Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 118: Muốn ra mặt giúp cô?



Mấy ngày này Sanh Ca vốn đang rất phiền muộn, Lý Thích Thích này lại tự mình đâm đầu vào tường.

Lý Thích Thích khóc lóc bị người ta lôi ra ngoài.

Căn phòng cũng coi như yên tĩnh trở lại, Sanh Ca ngồi bên giường bệnh của Chu Tiểu Tinh, chăm chú gọt táo cho cô ấy.

Chu Tiểu Tinh nhìn cô không chớp mắt, vui vẻ cười nói: "Nhiều năm không gặp, cậu đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng bây giờ cậu làm việc rất quyết đoán, tớ rất thích."

"Thật ra cậu cũng rất được mà."

Chu Tiểu Tinh buồn bã nói: "Không, tớ không giống vậy, tớ không giống với những thực tập sinh khác, sau lưng bọn họ không phải là công ty này thì cũng là gia tộc quyền thế nọ, còn tớ chỉ có một mình."

Sanh Ca đặt quả táo xuống, nắm lấy tay cô ấy nói: "Cậu chỉ dựa vào chính mình đã có thể bộc lộ tài năng trong số một trăm thực tập sinh, từng bước cố gắng lọt vào vòng chung kết, lẽ nào cậu không cảm thấy bản thân mình rất xuất sắc sao?"

"Nhưng tớ chỉ đứng thứ mười lăm, không debut được, Lý Thích Thích nói với tớ, thứ hạng debut đã được các công ty lớn đút lót chọn sẵn rồi, tớ không có cơ hội nữa."

Sanh Ca bật cười khúc khích.

Đay là công ty của cô, chương trình do cô tổ chức, cô đã thông báo với cấp dưới của mình, không được nhận hối lộ mua thứ hạng, còn ai biết rõ chuyện này hơn cô sao?

Mặt mũi Chu Tiểu Tinh cũng rất đẹp, tuy không thuộc kiểu chim sa cá lặn, nhưng vẫn rất thu hút.

Cô ấy là một cô gái ngây thơ đáng yêu.

Có gương mặt này cộng thêm năng lực bản thân, Chu Tiểu Tinh có thể đi rất xa trên con đường này trong giới giải trí.

Cho dù suy nghĩ vì bạn bè hay vì lợi của công ty, cô đều có ý định nâng đỡ Chu Tiểu Tinh!

"Cậu yên tâm, chương trình của tớ sẽ không bao giờ có chuyện mua giải, chỉ cần cậu cố gắng thì sẽ có cơ hội. Hơn nữa, cho dù lần này cậu không thể debut thành công, tớ cũng sẽ làm cậu trở thành nghệ sĩ hạng S ký hợp đồng với Angle."

Ánh mắt Chu Tiểu Tinh khó tin.

Cô ấy không dám tin khẽ cắn môi, kìm giọt nước mắt đang chực trào chảy ra.

Sanh Ca xoa xoa đầu cô ấy: Bây giờ cậu cứ hướng về mục tiêu của mình, dùng hết toàn bộ sức lực trong trận đấu này đi."

"Cảm ơn cậu, Sanh Ca... tuy cậu chưa từng nói với tớ cậu là ai, nhưng tớ biết cậu là một cô gái rất giỏi." Chu Tiểu Tinh cảm động ôm chầm lấy cô.

"Sau này còn có thực tập sinh nào bắt nạt cậu nữa, cậu cứ kiên cường đối đầu với bọn họ! Cậu càng yếu đuối, bọn họ lại càng được nước làm tới, chỉ có cậu vùng lên, bọn họ mới sợ cậu. Đừng sợ, sau này tớ sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cậu!"

Chu Tiểu Tinh ôm cô chặt hơn, trong lòng bắt đầu quyết định chuyện gì đó.

Sanh Ca vừa đi, vào tối hôm đó, Chu Tiểu Tinh vừa mới ra khỏi phòng y tế đã bị Phương Di đưa theo hai con chó chắn đường ở nhà vệ sinh.

