Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 115: Anh quỳ hay không?



Biểu cảm của Phong Ngự Niên vẫn vô cùng điềm nhiên như cũ, lạnh nhạt nói: “Lúc tôi giải quyết nhu cầu không thích nhiều lời.”

Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Thất: “!!!”

Người này không phải là đang…

Mới có mười lăm phút mà thôi, anh vừa mới ở WC, vừa… ở máy bay?

Cái này, thời gian có hơi ngắn quá rồi đi…

Ánh mắt hai người không tự chủ được rơi lên mặt anh.

Đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của hai người bọn họ, sắc mặt Phong Ngự Niên tối sầm lại, ý anh là giải quyết nỗi buồn!

Nhưng dù bị hiểu lầm, anh cũng không giải thích, sau cùng ra bồn rửa tay một cách tao nhã.

Hai người nhìn anh đi rửa tay.

Ờ, thôi được, là đàn ông đều hiểu.

Đàn ông hà cớ gì phải làm khó đàn ông?

Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Thất hoàn toàn tin vào lời quỷ anh nói.

Sau khi ra khỏi nhà cũ, bọn họ lại nhét người lên xe trở về biệt thự bên biển.

Về đến biệt thự, Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Thất nấp vào chỗ tối, nói trước với anh một tiếng: “Anh Phong, đoán chừng bốn tiếng nữa cô Sanh Ca mới về, tuy hôm nay ra ngoài mất vài tiếng nhưng anh vẫn nên làm xong việc nhà trước khi cô Sanh Ca về như trước.”

“Tôi biết rồi.”

Phong Ngự Niên vô cảm, nói xong thì đẩy cửa vào biệt thự.

Sanh Ca muộn mất một tiếng, cuối cùng cũng tan làm.

Phong thị vì đã bị Lý Phi và Lâm Hoài Sơ phung phí mất một khoảng thời gian nên để lại rất nhiều lỗ trống, cổ phiếu cũng kém trước rất nhiều.

Sanh Ca chỉ đành bỏ ra nhiều công sức hơn nữa, mau chóng kéo Phong thị về lại đỉnh cao ban đầu mới có thể sớm tìm Lâm thị đòi nợ.

Về đến biệt thự bên biển, cô không vội vào trong mà gọi Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Thất đang nấp trong chỗ tối ra ngoài.

“Cô chủ.” Cả hai cung kính hô, rồi bắt đầu báo cáo: “Hôm nay anh Phong không làm bất cứ việc gì khác thường.”

Sanh Ca không tin: “Anh ta ngoan ngoãn đến vậy sao? Hai người chắc chắn là không để anh ta rời khỏi tầm mắt đấy chứ?”

Hai người trăm miệng một lời: “Vâng.”

“Hôm nay anh ta gặp Lý Phi và Phong Thanh Thanh đã nói những gì, nói lại hết cho tôi nghe không sót một chữ.”

Hai người nhìn nhau bắt đầu báo cáo.

“…”

Sanh Ca nghe xong, mặt mũi vô cảm: “Được, tôi biết rồi, các anh đi đi.”

Sau khi hiểu được tình hình đại khái, cô nhấc chân băng qua khu vườn sân trước, đẩy cửa bước vào phòng khách.

Phòng khách sáng sủa còn thoang thoảng hương thơm bữa ăn.

Phong Ngự Niên đang ở trong bếp nghe thấy tiếng động lập tức đi ra, anh lấy dép của cô trong tủ giày ra, đặt trước chân cô.

“Hôm nay vất vả rồi.”

Sanh Ca lẳng lặng đứng ở cửa ra vào quan sát anh, tuy rằng giọng điệu trong lời nói của anh có hơi miễn cưỡng, biểu cảm lạnh lùng giống như thiếu nợ anh ba trăm vạn vậy.

Nhưng tốt xấu gì anh cũng đã làm xong việc nhà được giao, Sanh Ca làm việc cả ngày, người mệt mỏi vô cùng cũng lười khiêu khích anh tiếp.

Cô “ừ” một tiếng rồi quay đầu đi lên gác.

Phong Ngự Niên: “Cơm nước nấu xong rồi, ăn trước đã rồi hẵng đi.”

Sanh Ca quay đầu lại liếc nhìn thức ăn nghi ngút khói trên bàn, chợt nhớ đến anh đã cười lạnh chế nhạo mình thế nào khi cô đợi anh về nhà ăn tối cả đêm, sắc mặt cô ngày càng lạnh đi.

“Anh ăn đi, tôi ăn rồi.”

Cô vừa nói xong, đang định rời đi, Phong Ngự Niên đã tiến lên ngăn cô lại, vẻ mặt kỳ quái: “Ăn rồi sao? Ăn với ai vậy? Lộc Hoa hay là Trắc Tinh Hỏa?”

Nghĩ đến người đàn ông vào ban ngày, sắc mặt Phong Ngự Niên tối sầm: “Là Phó Thần Dật đúng chứ? Hai người bàn việc xong lại đi ăn cơm tối với nhau à?”

Sanh Ca chau mày.

Giọng điệu này, vẻ mặt này…

Sao mà giống cảnh người vợ lấy ví khi chồng về muộn vậy?

“Phong Ngự Niên, anh nên biết rõ vị trí của mình, bây giờ anh chỉ là người làm của tôi, không có tư cách hỏi tôi ăn cơm cùng ai.”

Cô nói xong thì lướt qua anh lên tầng.

Nhìn thấy bóng dáng cô dần khuất vào trong cầu thang, cả người Phong Ngự Niên đột nhiên trở nên đầy lệ khí.

