Ly Ca Hoàng Triều

Chương 50: Mất Người Thân



Một màn này chẳng những dọa chết văn võ bá quan, ngay cả Thiên Túng cùng Lý Băng đều bị kinh ngạc cực kì!

“Ngươi... Lý... Triều Ca...” Mục Cảnh Thước há miệng thở hắt ra, ngay cả lời cũng không nói hoàn chỉnh nổi. Đột nhiên có một quan viên lao tới, người này chính là tâm phúc của Mục Cảnh Thước, thượng thư Đổng Minh.

Hắn tức giận chỉ Lý Triều Ca: “Dám hành hung trêи Kim Loan điện, người đâu, mau bắt lại ả cho ta!” Đổng Minh vừa dứt lời, thị vệ hoàng cung bốn phía quả nhiên có hành động.

Nhưng bọn chúng còn chưa kịp xông lên, ánh kiếm đã lóe lên, đầu Đổng Minh cứ thế bị người ta chặt xuống. Đầu người lăn xuống, máu chảy thành sông, dọa tất cả mọi người choáng váng. Không ai từng nghĩ công chúa điêu ngoa Triều Ca từ nhỏ chúng tinh phủng nguyệt, vậy mà quả quyết sát phạt, ra tay tàn nhẫn!

“Thấy rồi chứ? Mục Cảnh Thước, ngươi còn sống không phải do ta ra tay không chuẩn đâu.”

“Mà là ta muốn ngươi nhìn tận mắt kế hoạch ngươi âm mưu nhiều năm qua từng bước tan vỡ thế nào!” Triều Ca cười nhạt, trường kiếm trong tay vung lên, máu văng khắp nơi.

“Còn ai muốn ra lệnh không?” Triều Ca vừa hỏi, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.

Một màn Đổng Minh vừa mới bị chém đầu còn rõ mồn một trước mắt, lúc này ai dám động đậy nữa? Không ai dám xuất đầu, Mục Cảnh Thước gần như bỏ mạng, rắn mất đầu, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có ai dám động đến Lý Triều Ca. Rõ ràng, toàn bộ Kim Loan điện đều là người của bọn họ, sao lại thua đến mức này!

“Đừng... quản ta... giết... ả ” Mục Cảnh Thước liều mạng nói ra mấy chữ này, có thể thấy lão ta cực kì hận Lý Triều Ca.

Vào lúc không ai dám nhúc nhích, đột nhiên, thống lĩnh thị vệ hoàng cung động đậy! Hắn dẫn đầu tiến lên tấn công Triều Ca, đồng thời, thị vệ phía sau hắn cùng lên, chuẩn bị bắt lấy hoàng đế cùng thái tử. Lúc này, Tố Y cũng hành động, nàng bình tĩnh bảo vệ bên người Lý Băng cùng Thiên Túng. Mà Triều Ca đánh cùng thị vệ thống lĩnh.

Đám quần thần vốn cho rằng rốt cuộc sẽ kết thúc được ba kẻ Lý gia, lúc bọn chúng còn chưa kịp cười đã tuyệt vọng trước. Thị vệ thống lĩnh võ công trác tuyệt bất phàm lại không đỡ nổi năm chiêu của Triều Ca, một kiếm bị mất mạng! Đồng thời có Tố Y tại đây, những thị vệ kia căn bản không có cách tới gần hoàng đế cùng thái tử. Thống lĩnh vừa chết, tất cả thị vệ lui lại cực nhanh, thần sắc bàng hoàng, sợ hãi. Không ai nghĩ đến trưởng công chúa sống an nhàn sung sướиɠ vậy mà lại biết võ công, hơn nữa còn cao tới mức đáng sợ!

Ngay cả Lý Băng cùng Thiên Túng cũng hoàn toàn không biết! Triều Ca dưới chân đã có thêm vài thi thể, còn có Mục Cảnh Thước đang hấp hối. Kim Loan điện máu chảy thành sông, sát thần Triều Ca ra tay giết người cực kì lưu loát.

“Còn muốn thử không? Còn ai dám lên nữa?”

Không ai trả lời câu hỏi của Triều Ca, sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, lạnh run người. Đây là màn máu tanh nhất, tàn nhẫn nhất mà những kẻ đang sống an nhàn sung sướиɠ ở kinh thành gặp qua.

“Hôm nay ở chỗ này, ta muốn nhìn xem kẻ nào dám động đến phụ hoàng và hoàng huynh của ta!”

Tất cả mọi người câm như hến, một mảnh yên lặng. Nhưng vào lúc này, bên ngoài Kim Loan điện tiến vào một đội quân, bước đi chỉnh tề, sắc mặt đằng đằng sát khí, vây lại toàn bộ Kim Loan điện. Trong quân đội mở ra một con đường, Trình Phi Dương dẫn đầu đi tới, quỳ xuống đất. Ngay sau đó, một tiếng xe đẩy truyền đến, Minh Húc chậm rãi vào Kim Loan điện.

