Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 106



LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 106

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Nguy cơ tình cảm của Thẩm Mộ đã được giải quyết. Sau khi giải bày hết mọi chuyện, cô và Khương Vu ngày qua ngày lại càng thân mật, khắn khít. Đặc biệt vì chuyện vòng tay mà trong lòng Khương Vu ngoại trừ tình yêu còn có thêm vài phần áy náy, mấy hôm nay đối với Thẩm Mộ phải gọi là nói gì nghe nấy, Thẩm Mộ cảm thấy mình sắp lên trời. Cũng chính vì vậy, hưởng thụ ngày lành hơn một tuần, cô mới nhớ đến chuyện của Phó Tư Dao mà hỏi thăm.

Một sáng nọ, Thẩm Mộ gọi vào điện thoại Phó Tư Dao.

Tắt máy.

Thầm nghĩ chắc quá sớm, Phó Tư Dao còn lười nhác nằm trên giường, vì vậy cô nhẫn nại đợi đến trưa mới gọi thêm lần nữa.

Vẫn tắt máy. Số công việc hay cá nhân đều tắt máy. Vậy thì rất quái.

Phó Tư Dao không phải kiểu người ham công tiếc việc. Phe phái cùng tranh đấu trong Đằng Hoa cũng nhiều, đôi khi vì tạo áp lực hay tránh quấy rầy, tình huống mất tích có kế hoạch cũng từng có. Nhưng số điện thoại cá nhân chỉ Lục Oản, cô và một số bạn bè thân thiết khác mới biết thì chưa bao giờ liên hệ không được.

Không quá bình thường.

Cuối cùng Thẩm Mộ cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Chính chủ không liên hệ được, cô đành phải gọi cho lái xe Tiểu Ngũ của Phó Tư Dao.

Tiểu Ngũ lại bắt máy rất nhanh.

- Thẩm tổng. – Tiểu Ngũ gọi.

- Sếp nhà cậu đâu, sao gọi không được? – Thẩm Mộ cũng đi thẳng vào vấn đề.

Tiểu Ngũ im lặng một lúc rồi thở dài. Chuyện của sếp, một người ngoài như cậu ta thật sự rất khó nói rõ. Châm chước mãi, cuối cùng cậu ta chỉ có thể nói với Thẩm Mộ bằng giọng nhờ vả: “Thẩm tổng, chị đến Thượng Lâm Uyển nhìn xem đi, chị ấy ở đó, vẫn không chịu ra ngoài.”

Thẩm Mộ còn gì không rõ nữa? Vấn đề của Phó Tư Dao và Lục Oản sợ là không được thuận lợi như mình cùng Khương Vu.

Căn hộ ở Thượng Lâm Uyển của Phó Tư Dao tính ra cũng đã mua rất lâu. Cô luôn miệng oán giận với Thẩm Mộ, nói muốn đổi căn khác, nhưng suy nghĩ đó không nhất quán được với Lục Oản. Lục Oản là người hoài cổ, vẫn luôn luyến tiếc nơi ấy.

Thẩm Mộ quen đường quen nẻo tìm đến cửa. Cô cho rằng Phó Tư Dao hẳn sẽ không muốn gặp người nên đã chuẩn bị tâm lý gõ cửa hồi lâu. Nào ngờ người này điện thoại không nhận nhưng mở cửa lại rất nhanh chóng, chỉ vài giây đã vọt ra. Có điều vừa thấy là Thẩm Mộ, ánh lửa trong mắt lập tức bụp bụp tắt ngúm.

Trông vẻ thất vọng kia, Thẩm Mộ biết ngay vừa rồi sợ là Phó Tư Dao đã tưởng nhầm mình thành người nào đó.

Phó Tư Dao không nói gì, chỉ suy sụp xoay người, một tiếng “mời” cũng không có, để mặc Thẩm Mộ bước vào.

Thẩm Mộ cũng không ngại. Không nhiệt tình nghênh đón thì cô tự đi vào, đổi giày, cởi áo khoác, trực tiếp ngồi trong phòng khách nhà Phó Tư Dao.

