Ly Ca Hoàng Triều

Chương 46: Thiên Biến



Nước mắt Tuyết Mạn lập tức trào ra: “Sao ngươi còn đánh ta!”

“Bởi vì ta tự cho ngươi cơ hội, nếu ngươi giấu diếm nữa, lần sau không phải là động tay mà là động đao.” Giọng Triều Ca lạnh như băng, như dao cứa vào lòng Tuyết Mạn.

“Ta, lời ta nói đều là sự thật, ta không có giấu giếm gì cả!” Tuyết Mạn hạ quyết tâm, nàng ta đã sớm đứng về phía Địch Phỉ Nhiên, tin tưởng hắn nói, tất nhiên sẽ không nói lung tung.

“Có mấy kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ.” Triều Ca cười nhạt, đột nhiên, nàng lấy từ bên ra một thanh chủy thủ, dao ra khỏi vỏ, một tia sáng lạnh hiện lên khiến người ta không rét mà run.

Tuyết Mạn thấy chủy thủ càng không ngừng run rẩy.

“Mẫu hậu ta chết thảm trong đám cháy, phò mã của ta mất đi hai chân, toàn thân ta đều bỏng, khoản thù này ta sẽ đòi lại gấp bội, chi bằng bắt đầu từ ngươi trước vậy?” Triều Ca cười lạnh đưa dao găm tới trước mặt Tuyết Mạn.

Tuyết Mạn sợ đến cứng người, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy.

“Ta biết ngươi yêu Địch Phỉ Nhiên, cũng biết ngươi đang chờ hắn cứu ngươi. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải còn sống. Nếu hiện tại ngươi chết rồi, ngươi còn đợi được cái gì sau này nữa?”

“Ngươi, ngươi dám! Bần dân cũng phải kết tội mới có thể xử trảm, ta là công chúa Ly quốc, ngươi có thể nào...”

Triều Ca vung chủy thủ lên, Tuyết Mạn kêu thảm một tiếng vang vọng toàn bộ nhà tù. Trêи mũi chủy thủ có thêm một vệt máu, má trái Tuyết Mạn bị cắt qua, máu tươi chảy xuống, nhìn đặc biệt dữ tợn.

“Ôi, khuôn mặt hủy rồi, ngươi nói xem Địch Phỉ Nhiên sẽ còn yêu ngươi sao? Hậu cung hơn ba ngàn mỹ nhân, mà ngươi tướng mạo xấu xí, lấy cái gì mà đoạt tâm hắn?”

“Ý, không đúng, trừ tướng mạo xấu xí, còn gãy tay gãy chân... Ta thấy ra tay từ chỗ này chút...” Triều Ca khua chủy thủ khắp ngườiHạ Tuyết Mạn, cuối cùng hạ xuống cổ tay nàng ta.

Tuyết Mạn cực kì sợ hãi, nàng ta hét lớn: “ Triều Ca ngươi điên rồi! Ngươi không được qua đây!”

“Ta điên, đúng vậy đó, ta điên rồi, đều là do các ngươi bức!”

Triều Ca thét lên: “Cho dù ta chết, cũng phải kéo tất cả bọn ngươi xuống địa ngục!”

Sau khi Triều Ca gào xong, vung chủy thủ lên, hàn quang lóe lên.

“Á...” Lại là một trận tiếng kêu thê lương, nàng ta liều mạng lắc đầu: “Không được... Không được...”

Nhưng mà, lúc Tuyết Mạn mở mắt ra lại thấy dao găm chém đứt tay áo nàng ta. Tinh thần Tuyết Mạn gần như tan vỡ, Triều Ca là đứa điên, nàng không cần đối đầu với một kẻ điên, thật đáng sợ!

“Ta nói, ta nói hết!”

Tuyết Mạn khóc lóc kể toàn bộ đầu đuôi. Sắc mặt Triều Ca càng ngày càng khó coi, hàn ý trong mắt càng ngày càng sâu, Địch Phỉ Nhiên...

“Còn có chuyện gì nữa? Phàm là chuyện ngươi và Địch Phỉ Nhiên gặp mặt đều phải nói.”

“Không có, trừ lần này thì chỉ có lần trước ở du thuyền gặp qua!” Tuyết Mạn không dám giấu giếm một chút.

“Lần kia, sau khi ngươi vội vội vàng vàng rời khỏi, ta bị người ta đẩy xuống nước, khiến cho ta rất chật vật.”

“Ai đẩy ngươi?”

“Ta không biết, rõ ràng lúc đó trêи thuyền chỉ có mấy người, bọn họ chẳng ai thừa nhận!” Vẻ mặt Tuyết Mạn ủy khuất.

“Có ai?”

“Thừa tướng, tam hoàng tử, còn có Nhị hoàng tỷ, lúc đó công chúa Lam Thấm không có ở gần bọn ta.”

Triều Ca siết chặt quả đấm, thì ra là thế, thì ra từ vào lúc đó bọn chúng đã thông đồng với nhau. Đẩy Tuyết Mạn xuống nước chỉ là để đẩy nàng ta đi, để lại không gian cùng thời gian thương thảo.

