Ly Hôn Đi, Cám Ơn

Chương 6



11

Tôi càng tỏ ra bình thường, trong lòng Cố Châu càng hoảng loạn.

Hắn thường xuyên đưa Mạnh Gia Nịnh về nhà họ Cố, cuối cùng trực tiếp cho cô ta sống ở đây.

Điều này rất có lợi cho việc tôi thu thập bằng chứng và tránh các rắc rối xung quanh.

Mỗi lần nhìn thấy tôi Mạnh Gia Nịnh luôn tỏ ra yếu đuối như có thể bị tôi bắt nạt bất cứ lúc nào.

“Chị Khương, có phải chị muốn ly hôn với A Châu không?”

Tôi cười nói: “Đừng có gọi tôi là chị này chị nọ. Tôi là học sinh nhỏ tuổi nhất trong lớp, nhỏ hơn cô hẳn 2 tuổi. Cô gọi tôi là chị mà không cảm thấy xấu hổ hay sao”

“...”

Đôi lúc có mặt Cố Châu, tôi cố tình đá đểu vài câu

“Anh và cô ta hình như đã ở bên nhau tầm 2 năm rồi nhỉ? Năm thứ 2 sau khi tôi và anh kết hôn thì bị tôi phát hiện”

Cố Châu nhìn tôi với anh mắt phức tạp: “Cô nhớ rõ vậy à”

Tôi châm chọc nói: “Vậy là tình cảm của hai người rất tốt nha, thậm chí còn tốt hơn cả tôi, Cố phu nhân thật sự”

“Đưa cả tiểu tam về nhà, Cố Châu, sinh lực anh mạnh thật đó”

Hắn tưởng là tôi ghen, nên bị nói đến vậy mà vẫn cười cho được.

“...”

12

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi cũng sẵn sàng xách vali lên và đi.

Những thứ Cố Châu mua tôi đều bỏ lại, chỉ mang theo vài bộ váy khiêu vũ mà tôi thích.

Lúc tôi đang hứng phấn lên kế hoạch thì Cố Châu bước vào phòng.

Tôi vội giấu hành lý đã sắp xếp xong của mình dưới gầm giường và ra bẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn đi đến và ngồi xuống ghế.

“Dạo gần đây hình như tâm trạng cô rất tốt thì phải”

Sao mà không tốt cho được.

Nếu có thể rời đi ngay bây giờ, tôi liền đến tòa nộp đơn và khởi tố ly hôn thêm cả bằng chứng hắn ngoại tình, xác suất hắn cút là vô cùng lớn.

Tôi cười nói: “Anh đến phòng tôi làm gì, Mạnh Gia Nịnh còn ở trong phòng đợi anh kìa”

“Ghen à?” Hắn hỏi

Ghen cái đầu anh chứ ghen.

Hai tay hắn bưng mặt tôi, nói: “Ghen sớm một chút không phải là được rồi sao, em tức giận thì cứ nói là tức giận sao cứ phải tỏ ra không có gì” Cố Châu hôm nay cứ lạ lạ.

Thấy hắn không có ý định sẽ ra ngoài, tôi gạt tay hắn rồi chỉ ra cửa.

“Nếu anh không đi thì tôi đi”

Dù hành động có vẻ dứt khoát nhưng thật ra trong lòng tôi cũng hơi sợ.

Nếu hắn không ra ngoài thật, thì kế hoạch chạy trốn của tôi thực hiện thế nào đây.

Cố Châu nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, trong mắt có loại cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Hắn không buông tay ra mà thay vào đó hắn giữ vai và ôm tôi vào lòng

Tôi sững sờ và cố gắng vùng ra.

Hắn ôm tôi chặt đến mức tôi không cử động được.

Cố Châu tựa cằm vào vai tôi nói: “Đừng khiêu vũ nữa, Cố thị có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn”

Hôm nay hắn thật sự rất bất thường.

Tôi sững người, thản nhiên nói: “Không, tôi muốn đứng trên sân khấu và trở thành một vũ công nổi tiếng, cái đó anh không làm được”

“Ha” Cố Châu cuối cùng cũng buông tôi ra, lạnh lùng nhìn tôi.

Hắn nheo mắt, lạnh lùng nói: “Cô rất thích đứng trên sân khấu với hàng ngàn ánh mắt dõi theo sao?”

“!?”

Tôi chậm rãi gật đầu.

Hắn đột nhiên cười: “Giống như lần múa mở màn ở Đại học Trung Ương đó sao, hấp dẫn người khác bằng cách sự cố trên sân khấu à?”

Tôi không hiểu tại sao hắn lại nhắc về chuyện đó.

Cố Châu không nói gì nữa, chỉ đứng nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, sau đó nói một câu khó hiểu: “Tự ngẫm lại đi” Sau đó rời đi.

Bị điên hả!

Tôi nhíu mày, chửi thầm trong lòng.

Tôi thở phào một tiếng rồi ngồi xuống kéo vali từ gầm giường ra tiếp tục sắp xếp.

13

Đêm tối không trăng gió lớn, thích hợp bỏ trốn.

Dù sao thì tôi ở nhà họ Cố đã 4 năm, ngôi nhà này tôi còn tường tận hơn cả Cố Châu.

Sau khi thành công chui vào xe của Bùi Lạc Duẫn, tôi vỗ ngực thở ra nhẹ nhõm.

“Khương An tiểu thư bây giờ cứ như là cùng tôi bỏ trốn vậy”

“...”

Tôi nghi ngờ anh cố tình nói ra lời nói gây hiểu lầm này.

Nên tôi cũng cô tình nói: “Phải không?”

Bùi Lạc Duẫn cười khúc khích nói: “Vậy bây giờ tôi có thể gọi cô là Bùi phu nhân đúng không?”

Tôi khiếp đảm nhìn anh.

Tôi xấu hổ quay đầu đi, nói đùa cho qua: “Anh biết đùa thật đó, hahaha”

Bùi Lạc Duẫn ngước mắt nhìn tôi, chỉ cười mà không nói gì.

14

Không biết tại sao lúc Cố Châu phát hiện ra tôi biến mất thì hắn lại nổi điên lên, nhưng tôi không có thời gian quan tâm.

Sau khi gia nhập đoàn kịch tôi sống luôn trong đoàn, an ninh ở đây rất tốt, không nằm trong phạm vi mà hắn có thể ra tay, dù muốn cũng không vào được.

Ngày biểu diễn chính thức cũng diễn ra.

Khán giả lần lượt vào hội trường, sau khi trang điểm và làm tóc, tôi núp ở phía sau hậu đài lén nhìn ra phía khán đài.

Ánh đèn trên sân khấu sáng rực, phía dưới có rất đông khán giả.

Bốn năm trôi qua, tôi cuối cùng cũng được một lần nữa đứng trên sân khấu.

Không cần phải một mình đứng múa ở trước gương trong phòng thay đồ nữa.

Màn trình diễn được chia thành bốn phần, hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng và sa ngã.

Trong lúc trình diễn tôi thay 4 bộ trang phục, tôi và bạn diễn phối hợp rất ăn ý.

Trình diễn 2 giờ liền, nhưng tôi không thấy mệt chút nào.

Lúc kết màn, khán giả đứng lên vỗ tay vang dội.

Tôi đáng lẽ phải đứng trên sân khấu rực rỡ và nhận được sự ngưỡng mộ cùng tán thưởng của tất cả mọi người bằng điệu múa của mình mới đúng.