Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 160: Khổ nhục kế, bách phát bách trúng



Sắc mặt của Từ Mục rất khó coi, lời này rõ ràng chính là bị người ta khinh thường.

“Anh thì là cái thá gì chứ? Cục Cảnh sát của chúng tôi làm việc cũng không tới lượt anh mở miệng đâu, dẫn người đi!”

Anh ta phất tay ra hiệu, những cảnh sát ở trong phòng chen chúc lại đây, dáng vẻ chắc chắn sẽ lập tức dẫn Sanh Ca đi.

Phong Ngự Niên nổi giận đến phát điên.

Còn chưa kịp mở miệng trả lời lại thì bất chợt ngoài cửa truyền đến một giọng nói vừa đôn hậu lại tà mị của một người đàn ông.

“Đại đội trưởng Từ thật đúng là quan lớn uy phong nha.”

Từ Mục và các cảnh sát khác nghe thấy giọng nói này thì lập tức dựng lông tơ lên, Từ Mục cũng thẳng lưng lên một chút, cả người cứng đờ lại.

Sắc mặt Sanh Ca trong nháy mắt cũng trầm xuống.

Chỉ còn một chút xíu nữa thôi.

Haizzz, xuất hiện cũng thật đúng lúc rồi đấy.

Sắc mặt của Phong Ngự Niên cũng từ vẻ bạo ngược dần dần khôi phục lại, yên lặng không tiếng động ngồi xuống.

Vừa nghe thấy giọng nói này thì anh đã biết người tới đây là ai, bàn tay ở dưới chiếc còng sắt vô thức càng siết lại chặt hơn.

Sanh Ca là một người nhan khống, ngay cả vệ sĩ bên người cũng ưu tiên tuyển chọn những người đẹp trai để ngắm.

Anh vẫn còn nhớ rõ rằng người đàn ông này xinh đẹp phi thường đến mức nào.

Liệu Sanh Ca có…

Đôi mắt đen âm u của anh theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Sanh Ca.

Nhưng lại phát hiện rằng lực chú ý của Sanh Ca căn bản không đặt lên chuyện này, hơn nữa hình như còn vì chuyện gì mà trên mặt có chút khó chịu, dáng vẻ đáng rất không vui?

Cánh cửa mở ra.

Người đàn ông đang bước vào mặc một chiếc áo khoác lông cừu đên màu xanh sẫm, phía dưới áo khoác chính là một thân quân phục uy nghiêm.

Cả người cường tráng thẳng thắn, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng thon dài hơi nheo lại, không giận mà nghiêm.

Và thứ đẹp đến đáng kinh ngạc nhất chính là con ngươi xanh thẳm như đá quý của anh ta, xứng với cặp mắt phượng kia, khiến cho cả người tăng thêm vài phần tà mị, một thân quân trang lại khiến anh ta có vẻ vừa chính vừa tà, quả thực là còn tuyệt mỹ hơn nhiều so với phụ nữ.

Ngay khi anh ta vừa bước vào, Từ Mục và tất cả những cảnh sát ở bên trong đều cung kính cúi đầu, tôn trọng chào hỏi với anh ta.

“Xin chào ngài Húc.”

Cậu Tư nhà họ Ninh của thành phố S, Ninh Thừa Húc.

Lúc mọi người gặp mặt đều sẽ gọi anh ta một tiếng ngài Húc, là trưởng phòng của văn phòng điều tra bí mật của Hoa Quốc, quân hàm cực kỳ cao.

Anh ta là đứa con được gia chủ nhà họ Ninh và người vợ thứ ba sinh ra lúc ở nước ngoài, bởi vì có mẹ là một người phụ nữ quốc tịch Âu Phi cho nên anh ta có một cặp xanh thẳm trời sinh, con lai Á Âu, cực kỳ tuấn mỹ phi phàm.

Từ Mục nơm nớp lo sợ bước qua nghênh đón, trong lòng nghĩ đến trăm điều cũng không hiểu ra nguyên nhân.

Anh ta vừa mới nhận được lệnh cưỡng chế của cấp trên mà sao vị này đã tới rồi?

Nếu nói ở đây thì người càng có tư cách lên tiếng hơn Ninh Thừa Húc, phóng tầm mắt ra toàn bộ Hoa Quốc thì cũng chỉ có Lộc Sâm và vị đại lão thần bí của Cục điều tra quốc gia.

