Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 143: Món nợ của anh dường như đã được trả hết rồi?



Nếu thực sự không phải là anh, thì mọi chuyện không đơn giản như vậy rồi.

Đôi mắt lạnh lùng của Sanh Ca khẽ nheo lại, nhìn về phía Phong Ngự Niên, trong mắt cô vẫn có chút nghi ngờ.

Tay cô hung hăn véo mạnh vào má anh.

Hai gò má của người đàn ông bị bóp chặt, giống như hai cái bánh bao nhỏ trong miệng, đôi lông mày điển trai hơi cau lại, đôi mắt đen láy như một con chó to đã phải chịu uất ức.

“Lần này tôi sẽ tin anh. Nếu tôi phát hiện ra anh vẫn đang nói dối tôi, tôi sẽ ngay lập tức ném anh vào tù để xem anh có thể chống đỡ được mấy ngày, hay là đàn em của anh trong bao lâu có thể đưa anh ra ngoài.”

Nói xong, cô tức giận rút tay về.

Phong Ngự Niên dốc hết tất cả sức lực của mình để dựa vào sàn.

Anh đang định nói, nhưng đột nhiên một mùi hương sộc lên cổ họng, anh bị sặc và ho dữ dội.

Như thể phổi cũng sắp ho văng ra ngoài.

Anh không sợ ngồi tù, cho dù Sanh Ca thực sự ném anh vào tù, thì trong đó cũng không có bao nhiêu người dám ra tay với anh.

Tuy nhiên, anh không muốn Sanh Ca tiếp tục hiểu lầm mình.

"Khụ khụ, nếu anh... nói dối... sẽ không được chết đàng hoàng.”

Sanh Ca nghiêng đầu và nhìn xuống anh một lần nữa.

Khuôn mặt anh đã ho đến mức trắng bệch, người vẫn còn đang sốt, khi cau mày lại trông rất đau đớn.

Không biết có phải do thuốc đặc trị khiến cả người anh trông như bị bệnh lâu ngày chữa không khỏi không.

Ngay cả Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Ngũ khi nhìn thấy bộ dạng thảm thương này của anh cũng cảm thấy có hơi thương xót.

Nhưng khuôn mặt Sanh Ca vẫn vô cảm, nhìn chằm chằm vào anh, không biết là đang nghĩ gì.

Một lúc sau, cô mới về phía nhìn Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Ngũ rồi nói: “Hai người ai đi nấu cho anh ta một ít cháo mang qua đây đi?”

Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Ngũ đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó xử.

“Cô chủ, cô kêu tôi đánh nhau thì còn được, chứ nấu cháo? Tôi chưa từng học qua...”

Lục Thập ngũ phụ họa theo: “Tôi cũng không biết, thật đó!”

Sanh Ca không nói nên lời.

Lần sau có nên thuê vài vệ sĩ giỏi nấu ăn không nhỉ?

Cô nhìn lại về phía người nào đó đang nằm trên mặt đất, tự hỏi có nên bảo anh ta tự mình giải quyết không.

Dường như người nào đó nhận ra ánh mắt của cô, đột nhiên ho nhiều hơn, ho như xé gan xé phổi, đáng thương vô cùng.

Sanh Ca mím môi.

“Được rồi, hai người đỡ anh ta trở lại giường đi, tôi đi nấu.”

“Vâng.”

Sau khi ra lệnh, Sanh Ca đứng dậy đi xuống lầu, tìm thấy gạo trong tủ nhà bếp và bắt đầu nấu cháo.

Sau khi Lộc Thập Nhất đỡ người ngồi lên giường lại, anh ta xuống nhà bếp tìm cô.

“Cô chủ, cô có tin lời của anh Phong nói không?”

“Tin, nhưng tôi không tin hoàn toàn. Tôi chỉ tin vào bằng chứng cuối cùng. Nếu thật sự không phải là anh ta, thì sẽ có manh mối gì đó thôi.”