Nghĩ đến việc dò xét đêm nay, anh nhìn con dao gọt hoa quả trong giỏ trái cây trên bàn cà phê, trên mặt lộ vẻ kín như bưng.

Đêm khuya, ba giờ sáng.

Cả biệt thự dường như đã chìm vào giấc ngủ say, lúc này mới là lúc con người ngủ sâu giấc.

Ánh trăng xám bạc chiếu qua cửa sổ lác đác chiếu vào người đàn ông đang say ngủ trên giường.

Thế nhưng giây tiếp theo, người đàn ông hờ hững mở mắt ra, trong đôi mắt đen sâu thẳm không có chút buồn ngủ.

Anh lật mình ngồi dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đầu tiên xuống tầng một lấy con dao gọt hoa quả trong giỏ trái cây, sau đó lên tầng ba…

Đêm nay, Sanh Ca ngủ không an giấc.

Cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình trong bóng tối, hơn nữa đã nhìn chằm chằm từ rất lâu rồi.

Cảm giác này… sao lại giống với đêm trước li hôn đến vậy?

Sau khi nhận ra gì đó, cô đột nhiên mở mắt ra, đột nhiên có làn gió mạnh thổi qua bên tai cô.

Cô không không chút nghĩ ngợi, cả người cơ hồ là phản ứng theo bản năng, đưa tay ra nắm thật chặt lưỡi dao, lòng bàn tay bị lưỡi đao làm rách, máu đỏ tươi chảy từ tay cô xuống ga trải giường.

MẶc kệ cơn đau, cô nhanh chóng ngồi dậy, ước lượng được khoảng cách của người đàn ông kia xong, cô nhanh chóng dùng tay trái đang trống của mình tát một cái thật mạnh.

“Chát…”

Cái tát vừa rồi giáng vào mặt người đàn ông, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn sau, người đàn ông ngã nhào xuống đất, tay cầm dao cũng buông lỏng.

Sanh Ca cơ bản là chẳng cần đoán, cả cái biệt thự này trừ anh ra không ai dám dùng dao với cô.

Cô ném con dao gọt hoa quả đi, nhanh chóng bật đèn lên xem xét.

Quả nhiên, là Phong Ngự Niên!

Cô giận không kìm được: “Anh muốn chết lắm đúng không? Dựa vào chút sức lực của anh bây giờ, thật cho rằng có thể giết được tôi sao?”

Phong Ngự Niên cố sức lau đi vết máu ở khóe miệng bên phải, ngẩng đầu, bị máu đỏ tươi trên khăn trải giường của Sanh ca làm cho lóa mắt.

Người phụ nữ này bị ngốc à? Vậy mà lại lấy tay chặn lưỡi dao!

Anh đột nhiên cảm thấy áy náy, không nói lời nào.

Sanh Ca nhìn biểu cảm ngây như phỗng của anh thì trừng mắt lườm: “Ngây ra đấy làm gì, còn không mau đi lấy hộp thuốc đến đây!”

“Ờ…”

Phong Ngự Niên lưu loát đứng dậy khỏi mặt đất, xuống tầng lấy hộp thuốc.

Khi ra khỏi phòng, anh cũng nhận ra một chuyện.

Một người trải qua huấn luyện gián điệp hoàn hảo thì lúc anh vào phòng đã phải phát hiện ra rồi, tuy Sanh Ca có phản ứng kịp thời nhưng chưa đủ nhanh.

Thật ra thì đêm nay anh chỉ là muốn thăm dò mà thôi, nên như cô phản ứng đủ nhanh đã có thể trở tay muốn giết ngược lại anh, anh sẽ lập tức phát ám hiệu báo cho đám Tự Niên mai phục sẵn bên ngoài.

Nếu như cô không có chút phản ứng nào thì dao của anh cũng sẽ chỉ dừng lại ở trước da cô mà thôi.

Nhưng người phụ nữ ngu ngốc này…

Aizzz.

Anh thở dài thườn thượt, xem ra cô đến tám phần không phải là gián điệp, cô làm ra một loạt những chuyện trả thù nhà họ Phong có lẽ đều là trùng hợp.

Cảm giác áy náy của Phong Ngự Niên càng đậm thêm, anh đặt tay lên môi, hót tiếng chim ra hiệu rút lui, rồi bước lên cầu thang.

Trong phòng.

Sanh Ca nhìn thấy anh lại tiến vào, ánh mắt lạnh đến thấu xương tủy.

Đợi người đi đến trước mặt, cô mới âm trầm mở miệng.

“Quỳ xuống!”

Phong Ngự Niên sửng sốt hai giây, trên mặt tràn đầy sự kháng cự.

Tuy trong lòng anh cảm thấy rất áy náy, nhưng không có nghĩa là để cô đè tôn nghiêm của anh xuống đất mà chà đạp!

“Đàn ông con trai, nghèo hèn không thể đổi, trước quyền thế không thể chịu nhục! Quỳ trời quỳ đất, quỳ cha quỳ mẹ, không quỳ…”

“Được thôi, anh không quỳ chứ gì? Có vẻ anh rất thích được người khác vây quanh nhỉ, vậy để tôi gọi vệ sĩ vào giúp anh một chút nhé.” Sanh Ca không đủ kiên nhẫn để nghe anh nói hết, làm ra vẻ định bấm chuông báo động ở đầu giường.

Vừa dứt lời thì có tiếng “bụp” trầm đục.

Là tiếng đầu gối đập đầu xuống sàn nhà.

Phòng Ngự Niên lời nói đầy chính nghĩa: “Nhưng con người tôi là một người co được giãn được.”