Nhưng mà chưa từng có người nào được nhìn qua gương mặt thật vị đại lão thần bí lão kia, ngay cả thân phận thật sự và bối cảnh cũng là một ẩn số, nghe nói sau khi đi chấp hành nhiệm vụ gì đó vào nhiều năm trước thì không còn bất kỳ tin tức nào của người đó nữa. W𝔢b đọc nhanh 𝘵ại ﹛ TR𝓊𝑀TR 𝑼𝑌E𝙽.vn ﹜

Từ Mục thu hồi suy nghĩ, đổi sang một khuôn mặt lấy lòng, hơi khom người về phía anh ta: “Sao ngài Húc lại hạ mình tới một chỗ bé nhỏ ở thành phố Phương vậy, lẽ ra ngài cũng nên để cho cấp dưới thông báo trước một tiếng thì Cục cảnh sát thành phố Phương chúng tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị từ sớm rồi. Nào, xin mời ngài ngồi ở đây.”

Ninh Thừa Húc căn bản không có phản ứng gì với anh ta.

Phòng thẩm vấn bật máy sưởi cho nên bên trong nóng hơn bên ngoài, Ninh Thừa Húc cởi áo khoác, đưa cho cấp dưới, sau đó nện từng bước chân trầm ổn đi về phía Sanh Ca.

Lúc này, Sanh Ca mới chú ý tới anh ta.

Khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ kia dần dần đan vào ký ức lúc còn bé.

Đôi mắt xinh đẹp của cô hơi giật mình, vẻ mặt có chút phức tạp, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Anh Húc?”

Ninh Thừa Húc mỉm cười đáp lại, đôi mắt giống như bãi biển sao trời mênh mông, thâm thúy xanh thẳm.

Hai mẹ con nhà họ Lâm hoang mang nhìn.

Phong Ngự Niên lại càng: “!”

Anh cảm giác như có một ngụm máu đang chặn ở trong cổ họng của mình.

Vốn dĩ anh còn lo lắng liệu có khi nào Sanh Ca thích thú với khuôn mặt của Ninh Thừa Húc không, nhưng hoá ra là bọn họ đã quen nhau từ lâu rồi.

Còn gọi tên một cách thân mật như vậy nữa…

Anh yếu ớt tái nhợt cắn chặt môi dưới thành một hàng vết máu, cảm giác nghẹt thở không nói nên lời.

Mắt thấy Ninh Thừa Húc bước đến trước mặt Sanh Ca, ánh mắt dịu dàng, vươn tay lên muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng cô lại không có ý tránh đi.

Phong Ngự Niên dường như là theo bản năng mà duỗi tay ra, đột nhiên chộp lấy cánh tay của Sanh Ca, muốn dời lực chú ý của cô lên người mình.

“Có chuyện gì thế?”

Sanh Ca hỏi.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm xuất hiện những hơi nước nhỏ, lông mày hơi nhíu lại, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn tràn ngập sự tủi thân.

“Sanh Ca, anh thấy không khỏe lắm… Khụ khụ, đau quá…”

Lúc bày, Sanh Ca mới chú ý tới một vòng vết máu màu đỏ thẫm ở cánh môi của anh, cùng với vẻ mặt yếu ớt này, có vẻ như không phải là giả vờ.

“Đau ở chỗ nào?”

Phong Ngự Niên sửng sốt, không hề nghĩ ngợi mà lập tức giơ tay lên.

“Tay đau…”

Dưới chiếc còng tay, cổ tay của anh đã có một vòng vết máu đỏ thẫm, còn bị sưng tấy lên, nhìn qua trông rất ghê người.

Nhưng là Sanh Ca không những không cảm thấy đau lòng mà vẻ mặt trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lùng.

Tên choá này có phải quên mất là cô cũng đeo còng tay điện tử không, tay có thể bị sưng thành cái dạng như thế thì rõ ràng là do tự anh làm mà!

Lại muốn dùng khổ nhục kế nữa à?

Cô không nói gì, đôi môi đỏ mím chặt, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào Phong Ngự Niên.

