Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 194: Theo đuổi vợ quan trọng hơn, mặt mũi gì tầm này



Vì câu này mà đột nhiên không khí trong phòng rất vi diệu.

Thấy Phong Ngự Niên ngây như phỗng tại chỗ rất lâu mà đến ngón tay cũng không nhúc nhích.

Lông mày Sanh Ca khẽ giật, mặt tối sầm lại: “Nhenh lên, tôi muốn xem vết thương.”

Phong Ngự Niên lập tức nản lòng.

Ầy, ra là muốn xem vết thương, là anh nghĩ nhiều rồi.

Đợi đã…

Xem vết thương?

Sao đột nhiên cô lại nghi ngờ vết thương của anh rồi? Là Ninh Thừa Húc đã nói gì với cô sao?

“Vết thương của tôi không sao, bôi thuốc đã hai ngày cũng sắp ổn rồi.”

Sanh Ca lạnh lùng lườm anh: “Cởi.”

Phong Ngự Niên không nhúc nhích chút nào: “Đã quấn băng rồi, có cởi cô cũng không thấy được.”

“Bỏ ra, cùng lắm thì tí nữa bôi lại.”

Giọng nói của cô rất kiên quyết.

Đây là ý không thấy không được?!

Phong Ngự Niên không nói gì, cũng không nhúc nhích, đang suy nghĩ xem sao mà lách qua được.

Sanh Ca vừa liếc đã thấu tâm tư anh.

“Đêm nay đừng hòng lừa tôi, nhất định phải cởi.”

“Sanh Ca, cô quan tâm đến vết thương của tôi, trong lòng tôi thấy rất ấm áp, nhưng đêm nay đã muộn lắm rồi, vẫn nên đi nghỉ sớm chút, mai rồi xem.”

Sanh Ca nghiến răng hàm sau.

Cô kìm nén sự kích động muốn gô cổ tên này lại cưỡng ép cởi đồ.

Nhẫn nại nói: “Lúc trước là chính anh nói chỉ cần là mệnh lệnh của tôi anh sẽ làm theo vô điều kiện, anh nói dóc đấy à?”

Lấy lời hứa ra nói, Phong Ngự Niên á khẩu không đáp được.

Anh căng da đầu đưa tay cởi cúc vàng trên áo vest ra, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng quấn quanh chiếc cúc áo, từng cái một rất chậm rãi.

Sanh Ca cũng không giục, xoa mi tâm lẳng lặng chờ, dù sao tiếp tục kì kèo nữa cũng cởi hai chiếc ra rồi, chẳng mấy là xong.

Phong Ngự Niên cởi bộ đồ của mình, nhẹ nhàng đặt nó trên mặt bàn trang điểm của cô

Anh ngập ngừng vài giây mới tiếp tục cởi sơ mi.

Vừa cởi hai cúc áo trước ngực, anh nhỏ giọng hỏi: “Có phải… cởi quần không?”

Sanh Ca nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn xem vết thương! Anh cởi quần làm mẹ gì!”

“Vừa rồi cô nói cởi, sạch…” Anh cúi đầu, chỉ dám nhỏ giọng lên án.

Nhưng bởi vì căn phòng quá yên tĩnh, Sanh Ca có thể nghe rõ không sót một chữ.

“Phong Ngự Niên! Nếu anh còn nói nhảm thêm một chữ, tôi sẽ thành toàn cho anh ngay, đến quần lót cũng đừng hòng giữ, trần như nhộng cút ra khỏi đây chạy năm mươi vòng quanh biệt thự!”

Con, mẹ nó…

Cô cũng ít có ác ghê!

Trần như nhộng mà chạy thì mặt mũi và tôn nghiêm của anh vứt đi đâu?

Sanh Ca thấy rõ anh sợ rồi, tiếp tục cong môi: “Hoặc là tôi để đám người Lộc Thập Nhất lấy thừng trói anh lại, treo lên cái cây ngoài vườn hoa để anh làm tiêu bản xích quả một đêm, anh muốn thử loại nào?”

Anh không muốn!

Có đánh chết cũng không thể nào!

