Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 34: Bị đuổi việc



"Tô Thiển em dừng công việc vào phòng chị một lát."

Tô Thiển ánh mắt khó hiểu nhìn trưởng phòng, nghe lời đứng dậy đi theo.

Trưởng phòng đưa cho Tô Thiển một tờ giấy, có chút cảm thấy đáng tiếc cho cô: "Chị không biết lãnh đạo đã thảo luận từ lúc nào, tối qua chị mới nhận được công văn từ bộ phận nhân sự đưa xuống, nói em không đủ năng lực nên cho nghỉ."

Tô Thiển ngơ ngác mở tờ giấy ra xem, bên trong là quyết định thôi việc do giám đốc Triệu trực tiếp ký xác nhận. Tự nhiên cô nở nụ cười đến thê lương, đáng ra từ lúc bước vào hôn lễ kia, cô nên biết trước hậu quả thế này rồi.

Vạn Long chế độ rất tốt, cũng có nhiều cơ hội để phát triển, thật đáng tiếc khi sau này không thể tiếp tục gắn bó.

"Tô Thiển chị tuy mới đến nhưng thấy em là người làm việc rất tốt, chúc em sau này sẽ phát triển bản thân ở công ty mới." Trưởng phòng nhàn nhạt mở miệng, luyến tiếc một nhân tài trẻ tuổi.

"Cảm ơn chị vì tất cả." Tô Thiển cúi người chào trưởng phòng, trên tờ quyết định ghi rõ ngày cho thôi việc chính là hôm nay, còn không tiếc bồi thường cho cô ba tháng tiền lương, gấp gáp tống cổ cô đi.

Lâm phu nhân mục đích của bà là gì đây? Không có Vạn Long cô cũng đâu thể chết đói ngoài đường, không làm việc này thì còn nhiều việc khác có sao đâu.

Tô Thiển đi ra ngoài cúi người lấy hộp giấy dưới gầm bàn, dọn dẹp đồ đạc bỏ vào bên trong, chẳng có nơi nào là vĩnh viễn cả đến và đi như một cơn gió thoảng.

"Tô Thiển mày làm gì vậy?" Hà Hiểu Tâm vừa xuống phòng văn thư in ấn ít giấy tờ, quay lại thấy Tô Thiển đang cất từng đồ vật vào trong hộp giấy, dự cảm bất an nghi ngờ hỏi.

"Tao bị đuổi rồi." Tô Thiển tươi cười đưa mắt nhìn tờ giấy trên mặt bàn, chỉ cho Hà Hiểu Tâm ly do của mình.

Hà Hiểu Tâm đôi mắt phức tạp tiến lại gần, đọc nội dung bên trong khó tin trừng lớn: "Đuổi việc? Với cái lý do lãng xẹt ấy? Cũng quá coi thường nhân viên chúng ta rồi."

Tô Thiển cười nhạt: "Biết sao được, công ty này là của Phó gia mà muốn cho ai nghỉ cần có lý do sao?"

"Tao nghỉ cùng mày." Tô Thiển đi rồi cô cũng không muốn ở lại nơi thiếu công bằng này nữa, Hà Hiểu Tâm quay lại bàn làm việc gõ đơn xin thôi việc.

"Ở lại đi, lương thưởng tốt như vậy bỏ đi tạo điều kiện cho người khác thật đáng tiếc." Tô Thiển giữ tay Hà Hiểu Tâm lại, lắc đầu. Mình cô chật vật tìm việc đã đủ rồi, không muốn kéo thêm cô ấy.

Tô Thiển trên tay ôm hộp giấy, không một gợn sóng bình tĩnh rời khỏi công ty.

"Mẹ con thôi việc rồi, phải để mẹ nuôi một thời gian rồi." Tô Thiển về đến nhà, hạ hộp giấy xuống sàn nhà, đi lại từ sau lưng ôm lấy mẹ.

Bà Tô đang dừng động tác lau chùi trong tay, xoay người lại nhìn con gái.

"Nuôi con cả đời cũng được." Bà không hỏi nguyên nhân, nựng hai má con gái, ánh mắt dịu dàng nói.

