Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 148: Có người tình nguyện diễn, cô cũng sẽ vui vẻ xem



Có người phản bác: “Nhà họ Mộ đã công khai cắt đứt quan hệ với cô ta từ lâu rồi, làm gì còn là cô hai nữa!”

“Nhưng không phải cô ta đã bị kết án ngồi tù rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

“Sao bây giờ cô ta lại xấu đến thế này chứ? Da nhăn nheo quá, cảm giác như già đi mười tuổi vậy…”

“…”

Mộ Chỉ Ninh cảm nhận được ánh mắt của đám người, bất lực đến cả người phát run.

Cô ta nhìn hết một vòng, thử tìm hình bóng quen thuộc nhất từ trong đó.

“Ngự Niên! Tôi muốn Ngự Niên! Ngự Niên của tôi…”

Bên ngoài đám người, sóng mắt của Lâm Hoài Sơ chuyển động, vẻ mặt tò mò nhìn ngó về phía bên kia.

“Anh họ, bên kia ồn ào quá, chúng ta qua đó xem đi.”

Không đợi Phong Ngự Niên đáp lại, cô ta đã đi qua đó, gạt đám người ra, còn vô cùng tốt bụng mà để lại một chỗ trống cho anh.

“Ôi, anh họ, đây không phải là cô Mộ sao?”

Nghe thấy cái tên này, Phong Ngự Niên nhíu mày lại, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Đôi mắt đen của anh hơi híp lại, bình tĩnh đi qua đó.

Mộ Chỉ Ninh nhìn thấy anh, cảm xúc bỗng chốc trở nên vô cùng kích động: “Hu hu hu Ngự Niên! Cuối cùng em cũng gặp được anh rồi, anh không biết những ngày tháng qua em sống cực khổ thế nào đâu, vì để gặp được anh, ngày nào em cũng phải chịu bao nhiêu giày vò…”

Cổ họng của cô ta hơi khàn, khóc đến vô cùng đau thương.

Nhưng bởi vì gương mặt cô ta đầy vết thương xanh tím, tròng mắt đầy tơ máu và dữ tợn, mặc dù trông khá đáng thương, nhưng cũng hơi đáng sợ.

Cô ta vừa nghẹn ngào vừa kích động di chuyển đến bên chân Phong Ngự Niên, đưa tay muốn nắm lấy ống quần tây của anh.

Sắc mặt Phong Ngự Niên hơi thay đổi, dường như là vô thức lùi về sau một bước lớn.

Trác Tinh Hỏa đang ở sảnh tiệc chính thưởng thức rượu vang thấp thoáng nghe thấy tiếng động ở sảnh sau, kéo Sanh Ca cùng qua đó xem kịch vui.

Hai người vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng Mộ Chỉ Ninh không ngừng bò đến trước chân Phong Ngự Niên.

Sắc mặt anh rất khó coi, liên tục lùi ra sau như tránh bệnh dịch, sau lưng đúng lúc đụng phải Sanh Ca đang đi qua.

Sanh Ca nhanh tay đỡ sau lưng anh, khoé môi hơi cong, cười lạnh một tiếng: “Ăn vạ à?”

Phong Ngự Niên cũng không cảm thấy ngại ngùng, sắc mặt hơi trắng, cong lưng phủi phủi chân.

“Sanh Ca, đầu gối đau quá… anh muốn trở về biệt thự.”

Mày anh nhíu chặt lại, lúc quay đầu lại nhìn cô, anh đã mau chóng thu lại sự hung ác trong mắt, đổi lại thành vẻ mặt ấm ức như bị trút giận.

Sanh Ca lười vạch trần anh, không để tâm mà liếc nhìn Mộ Chỉ Ninh đang ngây người vì câu nói của anh một cái.

Cô cong môi một cách giễu cợt.

“Như vậy sao được, đây là chuyện riêng của anh, tự anh giải quyết cho sạch sẽ đi.”

Cô nói xong, đỡ lấy sau lưng anh dùng sức đẩy anh về phía Mộ Chỉ Ninh.

Sau đó cô khoanh tay xem kịch, trong mắt đầy sự lạnh lùng không để tâm.

Người mà cô tìm lâu như vậy, thế mà lại đột nhiên xuất hiện ở đêm tiệc từ thiện của khách sạn Hoa Viên.

Vở kịch này, có người bằng lòng diễn, cô cũng sẽ vui vẻ xem.

Mộ Chỉ Ninh ở dưới đất đang đưa tay về phía Phong Ngự Niên với vẻ mặt đáng thương: “Ngự Niên…”

Phong Ngự Niên kịp thời dừng lại bước chân, lúc cúi xuống nhìn cô ta, trong đôi mắt đen chỉ còn lại sự lạnh nhạt và rét lạnh, anh thấp giọng nói: “Dừng lại ở đó, không được đến gần.”

Mộ Chỉ Ninh bị ánh mắt lạnh nhạt của anh kích thích, bắt đầu không màng hình tượng mà bật khóc hu hu.

“Ngự Niên, anh không nhận ra em sao? Em là Chỉ Ninh của anh, là vợ sắp cưới của anh đây! Anh có biết vì anh mà em đã bị con khốn Sanh Ca hãm hại vào tù, chịu biết bao nhiêu cực khổ không!”

Đáy mắt Phong Ngự Niên càng lạnh hơn: “Lúc tôi rời khỏi thành phố Phương, mẹ tôi đã đứng ra huỷ bỏ hôn sự này rồi, bây giờ cô không có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả.”

Nếu không phải bởi vì tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm, anh hận không thể rút gân lột da, rút hết máu của cô gái lừa đảo dưới chân này!