Nhưng Ninh Thừa Húc lại có phản ứng trước, giọng điệu lạnh lẽo quét về phía Từ Mục: “Nhanh như thế mà đã sử dụng còng tay rồi, phương pháp điều tra vụ án này là ai dạy cho đại đội trưởng Từ thế?”

Khuôn mặt Từ Mục bị dọa đến trắng bệch, rất thiếu tự tin nói: “Ngài Húc à, hai người bọn họ đều là kẻ tình nghi, cho nên…”

Đôi mắt phượng của Ninh Thừa Húc khẽ nheo lại, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi, nói, là, cởi, ra.”

“Vâng vâng vâng ạ.”

Từ Mục chỉ có thể căng da đầu, vội vàng sai cấp dưới đi lấy chìa khóa.

Một phút sau, còng tay được cởi ra.

Phong Ngự Niên rất tự nhiên mà kéo tay của Sanh Ca, nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa cổ tay.

Vết đỏ trên cổ tay của Sanh Ca vốn dĩ rất mờ, một lát là đã không nhìn ra được nữa.

Xét thấy lúc nãy Phong Ngự Niên vừa dùng khổ nhục kế nên cô tức giận rút về tay, ánh mắt uể oải nhìn về phía trước, cũng không nhìn Ninh Thừa Húc, con ngươi có chút phức tạp, không biết trong lòng là đang suy nghĩ cái gì.

Ninh Thừa Húc ngồi trên ghế thẩm vấn của Từ Mục, cúi đầu lật tư liệu của vụ án này.

Một lúc lâu sau, anh ta cười lạnh.

“Chỉ bằng những chứng cứ mà mấy người thu thập được ở trước mắt này thì căn bản không đủ để kết án là hai người bọn họ làm, vậy mà anh lại muốn nhốt người vào trong phòng giam, có phải là anh không muốn làm cái chức đội trưởng này nữa phải không?”

Một bên là sự cám dỗ khi chấp hành chỉ thị của cấp trên để được thăng chức với một bên là đòn đả kích trí mạng của Ninh Thừa Húc.

Từ Mục khổ mà không thể nói, dứt khoát bán đứng cấp trên của mình: “Ngài Húc à, không phải tôi đâu, ban đầu tôi cũng đã muốn thả người rồi, nhưng mà bà Lâm đây và cấp trên của tôi đều không đồng ý, chức vụ của tôi lại nhỏ, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh thôi, nhưng bây giờ ngài đã tới đây rồi, chuyện này tất nhiên sẽ do ngài tự định đoạt.”

Lâm Hân Mỹ xem như đã nhìn ra, hôm nay Ninh Thừa Húc này tới là vì giúp Sanh Ca.

Nếu có anh ta ở đây thì không thể đưa vào phòng giam được, huống chi lại trực tiếp ghép cho án phạt ngồi tù.

Bà ta không cam lòng, trầm giọng lên án: “Tôi đã được nghe đại danh của ngài Húc đây, nhưng mà vụ án này hình như không thuộc về thẩm quyền của Văn phòng điều tra bí mật, nếu ngài tới đây để bàng thính thì cũng không sao nhưng lại can thiệp vào quyết định của đội trưởng Từ thì quá bất hợp lý đúng không?”

Ninh Thừa Húc không nói lời nào, Từ Mục mắng: “Bà thì biết cái gì chứ! Ở trước mặt ngài Húc thì mấy kẻ nhãi nhép ở cục cảnh sát thành phố Phương thì tính là cái gì chứ, chỉ cần ngài ấy muốn quản thì từ trên xuống dưới của chỗ này đều sẽ nghe lời ngài ấy, hơn nữa đều phục tùng mệnh lệnh bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt của Lâm Hân Mỹ rất khó coi.

Lâm Hoài Sơ bị bọc thành “Xác ướp” cũng không cam lòng chút nào.

Sanh Ca tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp vẫn uể oải như trước, giống như cô chỉ là một người ngoài cuộc cắn hạt dưa hóng chuyện.

Không khí ở trong phòng thẩm vấn trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, có chút quỷ dị.

Loại không khí nãy kéo dài suốt hai phút.

Mãi cho đến khi trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ đầy khinh thường của người đàn ông.

Ninh Thừa Húc nhíu mày, nhìn về phía đối diện Phong Ngự Niên ở phía đối diện, đôi mắt phượng lạnh lùng nheo lại: “Anh cười cái gì?”