Không sao cả, ông bà chẳng lẽ lại không nuôi được con sao? Bà Tô chỉ cần con cái bình an, sống vui vẻ thế là đủ.

Nghỉ việc cũng tốt, lâu ngày rồi cô chưa có thời gian thỏa mái nghỉ ngơi, muốn đi chỗ nào đó dải thảm ngồi trên bãi cỏ nhàn nhã ngắm ánh hoàng hôn.

Tô Thiển muốn để đầu óc thanh tịnh khoảng một tuần, không nghĩ ngợi gì tới công việc, dành thời gian cho gia đình.

"Mẹ cũng gần cuối tuần rồi, cả nhà mình đi đâu đó dã ngoại nướng thịt nhé, tự nhiên con rất thèm mấy món đó."

"Ừm, để tối về bảo bố, lâu rồi nhà ta chưa đi chơi cùng nhau." Bà Tô gật đầu đáp ứng, kể từ khi hai con tốt nghiệp đến nay bọn họ không có thời gian bên nhau như trước kia nữa rồi.

...

Hà Hiểu Tâm kể từ khi Tô Thiển nghỉ việc sinh ra chán nản, những việc mà trước kia hai người từng làm chỉ còn mình cô, ăn cơm cũng chỉ có một mình buồn chán biết bao.

Cô lủi thùi từ phòng ăn đi về phòng kinh doanh, thấy Phó Cận Nam cùng thư ký đi phía trước chào cho có lệ. Anh ta đuổi mất bạn của cô, còn có thể sinh ra nhiệt tình được sao?

"Chào Phó tổng."

Phó Cận Nam đi qua người Hà Hiểu Tâm, đôi chân khẽ dừng bước, quay đầu lại nhìn theo bóng dáng người phía sau, thâm trầm nghĩ ngợi.

"Cậu hỏi giúp tôi cô Tô Thiển ở phòng kinh doanh có vấn đề gì? Sao mấy hôm nay không thấy đi làm."

Hai hôm nay anh đều thấy Hà Hiểu Tâm đi một mình, bọn họ trước giờ lúc nào cũng dính lấy nhau cơ mà, anh có chút lo lắng trong lòng không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không?

"Phó tổng cô Tô Thiển mới bị cho thôi việc ba ngày trước rồi." Ngô Hạo Phong nhận lệnh, đi một lúc thì quay trở về báo cáo tình hình.

"Thôi việc? Gọi giám đốc phòng kinh doanh lên đây gặp tôi." Phó Cận Nam dường như không thể tin nổi, ánh mắt từ từ trở lên tức giận.

Anh giống như vương tử khoanh tay ngồi trên ghế uy nghiêm chờ người tới hỏi tội, thấy bóng dáng người cần tìm ở cửa, đã tỏa ra cỗ lạnh thấu xương.

"Giám đốc Triệu tôi muốn biết vì sao tự nhiên anh lại muốn cắt giảm nhân viên."

Bị Phó Cận Nam hỏi đến vấn đề này, Giám đốc Triệu có tật giật mình, có chút kỳ quái trả lời: "Do cô Tô năng lực chưa đủ, một công ty lớn như chúng ta cần người có triển vọng hơn."

Phó Cận Nam cười lạnh: "Vậy sao? Giám đốc Triệu ông vẫn luôn làm việc không công tâm như vậy? Vạn Long khó có thể giữ ông rồi."

Lời này vừa lọt vào tai, giám đốc triệu hoảng hốt cúi thấp người: "Phó tổng là do Lâm phu nhân bảo tôi làm vậy, mong anh xem xét cống hiến bao năm qua của tôi mà bỏ qua."

Ông ta cũng chỉ theo lời người phụ nữ kia làm việc, hai nhà có quan hệ thân thiết ai không biết, ông ta không muốn mất lòng Lâm phu nhân, hơn nữa bà ta đã hứa cho con trai ông ta một vị trí trong bệnh viện, đuổi người chỉ là việc nhỏ, không làm tròn trách nhiệm thì đuổi việc thôi ai nói được gì.