Trong phòng còn có thể thấy được dấu vết của Lục Oản. Lục Oản là một người nhiệt tình với cuộc sống, thân là biên kịch, có trái tim tinh tế và một đôi mắt giỏi phát hiện cái đẹp. Vì vậy, chuyện bày trí, quét dọn căn hộ ở Thượng Lâm Uyển này đều do Lục Oản làm.

Bình sứ trắng trong suốt vẫn cắm những đóa hoa tươi mới. Bể cá hình hoa sen có mấy con cá vàng tung tăng bơi lội. Thẩm Mộ còn lén sờ lên bàn trà màu than chì đặt giữa phòng khách, vẫn là sạch sẽ không một hạt bụi. Những điều đó khiến cô thật sự rất khó kết luận rốt cuộc Lục Oản có còn sinh sống ở đây hay không.

Phó Tư Dao cuối cùng vẫn bưng hai ly nước lọc ra chiêu đãi bạn thân. Một đưa cho Thẩm Mộ, một tự cầm trong tay.

Rồi, hai ly nước lọc này xem như đã giúp Thẩm Mộ giải đáp nghi hoặc. Dù sao trước kia cô tới đều có thể uống được trà lạnh độc nhất vô nhị do chính tay Lục Oản đặc chế.

Thẩm Mộ uống hai hớp nước, sau đó mở miệng: “Ờ thì… Lục Oản dọn đi rồi à?”

Dọn đi? Phó Tư Dao cười khổ một tiếng. Nếu chỉ là dọn đi thì tốt rồi.

- Em ấy đi rồi. – Phó Tư Dao trả lời.

- Đi rồi á? Hôm đó hai người đi xong không có nói chuyện đàng hoàng sao? – Thẩm Mộ có phần kinh ngạc.

Phó Tư Dao tựa người ra sau: “Có nói. Chính vì có nói nên tao còn thu dọn hành lí cho người ta, sau đó tự mình tiễn người ta ra sân bay.”

- Đi thật rồi?

- Ừ, đi thật rồi.

Trong phòng im ắng.

Thẩm Mộ đột nhiên không biết nên nói gì.

Phó Tư Dao cũng không nhìn bạn tốt mà ngắm ngoài cửa sổ, mãi một lúc lâu sau mới từ từ mở miệng: “Hôm đó, trước khi đến, tao đã nghĩ kĩ hết rồi. Chỉ cần nhìn thấy Lục Oản, tao nhất định sẽ xin lỗi thật thành khẩn. Dù sao mặc kệ khóc lóc hay đu bám, vấn đề có thể từ từ giải quyết, tụi tao có thời gian cả đời. Túm lại là phải dỗ em ấy về nhà trước đã.”

Thẩm Mộ gật đầu, như vậy mới giống phong cách của Phó Tư Dao.

Ai ngờ vừa xong, Phó Tư Dao đã tiếp lời với vẻ mất mát: “Nhưng khi em ấy ra mở cửa, trong nháy mắt đó, tao cảm thấy nếu còn mặt mũi khóc thì tao cũng quá thất bại. Rời khỏi tao, sống ở nơi điều kiện hạn chế như vậy mà Lục Oản trông vẫn rất có tinh thần. Nhưng chỉ trong vài giây mở cửa nhìn thấy tao, ánh sáng trong mắt em ấy lập tức lụi tàn, giống như theo tao trở lại cuộc sống trước đây vậy. Thẩm Mộ, mày biết không, em ấy ở đâu cũng có thể sống rất tốt, chỉ có ở bên cạnh tao là không tốt.”

Thẩm Mộ chưa thấy Phó Tư Dao như vậy bao giờ, nhất thời cũng không biết phải an ủi thế nào.

