Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 198: Có kẹo, viên kẹo cuối cùng sao?



"Đừng đụng, bẩn."

Sanh Ca nhìn anh, mạch suy nghĩ rành mạch: “Đây là máu tươi, nói rõ là vừa rôi ở đây đã xảy ra chuyện gì đó, lúc anh và Tự Niên đến đây không thấy gì sao?”

Phong Ngự Niên không nói gì liếc mắt nhìn Tự Niên một cái.

Tự Niên hiểu ý, giải thích: “Là tôi vào trước, lúc tôi vào vừa hay thấy có người nhảy ra khỏi cửa sổ chạy đi, cho nên tôi dùng đao nhỏ làm người đó bị thương, có lẽ là… máu người đó để lại.”

“Người đó đâu? Với thân thủ của anh vậy mà kẻ đó lại có thể chạy thoát sao?”

Tự Niên nhất thời nghẹn lời, giả bộ xấu hổ gãi gãi đầu: “Xin lỗi, là do tôi sơ xuất, kẻ đó có đồng bọn nên tôi cũng không đuổi theo.”

Thôi được rồi.

Đã không đuổi kịp thì chẳng có gì để hỏi cả.

Cô liếc nhìn Phong Ngự Niên lần nữa, thấy anh có vẻ ổn ngoại trừ sắc mặt và đôi môi có hơi tái nhợt, anh thực sự là bị cảm lạnh sao?

“Đi thôi, về biệt thự.”

Sanh Ca quay người đi ra ngoài.

Phong Ngự Niên đi theo sau cô.

Mỗi một bước đi của anh, vết roi trên lưng lại bị căng ra, đau đến tột cùng khiến anh không cách nào vững người được, cả người vô lực.

Tự Niên tay mắt lanh lẹ tiến lên đỡ lấy cánh tay anh.

Sanh Ca nghe thấy sau lưng có động tĩnh, dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Làm sao vậy?"

Phong Ngự Niên hít một hơi, khóe miệng giật giật: "Không có gì, cậu ta trượt chân."

Tự Niên: "..."

Sao lại ném cái nồi này lên người anh ta rồi?

Anh ta bất đắc dĩ cười khổ với Sanh Ca: “Phải, vừa rồi bước hẫng, may mà tôi phản ứng nhanh bắt kịp cánh tay cậu chủ mới không ngã!”

Chỉ là chút chuyện nhỏ xen giữa, Sanh Ca cũng không để tâm, nhanh chóng rời khỏi công trường bỏ hoang.

Phong Ngự Niên để Tự Niên lái chiếc xe lúc đến mình đi, còn bản thân thì ngồi cùng xe Sanh Ca cùng trở về.

Trên đường, anh ngồi ngay ngắn, bộ vest thẳng tắp, lưng không chạm vào thành xe.

Sanh Ca để ý đến nhưng nhớ đến vết thương sau lưng anh cũng không nghĩ gì nhiều chỉ hỏi: “Hôm nay bên phía Ninh Thừa Húc sao rồi, có hỏi ra được gì không?”

Yết hầu Phong Ngự Niên động đây tốn mất hai giây mới nói: “Không có, nhưng cô yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ khiến hắn nhả đồ ra.”

“Được.”

Suốt chặng đường không nói thêm gì nữa.

Chẳng mấy đã về đến biệt thự bên biển, cả hai cùng vào phòng khách.

Sanh Ca còn đang chậm rãi đổi giày.

Phong Ngự Niên đã thay xong, vịn tay vào lan can cầu thang đi lên.

Anh vừa lên được hai bậc lại dừng lại quay đầu nói: “Sanh Ca, hôm nay cô có đói không? Tôi… hơi buồn ngủ, muốn ngủ tầm nửa tiếng mới nấu cơm.”

Trong lòng Sanh Ca hơi lấy làm lạ nhưng cũng không từ chối: “Tôi cũng không đói lắm, ăn muộn chút cũng được.”

“Vậy tôi lên trước.”

Sanh Ca không đáp lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng anh biến mất ở góc lầu hai.