Phong Ngự Niên mím chặt môi mỏng, yết hầu anh khẽ động, không thốt ra được một tiếng nào, anh lẳng lặng cởi áo.

Mắt thấy sắp cởi đến chiếc cúc cuối cùng.

Anh vẫn luôn không cam lòng, ngay lúc anh mở mồm tìm lý do, đã nhận được ánh mắt cảnh cáo sắc như dao của Sanh Ca.

Ra ngoài chạy vòng vòng không được!

Mà bị treo lên làm tiêu bản thì càng không thể nào!

Cởi đồ để cô xem vết thương cũng không muốn…

Anh cụp mắt xuống, vẫn cố tìm cách đánh lừa.

Dưới cái nhìn của Sanh Ca, anh chậm rì rì cởi bỏ chiếc áo sơ mi lụa của mình, để lộ ra cơ bụng tám múi rắn chắc hoàn hảo, băng quấn ở giữa làm hỏng cảm giác đẹp đẽ đôi chút nhưng làn da bánh mật khỏe khoắn vẫn rất bắt mắt.

Nhưng lúc này Sanh Ca không có tâm tình thưởng thức, Phong Ngự Niên cởi xong, cô đứng dậy tiến về phía anh: “Quay qua.”

Phong Ngự Niên ngoan ngoãn xoay người.

Sanh Ca trực tiếp ra tay, dùng vũ lực thô bạo xé băng của anh ra.

Bởi vì có khoảng hơn chục lớp, cô tháo từng lớp một, động tác nhanh chóng, lực tay rất lớn.

Sau khi cởi bỏ mấy lớp cuối cùng, vết máu dưới băng dính hiện rõ, Phong Ngự Niên kêu "hừ" một tiếng.

Sanh Ca nghe được, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sau tháo băng gạc đẫm máu ra, vết bỏng to bằng bàn tay trên lưng hiển hiện trước mặt Sanh Ca.

Sanh Ca cau mày thật sâu, nhìn rất nghiêm túc.

Đã qua bốn ngày rồi, vết thương của anh vẫn còn đỏ tươi, máu thịt lẫn lộn, làm người ta sợ hãi.

Cô run rẩy đưa tay nắm về phía lưng anh, nhưng ngay khi sắp chạm thì lại dừng lại.

“Vết thương của anh vẫn đang chảy máu, nhìn vô cùng nghiêm trọng, sao không giống vết thương do axit sunfuric gây ra?”

Vết thương thật sự rất nghiêm trọng, Sanh Ca cũng không dám động vào nên hậm hực rút tay về, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Phong Ngự Niên thầm thở dài.

Quả nhiên.

Chỉ cần để cho cô liếc cái là có thể nhìn ra được ra manh mối.

“Sao lại không giống chứ, chỉ là axit sunfuric mà thôi, chảy máu ở đâu vậy, rõ ràng là lúc bôi thuốc không bị chảy máu mà.”

Sanh Ca căn bản không tin: “Anh nói thật cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra với vết thương trên lưng anh?”

"Biết rõ mà, axit sunfuric."

Biểu hiện của anh rất tự nhiên, tựa như suy ngẫm một lúc, rồi đột nhiên nhận ra: “Tôi nhớ ra rồi, tôi nay lúc trốn trong thùng xe hình như sau đó đánh với Ninh Thừa Húc, sau lưng không cẩn thận đập vào, đoán chùng là vì lúc đó mà chảy máu.”

Thật vậy à?

Vậy sao Ninh Thừa Húc nói những lời đó nhắc nhở cô?

Rốt cuộc là Ninh Thừa Húc đang nói dối, hay là anh đang nói dối?

“Sẽ trùng hợp vậy sao? Vừa hay tối nay đánh nên động vào vết thương cũ trên lưng? Anh không thấy cái nguyên nhân này hơi miễn cưỡng à?”

“Nào có miễn cưỡng, trên thế giới này có những chuyện trùng hợp vậy đấy.”

Giọng điệu Phong Ngự Niên hoà nhã: “Vết thương này trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra không nghiêm trọng, cô thấy tình trạng tôi bây giờ giống có chuyện không?”

Sanh Ca căn bản là không tin lời quỷ của anh.

