Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 162: Về việc tranh sủng, anh là nhất



Lời này có nghĩa là số tiền này không phải sẽ cho không như vậy, cô sẽ lấy lại, chỉ tạm thời cất trong túi của cô ta trước thôi.

Rất thâm thúy.

Những cảnh sát vừa nãy còn ước được Sanh Ca đập tiền lên người bỗng chốc đã vứt bỏ suy nghĩ này.

Người phụ nữ vô cùng tàn nhẫn, không thể trêu chọc được!

Lâm Hân Mỹ vốn định ra giá trên trời với Sanh Ca cho quả phát tài, nhưng lúc này hoàn toàn bị giày vò đến kiệt sức, làm gì còn nghĩ đến chuyện này được nữa.

Xong chuyện, Sanh Ca mệt mỏi đưa tay bóp vai.

Phong Ngự Niên nhìn thấy hành động của cô, anh vội bước lên, bàn tay lộ rõ từng khớp xương cẩn thận xoa bóp vai gáy cho cô.

Sanh Ca không từ chối, cô hưởng thụ sự phục vụ của anh, ngoảnh đầu nhìn về phía Ninh Thừa Húc và Từ Mục.

"Cậu Húc, đại đội trưởng Từ, đã đưa đủ tiền rồi, tôi có thể đi được rồi chứ?"

Cô lại gọi là "cậu Húc" chứ không phải "anh Húc".

Từ Mục không nghe thấy Ninh Thừa Húc đáp lại, chợt liếc sang anh ta một cái.

Ông ta nhận ra Ninh Thừa Húc đang nhìn chằm chằm vào hành động bóp vai cho Sanh Ca của Phong Ngự Niên, đôi mắt sâu xa, im lặng không nói lời nào.

Từ Mục chỉ có thể tự trả lời: "Đúng vậy, cô và anh Phong có thể đi được rồi."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Sanh Ca rời đi không thèm quay đầu lại, Phong Ngự Niên sải bước đi theo sau Sanh Ca, đám vệ sĩ cũng đi theo hai người.

Cảnh tượng đó giống như một đội quân đang hành quân vậy.

Vừa ra khỏi cửa phòng thẩm vấn đã nghe thấy tiếng la của Lâm Hân Mỹ từ đằng sau: "Mau gọi xe cấp cứu! Mau lên!"

Lâm Hoài Sơ đã ngất đi.

Sanh Ca hài lòng cong khóe môi lên, bước nhanh rời khỏi.

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Sanh Ca cho "đám vệ sĩ" rời đi, chỉ giữ Lộc Thập Ngũ và Tự Niên ở lại.

Đám người vừa giải tán, Ninh Thừa Húc mặc áo khoác quân đội màu xanh đen sẫm cũng bước ra khỏi cục cảnh sát, giọng nói gian ác đầy quyến rũ vang lên: "Sanh Ca, chúng ta đã nhiều năm không gặp, cùng nhau đi ăn trưa, ôn lại chuyện cũ đi?"

Không đợi Sanh Ca trả lời, Phong Ngự Niên đã cau mày, ánh mắt nặng nề nói: "Cô ấy không rảnh!"

Sanh Ca không vui lườm anh một cái.

Vẻ mặt Phong Ngự Niên vừa rồi còn rất lạnh lùng, vào lúc thấy cô nhìn mình lại trở nên vô cùng tủi thân.

Hàng lông mi cong vút của anh khẽ run lên.

Gương mặt trắng bệch khiến anh trông giống kẻ tội nghiệp muốn được người ta yêu thương.

Anh khẽ cắn môi, kéo cao tay áo vest lên, để lộ vết máu trên cổ tay sưng đỏ ra, giọng nói khe khẽ ra vẻ đáng thương.

"Sanh Ca, anh muốn về biệt thự, anh về nấu cơm trưa cho em ăn có được không?"

Lộc Thập Ngũ đã được chứng kiến kỹ năng lật mặt tầm cỡ vua điện ảnh giải Oscar của anh, anh ta đã không mấy kinh ngạc nữa, bèn trợn mắt nhìn Phong Ngự Niên.

Tự Niên lần đầu nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Boss nhà mình, kinh ngạc há hốc mồm.

Ninh Thừa Húc cũng cau mày, ánh mắt quan sát Phong Ngự Niên.

Còn Sanh Ca cũng âm thầm quan sát anh.

Đồ khốn này, lại chơi khổ nhục kế à?

Cô thầm nghiến răng, vẻ mặt tươi cười đưa tay về phía mặt Phong Ngự Niên.

Phong Ngự Niên thấy hành động này của cô trong lòng khẽ rung động, anh vui vẻ cúi đầu chủ động áp sát mặt mình lại, đợi cô vuốt ve.

Thế nhưng vào lúc chạm vào gò má anh, nụ cười trên gương mặt Sanh Ca ngưng lại, lập tức trở nên lạnh lùng.

Đầu ngón tay xanh xao véo mạnh gò má anh, hung hăng xoắn một vòng, nghiêm túc dạy dỗ nói: "Lại diễn à? Sao mặt anh còn dày hơn cả tường nữa vậy? Xem ra cần tôi ra tay làm nó mỏng đi giúp anh rồi?"

"Suýt..."

Phong Ngự Niên hít sâu một hơi, đau đến nỗi gương mặt méo mó, nhưng không hề tránh đi, anh để mặc cho cô trút giận.

Lộc Thập Ngũ bên cạnh tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Tự Niên cắn răng nhếch miệng hít sâu một hơi theo anh.

