Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 107: Ngoan, gọi chủ nhân nhanh lên



Phong Ngự Niên cười mỉa mai.

Thật ra cái gọi là quyền lựa chọn này chỉ có một sự lựa chọn mà thôi.

Bời vì đứng trong thời gian dài nên vết thương ngang hông của anh nứt ra, máu từ từ chảy ra, đau đến nỗi làm anh choáng váng.

Áo sơ mi trắng bên trong bị nhuộm ướt, dính vào vết thương làm anh khó chịu.

May là có áo khoác blazer đen che khuất nên Sanh Ca không phát hiện được.

Anh mím môi thật chặt, cố gắng hít thở thật đều để người khác không nhìn ra được bất cứ điều gì khác thường.

Tốt, không phải một năm, anh trả được!

Anh cầm kim tiêm, sau đó vén áo khoác cùng áo sơ mi lên rồi tiêm mạnh vào cánh tay như đang trút giận.

Sanh Ca lẳng lặng nhìn, thấy anh dùng sức tự ngược bản thân thì cô nhíu mày.

Thật là một kẻ kiêu ngạo, nghe bảo sau khi tiêm vào cơ thể thì thuốc này gây đau đớn không gì sánh được, cô muốn xem anh có thể kiêu ngạo được bao lâu.

Chỉ trong tích tắc, ông thuốc trên tay anh cạn sạch.

Lạch cạch…

Là tiếng ống tiêm rơi xuống đất.

Phong Ngự Niên cắn chặt môi, đến nỗi môi dưới chảy máu, cơn đau lan khắp cơ thể, mồ hôi lạnh nhanh chóng chảy ra.

Không có chỗ nào trong cơ thể là không đau, hơn nữa thắt lưng của anh còn bị thương, cảm giác đau sắp chết này kéo dài mấy phút mới giảm dần.

Nhưng mà, tiếp đó là cảm giác mệt mỏi đến tận xương.

Mệt đến nỗi anh không thể đứng vững, chỉ đành ngã xuống đất một cách yếu ớt, giống như lá rụng trong mùa thu.

Lúc nhắm mắt lại, mấy tiếng “ù ù” vang lên bên tai.

Cảm giác ù tai vừa kết thúc thì giọng nói trong trẻo dễ nghe của phụ nữ vang lên.

“Lúc mới tiêm thì thuốc gây ra phản ứng khá mạnh, anh cố chịu đựng đi.”

Phong Ngự Niên khẽ gật đầu, anh ta khẽ mím đôi môi mỏng trắng bệch.

Anh khép mắt lại, hàng lông mi dài khẽ run giống như đang chịu cơn đau cực lớn.

Vất vả lắm cơn đau mới dịu lại thì anh nghe được tiếng giày cao gót đang tiến đến gần.

Sanh Ca đứng nhìn anh từ trên cao, sau đó cô ngồi xổm, nâng cằm của anh lên quan sát một cách chăm chú.

Khác với dáng vẻ bá đạo đầy hormone đàn ông trước đây của anh.

Lúc này, khuôn mặt đẹp trai của anh trắng bệch, dáng vẻ yếu ớt khiến người ta muốn ức hiếp.

Mà khi anh hơi trợn mắt, hai tròng mắt cường thế khi xưa giờ đây lại có chút yếu ớt.

Thật là hiếm có mà!

Sanh Ca thưởng thức dáng vẻ ốm yếu của anh, cô cười hài lòng, nói: “Ngoan, gọi chủ nhân để tôi nghe chút!”

Lời đùa giỡn làm Phong Ngự Niên cảm thấy khó chịu, cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng.

Anh trợn mắt nhìn cô một cách đầy giận dữ, anh dùng lực thoát khỏi tay cô rồi quay mặt đi chỗ khác.

Bây giờ anh giống như con hổ đang xù lông.

Sanh Ca ngừng lại, cô không tiếp tục ép buộc anh quá đang.

Nửa đời trước anh kiêu ngạo cho nên không quen là chuyện bình thường.

Cô sẽ kiên trì dạy dỗ anh.

Sanh Ca đứng dậy, cô không quan tâm đến Phong Ngự Niên đang yếu ớt trên sàn nhà, cô để cho anh thời gian làm quen với thuốc.

Cô trở lại bàn làm việc bắt đầu xử lý việc của mình.

Hiện tại, ngoài mấy việc vặt của Angle thì cô còn phải xử lý Phong Thị.

Phong Thị bị Lâm Hoài Sơ phá hỏng hơn một nửa, dường như cô phải thay toàn bộ nhân viên chủ chốt ở đây.

Có lẽ mấy ngày gần đâu cô phải bận đến tối tăm mặt mũi.

Khi bầu trời bên ngoài cửa sổ dần tối sầm lại, Sanh Ca vô thức làm đến tám giờ đêm.

Ngoài tiếng gõ phím của cô ra thì phòng làm việc vô cùng an tĩnh.

Cô khép máy tính lại, khẽ xoa vùng gáy đau nhức. Bất chợt, cô nghĩ ‘hơn một tiếng rồi, sao Phong Ngư Niên không nhúc nhích?’. ngôn tình sủng

‘Đùa nhau à?’