“Kinh đô Tuần Phòng Doanh, hoàng cung Ngự Lâm Quân, Kinh giao trú quân tất cả đã đền tội, vi thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội.”

Minh Húc xuất hiện, từ đó kết thúc hoàn toàn một trận bức vua thoái vị. Âm thầm từ Bắc Cương điều động Hoàng gia quân đến khống chế toàn bộ Kim Loan điện, toàn bộ hoàng cung, toàn bộ kinh đô, tiêu diệt tất cả thế lực của Mục Cảnh Thước. Mục Cảnh Thước triệt để thất bại. Lão ta chợt cười to, không để ý chút nào đến thương thế của mình. Hắn vừa ho ra máu vừa hét to: “Thắng thì thế nào? Thua thì thế nào? Giang sơn này là của họ Mục ta, Lý Băng, ngươi nói đúng không?”

Lý Băng kϊƈɦ động đến ho khan.

“Các ngươi đều không biết, thật...” Mục Cảnh Thước còn chưa có nói xong, Triều Ca liền vung kiếm lên, trực tiếp xóa hủy yết hầu, kết thúc đời này của lão. Lý Băng khϊế͙p͙ sợ nhìn Triều Ca, trêи mặt tất cả mọi người đều mang vẻ nghi hoặc, một kiếm của nàng đã che đậy chân tướng phía sau. Lý Băng không nhịn được ho khan, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khép lại bất tỉnh.

Càn Khôn Cung, trước giường bệnh Lý Băng. Triều Ca cùng Thiên Túng đang chờ.

Sau khi Minh Húc vào, Triều Ca ghé vào bên giường, vẻ mặt có chút khổ. Thấy Minh Húc đến, Triều Ca đứng dậy định ra ngoài nói chuyện với hắn, lại nghe một tiếng hắng giọng, Lý Băng tỉnh lại.

“Phụ hoàng, người không sao chứ?” Triều Ca vội trở lại bên cạnh Lý Băng, cầm tay ông. Lý Băng nháy nháy mắt tỏ ý không sao cả.

“Phụ hoàng, thật xin lỗi, nhi thần phụ gửi gắm cửa người.” Thiên Túng ghé vào bên giường Lý Băng khóc thất thanh.

Triều Ca đột nhiên cảm thấy đau lòng, từ khi mẫu hậu tự sát, phụ hoàng bệnh nặng tới nay, toàn bộ khó khăn đều rơi trêи lưngThiên Túng. Lý Băng chỉ mới bốn mươi tuổi, Thiên Túng còn trẻ, huynh ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bỗng nhiên trời sập xuống, một mình huynh ấy phải chống đỡ. Chống cũng không nói gì, Mục Cảnh Thước còn tạo phản đoạt quyền, mỗi ngày Thiên Túng bận rộn sứt đầu mẻ trán vốn không rảnh để ý nhiều như vậy. Nếu không phải Triều Ca đúng lúc chạy tới, còn không biết huynh ấy sẽ bị bức thành dạng gì nữa. Hoàng huynh của nàng thay nàng cõng nồi, theo nàng trèo tường, đã bao giờ chịu đắng cay như vậy.

Uyển Tình đã tới, Lý Băng nhất định đã biết thân thế Thiên Túng, trong lúc nhất thời, Thiên Túng phải xử trí thế nào đây? Bỗng nhiên, ngón tay Lý Băng động đậy, ông nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay Thiên Túng, ý bảo hắn chớ tự trách. Thiên Túng ôm Lý Băng, hai cha con rơi lệ đầy mặt, nào còn uy nghi của quốc quân cùng thái tử. Tới Triều Ca nhìn mà còn không đành lòng.

Ô ô ô...

Lý Băng cực lực muốn nói gì nhưng lại không phát ra được âm thanh. Triều Ca nắm chặt tay ông, nhìn biểu tình ông biến hóa.

“Phụ hoàng muốn nói, hết thảy đều không trách hoàng huynh có đúng không?”

Lý Băng nháy nháy mắt.

“Bất cứ lúc nào chỗ nào, hoàng huynh đều là nhi tử kiêu ngạo nhất của phụ hoàng, có đúng không?”

Lý Băng nháy nháy mắt.

“Hoàng huynh, huynh cũng nghe được rồi chứ? Tỉnh lại đi, hết thảy đều sẽ đi qua.”

Thiên Túng gật đầu, hắn nói: “Phụ hoàng yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt cho người, bảo vệ tốt cho Triều Ca, bảo vệ tốt cho giang sơn Hạ gia này.”

Lý Băng nháy nháy mắt, sau đó ông giương mắt nhìn về phía Triều Ca cùng Minh Húc.

“Minh Húc, qua đây ”

Minh Húc ngồi lên xe lăn tới. Lý Băng còn ô ô ô nói một chuỗi.

“Phụ hoàng, ý người muốn con và Minh Húc sau này phải luôn sống tốt phải không?”

Lý Băng nháy nháy mắt, nước mắt chảy xuống rơi vào trêи gối.

“Hoàng thượng, Minh Húc cam đoan cả đời này sẽ không cô phụ Triều Ca.”