Phó Tư Dao chỉ lo tự nói: “Hôm đó tao và Lục Oản ngồi ở công viên Thế Kỷ, nơi lần đầu tiên hẹn hò. Em ấy nói với tao rất nhiều, nhiều hơn cả những khi tụi tao cãi vã. Em nói muốn ra ngoài đi dạo, nhìn ngắm thử xem. Em nói em thật sự đã ở nhà quá lâu, rõ ràng thế giới bên ngoài rộng lớn vô cùng nhưng thế giới của em lại rất nhỏ bé. Đời người ngắn ngủi, không nên giam cầm bản thân trong bốn bức tường như vậy quá sớm. Em nói em cũng có ước mơ của chính mình, muốn viết ra tác phẩm càng xuất sắc, càng được mọi người yêu thích. Lúc nói những lời này, em ấy vô cùng nghiêm túc. Có đôi lời từ khi bọn tao mới quen biết, em đã nhắc qua. Em ấy vẫn chưa từng quên. Người quên, là tao.”

Thẩm Mộ đứng dậy, giang tay để Phó Tư Dao tựa vào: “Cho nên mày thả người đi?”

Phó Tư Dao nước mắt lưng tròng: “Phải. Trước kia đều là em thu dọn đồ đạc tiễn tao đi, lần này đến lượt tao chuẩn bị hành lí cho em ấy. Tao làm rất nghiêm túc, vì nói không chừng đó chính là lần cuối cùng.”

Tới rồi. Thẩm Mộ cảm thấy nếu mình chọt thêm mấy câu, Phó Tư Dao có thể lập tức khóc tu tu. Nhưng nghe tới nghe lui, Thẩm Mộ cũng không nghe được hai chữ chia tay, vậy nói không chừng mọi chuyện còn chưa đến bước cuối cùng.

- Mày biết Lục Oản đi đâu không? - Thẩm Mộ hỏi.

- Tao không có hỏi.

Thật ra là không dám hỏi.

Thẩm Mộ cạn lời, trực tiếp vươn tay trước mặt Phó Tư Dao: “Điện thoại mày đâu? Sao không mở?”

Phó Tư Dao không hé răng.

Đối phương không phối hợp, Thẩm Mộ đành phải tự mình ra tay. Cô đứng dậy tìm khắp nơi, chẳng mấy khó khăn đã thấy được hai chiếc điện thoại đặt ngay ngắn trên bàn ăn. Cô bước qua cầm lấy một trong số đó, định khởi động máy. Nào ngờ Phó Tư Dao lại đi theo sau, duỗi tay toan chộp lại.

Cũng may Thẩm Mộ phản ứng nhanh, một tay giơ cao, khiến Phó Tư Dao chụp hụt.

- Mày không mở máy, Lục Oản dù có liên hệ mày cũng không nhận được. – Thẩm Mộ nói.

Phó Tư Dao chớp đôi mắt xinh đẹp, hai dòng lệ tuôn trào: “Tao sợ tao vừa mở máy sẽ nhận được tin nhắn em ấy nói chia tay, nói không bao giờ quay lại nữa.”

Thẩm Mộ tức mà cười: “Nếu Lục Oản thật sự hạ quyết tâm thì mày cho rằng mày không mở máy, giả vờ câm điếc là có thể qua chuyện sao?”

Phó Tư Dao im lặng. Cô nói không lại Thẩm Mộ. Nước mắt lưng tròng nhìn bạn tốt một lúc, Phó Tư Dao cũng không giành điện thoại nữa mà bắt đầu gào khóc.

Thẩm Mộ ấn nút khởi động máy xong trực tiếp quăng điện thoại trở lại cho Phó Tư Dao, còn mình rảnh tay che lỗ tai.

Đồ mít ướt Phó Tư Dao này, thật là ồn muốn chết. Bình thường không phải hay lắm sao? Bây giờ người đi rồi mới biết sợ?

Giao diện khởi động máy chạy xong, di động im lặng một lúc, sau đó đúng là vang lên âm báo tin nhắn.

Phó Tư Dao vẫn còn khóc, ôm điện thoại muốn nhìn lại không dám nhìn.

Thẩm Mộ hảo tâm hỏi: “Có cần tao giúp không?”

Phó Tư Dao lau nước mắt, lắc đầu, cuối cùng vẫn tự run rẩy ấn mở WeChat.