Uyển Tình... Người phụ trách tiếp xúc mẫu hậu, là ả!

Rời khỏi thiên lao, Triều Ca không về Vân Cung. Nàng đến linh đường Tâm Lăng trước, quỳ xuống, tâm tình vô cùng nặng nề.

“Mẫu hậu, thật xin lỗi, là con vô dụng, biết rất rõ chuyện sẽ phát sinh, lại vẫn không thể nào bảo vệ người.” “Bây giờ con biết hung thủ nhưng vẫn không thể lập tức báo thù cho người.” “Phía sau sự liên thủ của bọn chúng có một âm mưu rất lớn, muốn phá âm mưu này, hiện tại không thể đánh rắn động cỏ.”

“Con chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng mà mẫu hậu ơi, con tuyệt đối không muốn nhịn, hiện tại con chỉ muốn rút gân lột da bọn chúng, từng bước từng bước đều không bỏ qua!” Triều Ca siết chặt quả đấm, trong lòng hận ý mãnh liệt.

Chẳng biết lúc nào, một tiếng lăn xe đẩy truyền đến, lúc Triều Ca quay đầu, Minh Húc đã ở sau lưng nàng.

“Không phải chàng đã ngủ sao?” Triều Ca cực kì kinh ngạc.

“Nàng không ngủ làm sao ta ngủ được.” Minh Húc thở dài một hơi.

“Cho nên chàng luôn theo ta, từ thiên lao đến linh đường?”

“Ừ”

Triều Ca không biết trong lòng có tư vị gì, dọc theo đường đi, tâm tư nàng bị cừu hận chiếm hữu, thế cho nên Minh Húc đi theo cũng không phát hiện. Ở thời điểm này, phụ hoàng bệnh nặng, hoàng huynh không rảnh bận tâm, nàng một thân một mình muốn khuấy động cái hồ nước đục này, sức lực quá nhỏ. Nàng chỉ là công chúa, không có thực quyền. Nàng rất phiền, cũng rất loạn, mỗi khi nàng bất lực sợ hãi, Hề Minh Húc sẽ xuất hiện, cho nàng một bờ vai để dựa, một bến cảng để neo đậu. Một người có thể hết lần này đến lần khác làm như vậy, phía sau cũng cất giấu một tâm tư hủy hoại Lý gia, bảo nàng làm sao bây giờ?

“Triều Ca ” Minh Húc vươn tay vuốt ve đầu nàng, để đầu nàng tựa trêи hai đầu gối mình.

“Tin ta có được không? Không cần một mình chống chịu, để cho ta tới giúp nàng.” Lời này Minh Húc đã nói lần thứ hai.

Tin sao? Trong lòng Triều Ca giãy dụa, bàng hoàng, cũng thống khổ.

“Triều Ca, ta luôn luôn chờ đợi nàng, chờ nàng chân chính mở rộng cửa lòng với ta, chân chính tín nhiệm ta, nhưng không được để ta chờ quá lâu, có được hay không?”

“Vì nàng, ta rời khỏi Bắc Cương đưa về kinh thành. Vì nàng, ta tình nguyện ở lại biển lửa cũng phải đẩy nàng ra ngoài. Vì nàng, ta giao ra binh phù, hai bàn tay trắng. Hiện tại ta chỉ có nàng, nàng có biết không?”“Nhưng nàng vẫn luôn thế này, trước sau đều không tin vào ta.”“Không sao, ta có thể chờ, ta không ngại, cũng không trách nàng.”“Nhưng nàng thì không được, hiện tại thời điểm gian nan này, nếu như ta không giúp nàng, còn ai có thể giúp nàng đây?”“Triều Ca...”

Giọng Minh Húc có chút khàn khàn mang theo bất đắc dĩ cùng đau lòng, bất đắc dĩ vì người hắn yêu không tin hắn, đau lòng vì người hắn yêu bất lực.

Nghe được giọng Minh Húc, hắn bất đắc dĩ, tâm hắn đau, Triều Ca cũng không nhịn được nữa, khóc thật lớn. Trước đó dù nàng có khóc cũng chỉ là yên lặng rơi lệ, lần này lại lên tiếng, giống như một hài tử phát tiết tất cả cảm xúc của mình ra. Vứt xuống trái tim không hề phòng bị, trước mặt Minh Húc lộ ra mặt chân thật nhất của mình. Triều Ca không biết mình khóc bao lâu, rốt cuộc mới chậm rãi tìm lại giọng mình.

“Minh Húc, ta muốn tất cả bọn chúng đều chết không tử tế.”

“Được ”

“Việc bọn chúng làm sau lưng, ta muốn điều tra manh mối.” Triều Ca tỉnh táo lại, lau khô nước mắt, hai mắt tràn ngập hận ý.

Minh Húc than nhẹ một tiếng, hai tay phủ lên mắt nàng.