Lý Băng vui mừng nháy nháy mắt, ông nhìn Thiên Túng một chút rồi lại quay đầu nhìn về phía Triều Ca. Hai mắt ông mê ly, ông há miệng rất muốn nói gì thế nhưng a a a hồi lâu cũng không nói nên lời. Tim Triều Ca bỗng nhiên đập mạnh, nàng có một loại dự cảm không tốt. “Phụ hoàng, người cứ nghỉ ngơi cho tốt được không? Con sẽ nhờ sư phụ đến, ông ấy nhất định có thể chữa khỏi cho người, người chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi.”

Cũng không biết Lý Băng có nghe Triều Ca nói chuyện hay không, ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Triều Ca, hai mắt mơ màng, kiên trì muốn mở miệng. Triều Ca càng ngày càng hoảng loạn, nàng nắm chặt tay Lý Băng như muốn nói cái gì. Lại nghe Lý Băng run rẩy, giọng nói khàn khàn mơ hồ nói hai chữ: Tâm Lăng...Một tiếng cuối cùng nói ra, thân thể Hạ Hạo Miểu tê liệt nhẹ buông tay, hai mắt nhắm lại.

“Phụ hoàng, phụ hoàng!” Triều Ca tê tâm liệt phế gào lên. Nàng tự tay dò xét hơi thở Hạo Miểu, không có! Dò xét nhịp tim của ông, không có! Dò xét mạch của ông, vẫn không có!

“Phụ hoàng!” Triều Ca kêu khóc ấn tim để Lý Băng sống lại. Nhưng cuối cùng chỉ phí công, Thiên Túng nhìn không được, một tay ôm lấy Triều Ca.

“Triều Ca, đủ rồi, đủ rồi, phụ hoàng đi thật rồi!”

Triều Ca ngừng tay khóc thất thanh, toàn bộ tẩm điện chỉ có tiếng khóc, hoàng cung rơi vào một mảnh sương mù.

quản thái giám truyền báo: “Hoàng thượng băng hà” từng tầng một truyền đi.

Sau khi bình định phản loạn Mục Cảnh Thước, chỉ còn lại một đám đại thần quỳ bên ngoài Càn Khôn Cung. Trêи linh đường Lý Băng, Triều Ca cùng Thiên Túng quỳ gối phía trước khóc ròng. Các đại thần sống sót sau tai nạn cũng kêu khóc, không biết là khóc do mình sống sót hay là khóc do Ly quốc đổi vua. Mười sáu năm sủng ái tái hiện trước mắt Triều Ca, mất đi tất cả khiến cho nàng đau khổ vạn phần.

Rốt cuộc nàng vẫn thành cô nhi.

“Triều Ca, trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay muội cũng không chợp mắt, mệt mỏi lắm rồi.” Thiên Túng không nỡ vỗ vỗ tay Triều Ca.

Triều Ca lắc đầu, làm sao nàng ngủ được.“Hiện tại chỉ còn lại huynh muội chúng ta, nếu muội suy sụp thì ta phải làm sao bây giờ?”

Triều Ca không nói lời nào, trong khoảng thời gian ngắn như thế, trải qua hai lần mất người thân, kiên cường tới đâu cũng sẽ gục ngã.

Thiên Túng ngẩng đầu nhìn Minh Húc phía sau. Minh Húc thở dài một tiếng, điểm huyệt Triều Ca từ sau lưng, để cho Tố Y ôm nàng đưa về phòng.

“ Minh Húc, bây giờ đại cục đã định, hậu sự lại không ít, trong khoảng thời gian này sợ rằng phải làm phiền ngươi.”

“Thái tử khách khí rồi, Minh Húc tất nhiên sẽ tận lực.” Minh Húc gật đầu một cái rồi rời khỏi linh đường.

Thiên Túng quỳ thật lâu trêи linh đường, hắn luôn không rõ, một gia đình đang vui vẻ sao lại biến thành thế này. Mẫu hậu chết thế nào, bệnh tình phụ HSo bỗng nhiên lại nặng thêm, Địch Phỉ Nhiên bỗng nhiên rời đi, Uyển Tình đột nhiên biến mất, Mục Cảnh Thước bỗng nhiên bức vua thoái vị. Những việc này thật sự không có liên quan với nhau sao?Hắn bận việc quốc sự nên không rảnh đi điều tra, trong lúc nhất thời, hắn cũng mơ màng.

Sau khi giữ linh đường ba ngày, Thiên Túng đứng dậy đi xử lý quốc sự. Nhưng mà hắn còn chưa đi tới Ngự Thư phòng thì có một cung nữ ngăn ở phía trước.

“Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ.”

“Ngươi là ai? Có chuyện gì?”

“Khởi bẩm thái tử điện hạ, nô tỳ là cung nữ bên cạnh Nhị công chúa.”

“Nhị công chúa sai cho nô tỳ nói cho thái tử điện hạ, nếu thái tử muốn biết chân tướng, người ở thành lâu chờ ngài.”