"Lâm phu nhân? Tôi là sếp hay bà ấy là sếp của ông?" Phó Cận Nam thần sắc lạnh lùng đập mạnh tay xuống bàn.

"Tôi cho ông cơ hội, mời cô ấy quay lại đây, nếu không ông cũng nộp đơn luôn đi.". Truyện Sủng

Phó Cận Nam sát khí dâng trào, rời ghế đứng lên cầm lấy áo khoác trên giá treo mặc vào đi ra ngoài.

Xe dừng trước cửa nhà họ Lâm, Phó Cận Nam bước xuống xe không hề nể mặt tìm Trần Nguyệt chất vấn.

"Cận Nam cháu có việc gì mà tới đây giờ này?" Trần Nguyệt đang thỏa mái hưởng thụ trà, nghe tiếng bước chân rồn rập ngoái đầu lại xem thử, thấy Phó Cận Nam bà ta có hơi ngạc nhiên hỏi.

Phó Cận Nam nhìn khuôn mặt giả tạo đáng ghét của Trần Nguyệt lạnh lẽo nói: "Mợ út quản một bệnh viện Lâm gia còn chưa đủ, muốn xen vào cả vào công ty nhà họ Phó?"

"Cận Nam cháu nói gì thế, mợ không hiểu." Bà ta đặt tách trà xuống bàn, đưa mắt quan sát Phó Cận Nam một hồi, phát hiện cơ thể người cháu trai bên chồng mình tỏa ra một cỗ nguy hiểm đến đáng sợ, bà ta giả ngu từ từ nhả chữ.

"Mợ út là người thông minh, không hiểu quả là đáng tiếc, nhà họ Lâm mợ thích làm gì cháu không quan tâm, nhưng phó ra thì khác người của cháu mợ tốt nhất đừng có hao tổn tâm sức, không đừng trách cháu nói ra mọi chuyện."

Phó Cận Nam nhìn thẳng bà ta thâm túy cảnh báo, người phụ nữ này thật tham lam, ý đồ của bà ta sao anh không biết trước giờ luôn lo sợ ông nội sẽ để lại hết gia sản cho anh, ngoài mặt thì tỏ ra thân thiết nhưng trong lòng vẫn luôn âm thầm suy tính. Việc gia sản gì đó anh không quan tâm, một mình phó gia đã đủ để anh thỏa mái rồi, thật không nghĩ đến người của anh bà ta cũng dám điều khiển.

Một tay muốn che cả bầu trời, lộng hành đến vậy sao? Bà ta không nghĩ ra mình trước khi gả vào nhà họ Lâm là người như thế nào? Cũng chỉ là loại ca sĩ hát phòng trà dựa vào nhan sắc kiếm tiền, ông nội đã không chê bà ta thì thôi, còn dám ở sau lưng làm càn.

Không có nhà họ Lâm bà ta cũng chẳng là gì, công ty nhà họ Trần không dựa hơi bọn họ sao có thể phất lên như diều gặp gió như vậy.

Trần Nguyệt sắc mặt thay đổi, nhìn theo Phó Cận Nam rời đi. Bà ta cho người điều tra, Tô Thiển kia chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mất đi ai quan tâm? Thật không thể tưởng tượng nổi mới thế cậu ta đã biết, còn dùng cái thái độ không tôn trọng trưởng bối kia đến đây ngạo mạn với bà.

Trong tất cả các cháu nội ngoại bên nhà chồng, chỉ duy nhất mình Phó Cận Nam bà ta chưa bao giờ thân thiết được, thậm chí giống như bị cậu ta bắt vía trước mặt luôn tỏ ra mất tự nhiên.

Vì nghĩ tới người mẹ đã mất của Phó Cận Nam, nhà họ Lâm ai ai cũng xoay quanh một mình nó, bố chồng bà cái gì tốt cũng nghĩ đến nó trước tiên, Lâm Tĩnh Như nhà bà tuy là cháu nội nhưng lại chẳng sánh bằng.