Cô vòng qua bàn làm việc để kiểm tra thì thấy anh đang nằm nghiêng trên sàn, khẽ co đôi chân thon dài, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nhíu mày, giống như đang chịu đựng cơn đau trong lúc ngủ.

Sanh Ca không tin, cô gọi anh: “Phong Ngự Niên, anh đừng giả vờ, đứng lên đi!”

Anh nhíu chặt chân mày, không hề phản ứng.

‘Trạng thái này… không đúng lắm.’

‘Tuy vừa mới tiêm vào thì thuốc gây ra phản ứng mạnh mẽ, nhưng chỉ đau nửa tiếng mà thôi.’

‘Ngoại trừ...’

Sanh Ca nhíu mày, cô cởi áo khoác của Phong Ngự Niên thì vô tình chạm phải eo của anh.

Anh đau đến nỗi kêu lên.

Anh càng nhíu chặt chân mày hơn.

‘Anh ta bị thương?’

Sanh Ca đang định tiếp tục cởi áo khoác của anh thì bị nắm lấy cổ tay.

Phong Ngự Niên tỉnh.

Mặc dù anh đau đến nỗi không biết gì hết, nhưng tay của anh vẫn phản ứng theo bản năng.

“Cô làm gì?”

Sanh Ca rụt tay lại, cô không trả lời anh mà chỉ hỏi: “Anh bị thương à?”

“Đã ổn rồi.”

Giọng điệu của hai người rất lạnh nhạt.

Sau khi nói xong thì hai người tiếp tục yên lặng.

Cô chỉ quan tâm người giúp việc nam của cô một chút thôi.

Nếu ai đó không biết ơn thì thôi vậy.

“Nếu không còn chuyện gì thì anh đứng lên nghỉ ngơi đi!”

Nói rồi, Sanh Ca cầm lấy túi xách đẩy cửa ra ngoài.

“Cô đi đâu?”

“Nếu anh không theo kịp thì cứ đi bộ về nhà!”

‘Về nhà?’

Từ này làm Phong Ngự Niên hoảng hốt mấy giây.

Lúc anh ngẩng đầu lên thì Sanh Ca đã đi xa.

Nghỉ ngơi hơn một giờ nên cơ thể của anh đã ổn đôi chút, anh nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Sanh Ca.

Sanh Ca dẫn anh trở về căn biệt thự trên biển chịu ba năm ký ức nặng trĩu.

Trước đây, cô đồng ý nhận căn biệt thự này của Phong Ngự Niên là vì không muốn phí của, với tâm lý không để lãng phí tiền bạc mà thôi.

Không ngờ có một ngày cô sẽ quay lại đây.

Người thì vẫn như cũ đó.

Nhưng mà địa vị thì trái ngược lại, tâm tình cũng thay đổi.

Sanh Ca đứng trước cửa biệt thự, cô cũng không vội vàng mở cửa ra mà quay lại nói với Phong Ngự Niên: “Từ nay trở đi, anh là người giúp việc nam duy nhất ở đây. Mỗi ngày, anh phải chuẩn bị ba bữa trước khi tôi trở về. Cho dù tôi có ăn hay không, có trở về hay không thì anh cũng phải để lên bàn.”

“Lúc tôi không ở nhà thì anh phải dọn dẹp toàn bộ căn biệt thự, nhớ là đừng để sót lại một hạt bụi nào.”

“Mỗi ngày, lúc tôi về nhà, anh phải đứng trước cửa đón tôi, mang dép cho tôi và nói: “Hôm nay chủ nhân vất vả rồi.”!”

Sanh Ca càng nói thì cô cười càng tươi.

Còn sắc mặt của Phong Ngự Niên thì càng lúc càng khó coi, vẻ mặt của anh xám xịt đến nỗi sắp hòa vào bóng đêm rồi.

‘Những việc này đâu dành giành cho đàn ông! Rõ ràng cô ta đang trả thù mình!’

Thật là nhục nhã!

“Cô đang giẫm lên lòng tự tôn của tôi.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Sanh Ca cười: “Nếu không… anh cho rằng người giúp việc nam nên làm gì? Tôi phải nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi như anh à? Lúc ký vào hiệp ước thì anh nên nghĩ đến chuyện này chứ! Bây giờ anh muốn đổi ý sao? Xin lỗi nhé, muộn rồi!”

Mặt của Phong Ngự Niên tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sắc bén như chim ưng.

Sanh Ca bị vẻ mặt của anh chọc cười.

‘Anh ta đang nghĩ rằng vẫn còn như trước à?’

Bây giờ, cho dù anh có bày ra vẻ mặt hung ác thì trong mắt cô, anh cũng chỉ là một con Husky bị nhổ răng mà thôi.

“Cảm thấy nhục nhã sao? Phụ nữ lo chuyện nhà, giặt quần áo, nấu cơm là chuyện bình thường. Còn đàn ông làm là đạp lên lòng tự tôn?”

Cô hừ lạnh rồi nói: “Vậy thì tôi phải phá quy tắc cũ! Những gì tôi làm ba năm trước thì anh cũng phải làm y như vậy!”