Dù sao cũng là tin nhắn riêng tư của người ta. Thẩm Mộ tuy là bạn nhưng suy cho cùng vẫn là người ngoài, nghiêng đầu nhìn ké không quá thích hợp. Cô chỉ có thể đứng một bên đánh giá vẻ mặt Phó Tư Dao. Chỉ thấy người này đầu tiên là ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn nửa ngày, cuối cùng…

Lại méo miệng, khóc ra tiếng.

Thẩm Mộ vội vàng bước đến bịt mỏ bạn thân lại: “Nói mày biết, tao cũng không phải Lục Oản mà mày vừa khóc liền đau lòng đâu. Lại nói, giờ em ấy không có ở đây, mày khóc với tao cũng vô dụng.”

Miệng bị che, Phó Tư Dao xem như an tĩnh một lúc. Cô giơ điện thoại ra trước mắt Thẩm Mộ.

Thẩm Mộ nghiêm túc nhìn thử…

Thấy ngay Lục Oản không nói gì, chỉ gửi đến một tấm ảnh. Trên đó là nước biển mênh mông, xanh thẳm cùng bờ cát trắng mịn, Lục Oản đứng đón ánh mặt trời, cười đến xán lạn.

Nước mắt của Phó Tư Dao, nụ cười của Lục Oản, đối lập như sự im ắng lạnh băng hiện tại cùng khắc khẩu khi trước trong căn nhà này, cuối cùng cũng có thay đổi.

Thứ gọi là tình cảm này, rồi sẽ lôi kéo bạn trở lại con đường đã từng đi qua. Chỉ cần hai người đều còn ôm hy vọng, nguyện ý nỗ lực vì nó thì vấn đề dù nhiều cũng sẽ có ngày giải quyết hết. Tựa như câu Phó Tư Dao nói khi nãy, chỉ cần còn tình cảm, hai người liền có thời gian cả đời để xử lý.

Thẩm Mộ nghĩ mình cũng không cần nói thêm gì nữa, cô xắn tay áo: “Mày ăn cơm chưa?”

Phó Tư Dao lắc đầu.

- Biết ngay mà. Nấu tô mì cho mày đi, rồi tao còn có việc.

Phó Tư Dao ôm điện thoại, nước mắt lưng tròng gõ tin nhắn, thuận miệng hỏi: “Đi đâu? Công ty sao?”

Thẩm Mộ vừa lục tủ lạnh vừa câu được câu không mà tán gẫu: “Tao muốn về nhà cũ một chuyến.”

Phó Tư Dao nghe vậy liền sửng sốt, tin nhắn cũng không gõ nữa: “Nhà cũ, mày cũng hai năm không về rồi đúng không? Bây giờ vẫn là chú Trung coi giúp à?”

Chú Trung là lão quản gia của nhà họ Thẩm, đã đi theo Thẩm lão gia tử cả nửa đời người. Lão gia tử không còn, ông cũng tận tâm tận lực chăm sóc chủ nhân nhỏ tuổi là Thẩm Mộ.

Thẩm Mộ lắc đầu: “Chú Trung lớn tuổi rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.”

- Vậy vẫn để không á?

- Lâu lâu có người đến quét dọn.

- Muốn tao nói thì mày và luật sư Khương dọn về luôn cho rồi.

- Tính sau đi.

Thẩm Mộ ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Phó Tư Dao biết đối phương khẳng định không nghiêm túc suy xét đề nghị của mình. Thật ra Phó Tư Dao cũng hiểu suy nghĩ của Thẩm Mộ. Đối với những người có chút của cải như các cô, nhà cũ quá mức xa hoa, nặng nề, dễ khiến bạn đời cảm thấy áp bách. Phó Tư Dao khi dọn ra, nhường toàn bộ nhà cũ họ Phó cho cha sống cùng tình nhân trong mộng và em trai hờ cũng mang suy nghĩ như vậy.

Phó Tư Dao cúi đầu, tiếp tục soạn tin nhắn gửi cho Lục Oản, nhân tiện hỏi Thẩm Mộ: “Vậy hôm nay mày về làm gì?”

- Tao đi lấy chút đồ.

____________