Cô ta mạo danh ơn cứu mạng vốn dĩ thuộc về Sanh Ca, còn ba lần bảy lượt muốn đẩy Sanh Ca vào chỗ chết, bây giờ không biết lại bị ai đột nhiên đưa ra ngoài, trước mắt là muốn khiến cho hiềm khích giữa anh và Sanh Ca trở nên dữ dội hơn.

Thật đáng ghét!

Trác Tinh Hoả ở một bên chậc chậc hai tiếng, dán sát vào bên tai Sanh Ca dậm mắm thêm muối.

“Chị Sanh, chị nghe xem, đây chính là đàn ông tồi! Lúc yêu thì yêu đến chết đi sống lại, lúc không yêu thì tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, may mà chị đã kịp thời ly hôn rồi!”

Sanh Ca mím môi, không nói gì.

Đôi mắt sáng ngời từng lạnh nhạt, nay lại nhìn chằm chằm về phía Phong Ngự Niên ở cách đó không xa một cách tĩnh lặng.

“Ngự Niên! Sao anh có thể đối xử với em như vậy! Em yêu anh như vậy…”

Vốn dĩ Mộ Chỉ Ninh được đưa ra khỏi tù ngục với tâm trạng tràn đầy hy vọng, bây giờ nhìn thấy sắc mặt tuyệt tình lạnh lùng của anh, cảm xúc tuyệt vọng và không cam lòng trong cô ta đã sắp lên đến đỉnh điểm.

Sắc mặt Phong Ngự Niên không hề thay đổi.

Dưới ánh mắt của đám người nhiều chuyện xung quanh, anh nói một cách rõ ràng: “Mộ Chỉ Ninh, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, người tôi yêu từ trước đến giờ luôn là Sanh Ca, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy, cô đã bị tuyên án thì nên ngoan ngoãn ở trong tù, sám hối cho những tội ác mà cô đã làm!”

Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra liên lạc với Tự Niên.

Ai ngờ những lời này của anh đã hoàn toàn kích động đến cảm xúc của Mộ Chỉ Ninh.

Cô ta che đầu, điên cuồng hét lớn, âm thanh sắc bén chói tai, thê thảm khủng khiếp.

“Em chỉ là yêu anh thôi, em có tội gì chứ! Đều là do con khốn này, là con khốn này đã giành mất anh! Nếu không phải do cô ta, em và anh đã ở bên nhau từ lâu rồi, làm gì xảy ra nhiều chuyện như vậy! Cô ta hại em phải vào tù, em sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu, em phải giết cô ta a a!”

Đôi mắt đỏ bừng của cô ta trừng Sanh Ca, đột nhiên đáy mắt tràn đầy sát ý, móc ra con dao đã chuẩn bị sẵn trong túi áo, nhanh chóng xông về phía Sanh Ca.

“Tao phải giết mày! Con khốn! Đi chết đi!”

Sanh Ca nhìn cô nàng điên cuồng đang ngày càng đến gần, không hề nhúc nhích, đáy mắt không chút xao động.

Trác Tinh Hỏa và Phong Ngự Niên đều lập tức ngăn ở trước mặt cô, sau đó còn có Lộc Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Ngũ, Thập Thất xông vào sảnh tiệc.

Mộ Chỉ Ninh căn bản chẳng thể chạm đến góc áo của Sanh Ca thì đã bị mấy tên vệ sĩ khống chế rồi.

Cô ta chỉ có thể nhe nanh múa vuốt mà la hét: “Con khốn mày đợi đó! Tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày đâu! Mày tưởng chỉ có tao hận mày thôi sao! Trên đời này còn có rất nhiều người muốn dạy dỗ mày! Cho dù mày không chết trong tay tao thì cũng sẽ chết trong tay người khác thôi! Mày cứ đợi đến ngày đó đi!”

Lời của cô ta khiến đôi mắt của Sanh Ca híp lại.

Ý của câu nói này chắc có lẽ là Mộ Chỉ Ninh biết chút chuyện gì đó.

Lộc Thập Nhất quay đầu nhìn về phía Sanh Ca: “Cô chủ, xử lý thế nào đây?”

“Giải tán đám đông, để bữa tiệc tiếp tục tiến hành, còn Mộ Chỉ Ninh thì đưa đi!”

Vừa nghe đến bị đưa đi, Mộ Chỉ Ninh liều mạng giãy giụa: “A! Con khốn này, tao có kết cục như ngày hôm nay đều là do mày hại, mày còn muốn đưa tao về tiếp tục giày vò, tao không đi! Tao có chết cũng không đi!”

Nhìn thấy mấy vệ sĩ của Sanh Ca đều có thân hình cao to, không dễ đối phó, Lâm Hoài Sơ cũng mau chóng lên tiếng: “Sanh Ca, cô ta là tội phạm chạy trốn, dù thế nào thì cũng nên giao cho cảnh sát, cô không thể đưa cô ta đi, lại càng không thể dùng hình phạt riêng với cô ta!”

Có người bắt đầu hùa theo: “Đúng vậy! Bây giờ là xã hội pháp chế, người của cô đâu phải là cảnh sát, dựa vào đâu mà đưa cô ta đi chứ!”

“Đúng, không thể đưa đi, các người mau gọi cho cảnh sát, bảo cảnh sát đến đây xử lý theo lẽ công bằng!”

Đám người ầm ĩ hỗn loạn, không hề có ý muốn rời đi, còn tụ tập ngày càng đông hơn.

Sanh Ca đi quét mắt quanh đám người một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Lâm Hoài Sơ đang có chút phách lối dưới đáy mắt.

Vì để sắp đặt màn kịch hôm nay, nên đã cố tình tìm người đến dẫn dắt dư luận sao?

Ha ha, thật thú vị.