“Triều Ca, không thể bị cừu hận bao phủ, nhìn ta.” Minh Húc cúi đầu, một đôi môi hôn lên.

Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng trằn trọc, tràn ra từng tia tình ý ôn nhu. Minh Húc đang nâng khuôn mặt Triều Ca, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng. Môi răng quấn quýt, hai kẻ vong tình an ủi lẫn nhau, an ủi nội tâm tổn thương của nhau. Sau phút kiều diễm đó, Minh Húc dựa trán vào trán Triều Ca, chóp mũi kề chóp mũi.

“Triều Ca, chúng ta trở về đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”

Triều Ca gật đầu, đẩy Minh Húc về Triều Vân Cung. Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời trải đầy mặt đất, chim chóc vui vẻ nhảy nhót ca hát trêи cành. Minh Húc ngồi trêи xe lăn, khoan thai dạo hậu hoa viên của Triều Ca.

“Những thứ hoa cỏ này đều chăm sóc không tồi, nhìn ra được nàng rất để tâm, Triều Ca thích hoa à?” “Hồi Hề công tử, những thứ này là công chúa tự tay trồng.”

Ánh mắt Minh Húc lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức nở nụ cười. Dáng dấp hắn vốn rất đẹp, ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu trêи mặt hắn, tăng thêm từng tia sinh khí, như là gió xuân tháng ba ấm áp động lòng người.

Sau khi Uyển Tình đi tới chính là nhìn thấy một bức tranh thế này, liếc mắt một cái đã khiến nàng ta tự hãm sâu không thể kiềm được.

“Minh Húc...”

Minh Húc giương mắt, quay đầu nhìn về phía Uyển Tình.

“Minh Húc, thật xin lỗi, ta đắm chìm trong bi thương mất mẫu hậu lâu như vậy mà chưa từng tới thăm chàng, chàng có trách ta không?” Uyển Tình cực kì đáng thương, mặt mày nhu nhược, khiến người ta nhìn thấy là muốn thương tiếc.

Lẽ nào Nhị công chúa không quan tâm Hoàng tỷ của mình trước sao?”

Uyển Tình sững sờ, biểu hiện trêи mặt trong nháy mắt vỡ tan, nhưng rất nhanh lại khôi phục.

“Đúng vậy, cho nên hôm nay ta đến thăm chính là Hoàng tỷ, chỉ là còn chưa gặp tỷ ấy mà nhìn thấy chàng trước thôi.”

Trong mắt Uyển Tình xuất hiện từng tia đau lòng: “Minh Húc, chân chàng...”

“Nhị công chúa tốt nhất vẫn nên gọi ta là Hoàng tỷ phu.”

Sắc mặt Uyển Tình cứng đờ, ả giả bộ không được nữa, sắc mặt tàn nhẫn nói: “Minh Húc, ta sẽ không buông tha cho chàng, Triều Ca không xứng!”

“Không xứng là cô, Uyển Tình, nể mặt Liễu cô cô, ta nhắc nhở cô một lần cuối cùng, nếu cô tiếp tục làm bất cứ việc gì thương tổn Triều Ca, ta sẽ không nương tay.”

Uyển Tình nghe nói thế, sắc mặt trắng bệch, lui lại mấy bước.

“Ta lúc nào tổn thương ả? Là ả khua môi múa mép trước mặt chàng phải không? Ta luôn luôn cung kính ả là Hoàng tỷ của ta, ả lại vu tội cho ta thế này!”

Minh Húc cười không nói.

“Vì sao vậy, trước đây chàng không phải như vậy! Lẽ nào chàng quên mẫu thân mình chết thế nào sao? Chẳng lẽ chàng không muốn báo thù sao?” Uyển Tình chất vấn.

“Có liên quan gì tới cô ”

“Chàng... Triều Ca đã cho chàng uống mê dược gì! Chàng không thể thanh tỉnh một chút sao?”

“Nhị công chúa, xin tự trọng, ta và Triều Ca rất nhanh sẽ đại hôn, ta là tỷ phu của cô.”

“Ta sẽ không buông tha! Bảo Triều Ca chờ lấy!”

Uyển Tình nói xong, đầu cũng không quay lại bỏ chạy khỏi Triều Vân Cung.

“Công tử, vì sao lúc này phải chọc giận cô ta?”

Minh Húc kéo ra lau một nụ cười ý vị thâm trường, hắn nói: “Không chỉ cô ta, còn có Mục Cảnh Thước cùng Địch Phỉ Nhiên.”

Trêи con phố kinh thành Trường An, trong một phòng ở tửu lâu phồn hoa đông đúc, hai nam tử trẻ tuổi đang ngồi uống trà.

“Sư muội, sát vách Thị Lang bộ Hộ Vinh Khánh Vân là tâm phúc của Mục Cảnh Thước sắp ra ngoài, muốn ra tay không?” Tố Y hỏi.

Triều Ca đặt chén trà trong tay xuống, chỉ chỉ vào cái hẻm nhỏ ngoài cửa sổ gian phòng.

“Bức lão ta đến đây rồi bắt sống.”