Cô suy nghĩ một chút, rồi lại tiếp tục dặn dò: “Nếu như anh ta nói rằng đã đưa Phó Thần Dật đi rồi, vậy anh đi điều tra chuyện này xem có đúng như lời anh ta nói hay không."

“Vâng.”

Lộc Thập Nhất day day trán nói tiếp: “Thực ra tôi vẫn khá tin tưởng anh Phong.”

Bàn tay đang nấu cháo của Sanh Ca hơi dừng lại: “Nói ra nghe thử xem.”

“Từ việc anh ta có thể đưa Lưu Niên ra khỏi nhà tù và dẫn trở về mà không ai hay biết, thì thực lực đằng sau của anh ta nhất định là không tầm thường. Đưa Mộ Chỉ Ninh đi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu anh ta thực sự muốn đưa đi, thì anh ta đã làm từ lâu rồi.”

“Sau đó có thể cùng Mộ Chỉ Ninh đến một đất nước nào đó. Thì thần tiên cũng khó mà tìm ra, cho nên sau khi anh ta làm chuyện này xong mà việc gì phải mạo hiểm bị cô phát hiện, tiếp tục ở lại trong biệt thự.”

Sanh Ca không nói gì.

Ngày hôm qua cô rất nóng giận, thêm vào việc Phong Dật Hiên lại hiểu sai ý cô, mạnh mẽ thừa nhận, nên cô cũng không nghĩ sâu xa hơn.

Bây giờ nghĩ lại, trong các chi tiết của chuyện này quả thực có rất nhiều lỗ hổng.

Nếu không phải là anh thì sẽ là ai đây?

Sanh Ca đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Chẳng lẽ là người của nhà họ Lục đã hại cô đó sao?

Nếu thật sự là người đó, vậy từ khi nào anh ta phát hiện ra cô vẫn còn sống, hơn nữa còn biết cô đang ở thành phố Phương?

Tại sao anh ta lại muốn đưa Mộ Chỉ Ninh ra khỏi tù?

Rốt cuộc là bước tiếp theo anh ta định làm gì?

Sanh Ca đang nghĩ về điều đó thì Lộc Thập Ngũ đột nhiên trông rất kinh hoàng.

“Cô chủ! Cháo! Cháo!”

Hả? Cái gì vậy nè?

“Khét rồi! Cô chủ, cháo khét rồi!”

Lỗ mũi của Sanh Ca đột nhiên nghe thấy có mùi khét, lúc này cô mới nhận ra điều gì nên nhanh chóng tắt lửa.

May mắn thay, phần đáy bị dính nồi, và mặt trên thì vẫn miễn cưỡng ăn được.

Cô kêu Lục Thập Ngũ đi điều tra theo lời dặn dò ban nãy, còn mình thì đi lấy một cái bát nhỏ trong tủ đổ cháo ra.

Khi đi lên lầu, cửa của Phong Ngự Niên vẫn chưa đóng hoàn toàn, có một kẽ hở do khép hờ.

Sanh Ca định đẩy cửa đi vào, nhưng qua khe cửa, cô thấy Phong Ngự Niên đang kéo ống quần lên và bôi thuốc lên đầu gối.

Bởi vì làn da của anh trở nên mỏng manh, nên khi anh quỳ vào đêm qua, toàn bộ đầu gối và bắp chân của anh đều đã tím đen, đầy vết bầm tím, thương tích không hề nhẹ.

Sanh Ca cau mày, mặc dù thời gian anh và cô lúc trước cũng quỳ tầm tầm nhau, nhưng đầu gối của anh bị thương nhiều hơn cô.

Kể từ khi anh ký vào bản thỏa thuận với cô, cô không nhớ nổi anh đã chủ động hay bị động quỳ biết bao nhiêu lần rồi, vết thương trên người dường như cũng không hề đứt đoạn.

Một con sư tử đã từng mang đầy sự hung ác và kiêu hãnh khắp người dường như đã thực sự bị cô thuần hóa rồi sao?

Nhưng tại sao trong lòng cô lại không vui lắm?