Cô có mắt, rốt cuộc có nghiêm trọng hay không phải để cô xem.

“Quay lại, nhìn tôi.”

Phong Ngự Niên ngoan ngoãn quay lại, cúi đầu nhìn cô.

Anh cao 1,88 mét, cao quá rồi, nhìn nhau ở cự ly gần thì Sanh Ca cao có 1,68 mét phải ngẩng đầu nhìn anh, hơi mỏi cổ.

"Quỳ xuống."

Lần trước khi cô nói ra hai chữ này, trong lòng Phong Nhự Niên đã từ chối, thậm chí còn cảm thấy nhục nhã.

Nhưng lần này, anh không hề do dự, từ từ khuỵu gối, thẳng lưng.

Chuyện trước mắt là phải theo đuổi vợ, mặt mũi đéo gì tầm này?

Sanh Ca đột nhiên duỗi tay ra, nâng cằm anh lên, trịnh thượng nhìn anh.

“Phong Ngự Niên, anh cho rằng anh không nói thì tôi không tra ra à? Anh Lộc Mặc cũng là bạn của tôi, nếu như để anh ấy tận mắt xem thử anh cũng chẳng giấu nổi, đến lúc đó thì sự tin tưởng của tôi dành cho anh cũng không còn nữa, anh nghĩ cho kỹ.”

Đôi mắt của cô lạnh lùng, cũng vô cùng sắc bén: “Anh tự mình thẳng thắn hay là đợi tôi tra?”

Tròng mắt đen của Phong Ngự Niên run lên.

Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng anh cũng nói: “Không phải axit sunfuric, mà là chất ăn mòn mạnh S40.”

“Là gì?”

“Nó là một chất lỏng có tính chất tương tự như axit sunfuric, nhưng có tính ăn mòn cao hơn, nếu làm tổn thương da thì vết bỏng sẽ nghiêm trọng hơn, nếu bôi thuốc mỡ thông thường sẽ rất lâu lành, không dễ liền sẹo, nhưng không có hại với cơ thể người.”

“Ai nói cho anh biết?”

Phong Ngự Niên chớp chớp con ngươi đen: “Vốn là tôi cũng không biết, là đêm qua Ninh Thừa Húc tự mình nói ra, nói là anh ta đã đánh cắp thuốc từ phòng thí nghiệm chiến tranh.”

“Thật à?”

Phong Ngự Niên gật đầu: "Thật mà."

Sanh Ca chưa từng nghe nói về chuyện này, nhưng sau khi nghe anh giải thích, có vẻ giống với vết thương của anh.

Nhưng... nó có thực sự đơn giản là chỉ làm tổn thương da thịt thôi sao?

Cô nhìn chằm chằm vào Phong Ngự Niên một lúc.

Xem ra, đêm nay cũng không hỏi ra được gì khác nữa, nếu đã là thứ lấy ra từ phòng thí nghiệm chiến tranh vậy mai hỏi thử anh cả chắc anh ấy biết.

Cô ngồi xuống mép giường, giọng điệu khó chịu.

“Quả nhiên là anh không thành thật, đêm nay vì chuyện vết thương này mà anh nói dối mấy lần, anh tự tính thế nào đây!”

Phong Ngự Niên thấy cô hình như đã tin rồi, lặng lẽ thở phào.

“Cô giận đấy à?”

Sanh Ca không nói, quay mặt đi, toàn thân lạnh lẽo vô cùng.

Xem ra là thật sự giận rồi, đến để ý cũng chẳng thèm rồi.

Anh tjw giác không đứng dậy, đi đầu gối lên gót chân cô, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi ấn vào bụng mình.

Giọng điệu dịu dàng khẽ thì thầm: “Tôi sai rồi, vết thương ngoài da thôi ấy mà, biết là cô không thích nợ ân tình người ta nên mới không muốn để cô áy náy, không phải cố ý giấu cô đâu, đừng giận mà, cho cô sờ cơ bụng tôi này?”

“Ai lạ gì mấy lạng thịt của anh!”

Sanh Ca căm giận rút tay về, tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

“Vậy… vậy đưa cô dây lưng, cô tự quất trút giận được không?”