Bởi vì đang là thời gian nghỉ tết trung thu, khu vực tổ chức không có máy quay ghi hình, những nơi như nhà vệ sinh lại càng không có camera giám sát.

Phương Di biết được chuyện Lý Thích Thích bỗng nhiên bị cho rút khỏi cuộc thi, vì vậy mới chạy về khu vực tổ chức, định chỉnh đốn Chu Tiểu Tinh một trận ra trò, khiến cô ấy không dám tố cáo nữa.

Chu Tiểu Tinh bị dồn đến góc tường run cầm cập, những lời Sanh Ca nói ban sáng bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô.

Cô nghiến răng, cầm cây lau nhà bẩn trong góc lên, vung vẩy ra oai trước mặt ba người.

"Phương Di, tôi nói cho cô biết, trước đây tôi nhịn cô, nhưng từ nay về sau cô đừng mong động đến một sợi tóc của tôi!"

"Haha, được thôi! Vậy chúng ta chơi một trò chơi đi, thử xem một chọi ba có chơi lại không!

Bốn cô gái xúm lại đánh nhau, phòng vệ sinh không ngừng vang lên tiếng hét chói tai, cảnh tượng hỗn loạn.

Sáng ngày hôm sau Sanh Ca mới biết chuyện này.

Mặt mũi Phương Di bầm dập, bị đánh một trận tơi bời, tuyên bố muốn mời luật sư kiện Chu Tiểu Tinh cố ý gây thương tích.

Tang Vi đứng bên cạnh nói: "Ba người đánh một người còn đánh không lại, còn không biết xấu hổ vừa ăn cướp vừa la làng muốn đi kiện người ta."

Sanh Ca cũng bật cười: "Chuyện này giao cho cô nhé, cho dù Phương Di muốn mời luật sư hay muốn gây sự vô cớ gì đó, cứ chơi tới cùng, ủng hộ Chu Tiểu Tinh hết mình!"

"Không thành vấn đề, giám đốc!"

Sanh Ca bận việc mấy ngày nay, người nào đó cũng không được nhàn rỗi.

Biệt thự bên biển.

Sanh Ca đã ba ngày liền không về, Phong Ngự Niên cũng không biết mình bị làm sao, lúc nào cũng thấy khó chịu.

Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trước mắt anh sẽ hiện ra cảnh tượng Sanh Ca và Lộc Hoa ở cùng nhau...

Vừa nghĩ đến chuyện đó anh sẽ thấy khó chịu vô cùng, chỗ nào cũng thấy không bình thường.

Tại sao lại như vậy?

Trước đây anh tưởng rằng người mình thích là Mộ Chỉ Ninh nhưng sau này anh mới nhận ra, anh chỉ đối xử với Mộ Chỉ Ninh với trách nhiệm của người đàn ông và chăm sóc cô ta như em gái thôi.

Nhưng Sanh Ca không giống như vậy, cô luôn có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, chẳng hạn như tức giận, kinh ngạc, đau lòng và áy náy.

Dường như sự tồn tại của cô rất đặc biệt với anh.

Tuy trong lòng anh rất rối bời, nhưng mấy ngày này anh cũng không được rảnh rỗi.

Thông qua việc giả vờ ra khỏi nhà để vệ sĩ nấp trong chỗ tối ra ngoài ngăn lại, anh đã tìm được chỗ ẩn nấp của hai vệ sĩ ở lại canh giữ biệt thự, cũng tìm ra quy luật rõ ràng rồi, nếu như tối nay Sanh Ca không về, sẽ là cơ hội ngàn năm có một.

Anh ngồi trên sô pha suy tư, cánh cổng vườn hoa bên cạnh phòng khách bỗng nhiên được mở ra.

Tưởng Sanh Ca đã về, Phong Ngự Niên đứng dậy muốn đi đón cô.

Nhưng lại thấy người đi vào không phải Sanh Ca mà là Lộc Thập Nhất.

Lộc Thập Nhất mang theo ba người đàn ông cao lớn ở phía sau, hùng hổ bước vào, ánh mắt nhìn anh chằm chằm rất không thiện cảm.