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, khoản nợ tính đến thời điểm này có vẻ như cũng gần đủ rồi.

Sanh Ca thu hồi lại suy nghĩ, đẩy cửa bước vào.

Khi Phong Ngự Niên thấy cô đến, anh bỏ ống quần xuống, đắp chăn bông lại rồi dựa vào đầu giường chờ cô.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường anh, cầm bát cháo, vừa dùng thìa khuấy, vừa nhẹ nhàng thổi hơi, cử chỉ rất uyển chuyển và dịu dàng.

Phong Ngự Niên nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, tim đập rộn ràng.

Anh liếm liếm đôi môi mỏng nhợt nhạt, đôi mắt đen đầy chờ mong, anh rất ngoan ngoãn chờ cô đút cho ăn.

Sanh Ca nhận thấy anh đang nhìn mình, cô vẫn lặng lẽ thổi cháo trong bát, trong mắt không có bất kỳ một đợt sóng nào.

Cảm thấy nhiệt độ cháo trong bát không quá nóng, cô đưa bát và thìa cho anh.

Phong Ngự Niên sững sờ một lúc, nhưng không đưa tay ra nhận lấy.

“Anh tự ăn đi, tôi sẽ không đút cho anh ăn đâu.” Giọng điệu của Sanh Ca rất lạnh lẽo.

Trái tim của Phong Ngự Niên đau nhói lên, đột nhiên anh cảm thấy mất mát và uất ức vô bờ.

Anh không trả lời, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe: “Anh đau, không thể tự ăn được.”

Sanh Ca thẳng thắn vạch trần sự giả tạo của anh: “Anh bị thương ở đầu gối, không phải bị thương ở tay, sao anh không ăn được?”

Phong Ngự Niên rất không phục.

“Nhưng anh đã bị sốt rồi, anh rất chóng mặt.”

Sắc mặt Sanh Ca lạnh lùng: “Nói rõ ràng như vậy, xem ra não vẫn còn chưa bị hỏng, còn õng ẹo như vậy thì đừng ăn nữa.”

Cô ra vẻ định đứng dậy và bưng cháo đi.

Phong Ngự Niên vội vàng giật lấy cái bát từ tay cô, mặc dù không được người nào đó đút cho ăn nhưng ít nhiều gì thì cô cũng đã tự tay nấu cháo rồi, nếu không ăn sẽ lỗ lắm.

Nhưng anh vừa cho một muỗng cháo bị kê vào miệng, anh gần như nhổ ra ngay tại chỗ.

“Tại sao... nó có hơi khét vậy?”

Sanh Ca hơi xấu hổ.

Cô có thể nói rằng bởi vì cô mãi nghĩ đến chuyện của Mộ Chỉ Ninh nên đã quên canh lửa mất rồi không?

“Chê thì đừng ăn nữa, lát nữa anh tự đi nấu.” Cô vương tay định lấy bát cháo lại.

Phong Ngự Niên né sang một bên, không để cô lấy đi, vẻ mặt như đang bảo vệ đồ ăn.

Sau đó, dưới sự quan sát của Sanh Ca, anh cho hết cả bát cháo vào bụng.

Bởi vì cháo đã bị khét rồi, nên mùi vị cũng không còn ngon nữa, cho nên Phong Ngự Niên nhịn cơn kích động muốn nôn ra, đưa cho cô xem bát cháo đã bị anh ăn sạch.

Sanh Ca biết rằng nó không ngon, khi nhìn thấy anh như thế này, khóe miệng cô vô thức cong xuống.

Nhưng bây giờ đã ăn xong, thì cũng nên chuyển sang bước tiếp theo rồi.

Cô lấy ra một tờ giấy mà Lộc Thập Nhất đã in ra, vẻ mặt bình thản đưa sang cho anh.

“Xem rồi ký tên đi.”

Phong Ngự Niên ngơ ngác nhận lấy nó.

Sau khi đọc những dòng chữ bên trên, anh tức giận.

“Em muốn chấm dứt hợp đồng làm thuê với anh sao?!”