên cũng không thể sống!

Triều Ca đứng dậy, dưới sự nâng đỡ của Tố Y, đi tới gian phòng của Minh Húc. Nàng nghĩ tới vô số loại dáng vẻ của hắn, lại thật sự không ngờ tới cảnh tưởng trước mắt. Lúc này Minh Húc đang ngồi trêи xe lăn, ngẩng đầu, khuôn mặt lộ nét cười nhìn nàng. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt hắn, gió nhẹ mềm mại thổi bay tóc hắn.

Ở trêи người hắn, Triều Ca không nhìn thấy một chút đau khổ nào.

Rõ ràng, hắn bị thương nặng hơn mình nhiều, rõ ràng, hắn mới là người mất đi hai chân!

Minh Húc vẫy tay với Triều Ca, hắn nói: “Triều Ca, qua đây.”

Triều Ca đi tới bên người Minh Húc, dựa vào hắn xe lăn ngồi xổm xuống.

Minh Húc vươn tay, vừa đủ chạm đến đầu Triều Ca, hắn nhẹ nhàng vỗ về, trong lòng bàn tay mang theo ôn nhu vô hạn.

“Nhớ kỹ trước đây nàng vì cự hôn mà quỳ một ngày trước cửa Ngự Thư phòng, về sau phải ngồi xe lăn. Bây giờ ta cũng thử một chút, ngồi rất tốt, thích hợp với người lười.”

Giọng Minh Húc nhẹ nhàng mà ấm áp, như là ánh mặt trời ấm áp tháng ba, soi sáng thế giới u ám của Triều Ca, mang đến từng tia ấm áp. Triều Ca không kiềm được khóc lên, đây là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt Minh Húc. Nước mắt giống như tấm rèm châu bị chặt đứt, đua nhau rơi xuống, ướt đẫm khuôn mặt tinh tế của nàng.

“Triều Ca, đừng khóc, ta còn đây. Ta sẽ cùng nàng đi tiếp, trừ phi, nàng ghét bỏ ta tàn phế.”

Triều Ca bỗng nhiên lắc đầu, làm sao lại ghét bỏ, sao lại thế được... Minh Húc cười vươn tay, dùng tay áo lau nước mắt ở khóe mắt Triều Ca.

Nhưng lau một lần, nước mắt lại dũng mãnh trào ra, căn bản là không ngừng được. “Lại khóc coi chừng khóc mù luôn, mắt đẹp như vậy, mù thì rất đáng tiếc. Chẳng lẽ nàng cảm thấy người mù cùng người què là tuyệt phối?”

Triều Ca nhịn không được, nín khóc bật cười.

“Thế này mới đúng, cười rất dễ nhìn.”

Minh Húc đau lòng lau mặt cho Triều Ca, tay áo đã ướt một mảnh.

Triều Ca thu lại nụ cười, nàng nói: “Minh Húc, ta muốn gặp phụ hoàng, ta không biết làm sao đối mặt với người.”

“Ta cùng đi với nàng ” Triều Ca sửng sốt.

“Sau này nàng đi đâu, ta đều cùng đi với nàng. Ta hối hận nếu như đêm hôm đó ta không rời khỏi, có lẽ sẽ không khiến nàng đau khổ như vậy.” Triều Ca tựa đầu lên hai chân đã mất đi tri giác của Minh Húc, hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung.

“Chàng biết không, ta rất sợ hãi, chưa từng sợ hãi như vậy.”

Minh Húc đưa tay khẽ vuốt gò mà Triều Ca. “Nỗi đau mất đi mẫu thân, ta hiểu. Nhưng ta hy vọng nàng cũng hiểu, chúng ta không thể lại mất đi lẫn nhau, đáp ứng ta, phải luôn sống thật tốt.”