Phong Ngự Niên cảm nhận được sự uy hiếp, anh nhìn về phía Lộc Thập Nhất, bình tĩnh hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Vừa dứt lời, ba người đàn ông phía sau Lộc Thập Nhất bỗng nhiên hung hăng xông về phía anh.

Có hai người bước đến bên cạnh anh, giữ chặt vai anh lại.

Người còn lại bước đến trước mặt anh, hung hăng giơ nắm đấm lên, chuẩn bị đấm vào gương mặt mới khỏi chưa được mấy ngày của anh.

Nhưng Lộc Thập Nhất kịp thời ngăn lại: "Cậu ba nói rồi, đừng đánh vào mặt! Với cơ thể gầy yếu này của anh ta, có thể chịu được mấy cú đấm của các anh? Đừng đánh hư mặt, đến lúc đó lại phá hỏng gương mặt đáng tiền này."

Cậu ba?

Phong Ngự Niên khẽ híp mắt, lạnh lùng cười nói: "Không biết tôi đắc tội cậu ba chỗ nào, anh ta lại chuẩn bị đánh tôi một trận ở đây?"

Lộc Thập Nhất bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Lộc Hoa nói: "Anh không đắc tội cậu ba, nhưng anh làm cô Sanh Ca bị thương, cậu ba chắc chắn sẽ nghiêm khắc trừng trị anh!"

Haha, Lộc Hoa đang đau lòng vì Sanh Ca, muốn ra mặt giúp cô sao?

Trong lòng Phong Ngự Niên thấy rất kỳ lạ.

"Cho nên đây chỉ là ý của cậu ba, không phải ý của Sanh Ca?"

Lộc Thập Nhất im lặng.

"Có gì khác nhau sao? Anh là người ở trong thỏa thuận đã ký với cô Sanh Ca, vốn không nên có suy nghĩ xấu xa! Nhưng anh không những nửa đêm lẻn vào phòng cô ấy, lại còn làm cô ấy bị thương, lẽ nào anh không đáng chịu phạt sao?"

Tuy chuyện làm Sanh Ca bị thương không nằm trong ý định ban đầu của anh, nhưng quả thật cũng bởi vì anh mà ra.

Anh phải chịu trách nhiệm.

Hơn nữa Lộc Hoa sai những người này đến, đoán chừng hôm nay không tốt lành gì rồi.

"Anh bảo bọn họ buông ra, muốn phạt thế nào tôi đều chịu hết."

"Được! Anh Phong can đảm lắm."

Lộc Thập Nhất nháy mắt ra hiệu với hai người đang giữ vai anh, hai người biết ý buông anh ra.

"Trừng phạt rất đơn giản, cậu ba cân nhắc đến tình hình sức khỏe hiện tại của anh, chỉ đánh anh một trăm roi để cảnh cáo, thế nào? Không làm khó anh chứ?"

Lộc Thập Nhất không biết lấy ở đâu ra hai cây roi mây to bằng ngón cái, cười híp mắt nhìn anh chằm chằm.

Ban đầu Lộc Hoa định dùng roi ngựa.

Nhưng món đồ chơi đó đánh da ngựa còn rách, huống chi người bị tiêm thuốc đặc trị, cơ thể Phong Ngự Niên rất yếu đuối, ngộ ngỡ anh không chịu được mấy roi đã chết rồi, như thế sẽ khó ăn nói với Sanh Ca. Cop qua cop lại, 𝒕𝘳ở lại 𝒕𝘳a𝑛g chí𝑛h || T𝘳Um T𝘳u𝑦ệ𝑛﹒V𝑛 ||

Nhưng roi mây lại không giống vậy, món đồ này sẽ không đánh người ta đến mức máu chảy đầm đìa, nhưng có thể làm người ta đau đớn chết đi sống lại, nhất là ngày hôm sau, vết thương sẽ sưng vù lên.

Cảm giác đó, chà chà, rất giày vò...

Phong Ngự Niên cũng biết rõ chuyện này, khóe môi cong lên vẻ mỉa mai, nói: "Quả thật rất đơn giản, cậu ba đúng là khoan dung độ lượng."