Phong Ngự Niên mím chặt môi, đôi mắt xanh thẳm ngày càng nặng nề.

Trước mặt mọi người, Sanh Ca tức giận buông tay ra.

Bị cô bắt nạt, Phong Ngự Niên tưởng cô muốn vuốt ve gương mặt mình, anh vô cùng hụt hẫng, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước mắt, vừa vô tội vừa xót xa.

Bởi vì gương mặt anh vốn đã trắng bệch, dẫn đến chỗ bị véo đỏ bên gò má anh hiện lên vô cùng rõ ràng, anh bị bắt nạt trông vô cùng thảm thương.

Anh trừng mắt nhìn Sanh Ca, im lặng lên án cô.

Vẻ mặt Sanh Ca thờ ơ, không thèm nhìn anh, mà liếc sang Tự Niên bên cạnh nói: "Đưa anh ta về biệt thự."

Sau đó bước thẳng về phía Ninh Thừa Húc.

Ninh Thừa Húc thấy cô bước về phía mình, vẻ mặt anh ta lập tức lộ ra nụ cười, nói: "Đi thôi, em muốn ăn gì? Tôi sai người đi đặt trước."

Phong Ngự Niên thấy cảnh này, lập tức cảm thấy bức bối trong lồng ngực, hít thở không thông, thậm chí còn có cảm giác hoa mắt chóng mặt, cho dù là mặt mày, cổ tay hay là tim, tóm lại cả người đều đau đớn.

Anh cố gắng chống đỡ, đi theo sau Sanh Ca nói: "Nếu em cứ muốn đi ăn với anh ta cũng không phải không được, anh cũng đói rồi, thêm một cái bát một đôi đũa chắc cậu Ninh sẽ không để bụng đâu."

Phong Ngự Niên không trả lời, nhưng vẻ mặt rõ ràng rất khó chịu.

"Tôi để bụng." Sanh Ca ngoảnh đầu, lạnh lùng lườm anh nói: "Nếu anh đã muốn tiếp tục chấp hành thỏa thuận người giúp việc, vậy thì phải nghe theo tôi sắp xếp, về biệt thự đi."

Phong Ngự Niên câm nín không nói được lời nào.

Dưới ánh mặt trời, gương mặt anh trắng bệch đến nỗi gần như trong suốt.

Sanh Ca không thèm đếm xỉa đến anh, cô rời đi với Ninh Thừa Húc cũng không thèm ngoảnh đầu lại, Lộc Thập Ngũ và cấp dưới của Ninh Thừa Húc đi theo hai người.

Bọn họ đã đi xa rồi nhưng Phong Ngự Niên vẫn ngẩn ngơ tại chỗ.

Đôi bàn tay lộ những khớp xương rõ ràng hung hăng nắm chặt lồng ngực, hít thở nặng nề, đầu óc choáng váng, lảo đảo lùi về sau một bước.

Tự Niên vội bước đến đỡ lấy anh.

"Boss, sao tôi cảm thấy hành động của anh giống như đang... tranh sủng vậy?"

Phong Ngự Niên càng thấy khó chịu hơn.

Anh tranh sủng, nhưng không giành lại được trái tim muốn đi ăn trưa với Ninh Thừa Húc của cô...

Cô thật sự vẫn vô tình với anh.

Tự Niên thấy sắc mặt anh ngày càng khó coi, vội an ủi: "Boss à, anh nghĩ thoáng lên đi, cô Sanh Ca không phải người phụ nữ hạn hẹp như vậy đâu, tuy quả thật vóc dáng của Ninh Thừa Húc rất đẹp, tính tình cũng rất tốt, nhưng quan trọng nhất là gương mặt đó, thật sự rất đẹp..."

Anh ta không an ủi còn đỡ, càng nói sắc mặt Phong Ngự Niên lại càng trắng bệch, cơ thể xuất hiện tình trạng mệt mỏi choáng váng.

Tự Niên hoảng sợ nói: "Không không! Boss ơi, ý của tôi là anh cũng rất được, không đúng! Anh tốt hơn Ninh Thừa Húc."

"Tốt hơn chỗ nào?"

"..."

Tự Niên bỗng chốc cứng họng, gãi đầu suy nghĩ.

Phong Ngự Niên đứng không vững, mãi cho đến khi sắc mặt trắng bệch của Phong Ngự Niên dần dần trở nên u ám, Tự Niên mới chần chừ nói: "Boss ơi... ưu điểm của chúng ta không đủ, hay là chúng ta tìm cái khác bù vào, anh giả vờ bộc lộ ra điểm nào đó để cô Sanh Ca biết thật ra anh rất giỏi?"

"Cút."

Phong Ngự Niên nghiến răng, nếu như anh không bị tiêm thuốc điều chỉnh thay đổi 023, bây giờ vừa giơ tay là có thể đánh chết tên ngu ngốc trước mặt này!

Thân phận của anh liên quan đến một nhiệm vụ quan trọng, không thể dễ dàng để lộ ra.

Hơn nữa Sanh Ca trước nay không phải là loại phụ nữ phân biệt đối xử vì thân phận.

Anh xoa xoa cơ bắp dưới lớp áo sơ mi của mình.

Sau đó lại nhớ đến gương mặt xấu xa của Ninh Thừa Húc, đôi mắt vẫn là màu xanh thẳm hiếm thấy, nhưng anh không có...

Tự Niên thấy anh hơi thất vọng, tiếp tục an ủi: "Boss à, anh đừng nản lòng, bàn về việc theo đuổi vợ, không ai mặt dày bằng anh, về chuyện này Ninh Thừa Húc cũng không bằng anh được!"