Không biết tại sao, nhưng cô lại có cảm giác kỳ lạ, luôn cảm thấy biểu cảm nhỏ của anh trên đường về sao lại giống như đang cố kìm nén cơn đau vậy?

Vết thương sau lưng của anh lại nặng hơn rồi sao?

Cô đi theo lên tầng hai, Phong Ngự Niên không khóa cửa.

Xoay nhẹ cánh cửa mở ra cái cạch, cô thấy trên giường người đó đang nằm yên lặng trong chăn, thật sự là đang ngủ.

Nhưng mà, Sanh Ca để ý anh ngủ nằm sấp, mà ngay đến áo khoác vest cũng không cởi ra nữa.

Cô đẩy cửa đi vào, đi đến cạnh giường anh ngồi xuống, đưa tay sờ thử trán anh.

Nhận thấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô chạm vào, lông mi Phong Ngự Niên run lên: “Không sốt, tôi buồn ngủ, ngủ lát là ổn thôi.”

Thực sự là có hơi nóng nhưng cũng chứ phát sốt.

Cũng có thể là cô nghĩ nhiều rồi.

“Được, vậy anh nghỉ ngơi đi.”

Sanh Ca rút tay về, định đứng dậy bỏ đi thì có một lực mạnh bất ngờ kéo cô thật chặt.

Đợi cô phản ứng lại, thì phát hiện người đó dang tay ôm eo cô, còn đặt đầu vào ngực mình, nửa người lại nằm trên đùi cô.

Ban đầu cô cũng giật mình, không ngờ lần này anh lại to gan như vậy.

"Buông tay!"

Phong Ngự Niên chẳng những không buông, mà bàn tay đang ôm lấy eo cô lại càng siết chặt hơn, mặc kệ tất cả chui vào ngực cô.

“Để tôi ôm một chút, chỉ một chút thôi là được rồi.”

Sanh Ca ngây như phỗng mất hai giây, chợt nhớ đến đêm qua đã nói sẽ cắt đứt hoàn toàn tình cảm với anh, sắc mặt lập tức lạnh đi.

Cô đưa tay ra, mạnh mẽ đẩy cánh tay người đó ra.

“Buông ra! Có phải anh đã quên mất thân phận của mình rồi không hả! Ở cái biệt thự này, tôi là chủ anh là tớ!”

Phong Ngự Niên chẳng có bao nhiêu sức lực, mắt thấy tay ình sắp bị Sanh Ca cưỡng ép buông ra, anh khẽ cầu xin: “Đừng mà… để tôi ôm một lúc đi, chỉ một lần…” Cuối cùng này thôi.

Cho dù ba ngày sau đi mai phục trong khu rừng ở phía đông ngoại ô thành phố, anh có thể sống sót thì cũng phải trở về thành phố S giải quyết nội loạn trong gia tộc, anh vẫn là lành ít dữ nhiều.

Anh muốn trong thời gian cuối cùng này ghi nhớ mùi trên cơ thể cô, ghi nhớ vòng tay mềm mại của cô.

Sanh Ca lòng dạ cứng rắn, tiếp tục kéo tay anh ra: “Buông ra, tôi phải về phòng làm việc.”

“Đừng mà, cầu xin cô…”

Giọng anh ấy rất nhẹ nhàng, giọng điệu lại đầy đau thương.

Sanh Ca lập tức sửng sốt.

Vậy mà anh lại dùng đến từ “cầu xin” này?!

Gần đây anh có làm nũng, có chịu thua, có giả vờ tủi thân, nhưng cô biết, thực chất bên trong anh vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo.

Đây là lần đầu tiên nói đến cầu xin…

Sanh Ca không có nói gì nữa, toàn thân cứng ngắc để Phong Ngự Niên ôm.

Gian phòng yên tĩnh không tiếng động.

Hết thảy tựa hồ như thời gian ngưng lại.

Nhưng lông mày Phong Ngự Niên lại càng nhíu càng chặt hơn nữa.

Mỗi hơi thở đều làm toàn thân anh đau đớn.

Bởi vì không bôi thuốc nên cái cảm giác đau đớn này cứ tăng lên không ngừng, càng ngày càng đau hơn.

Thế nhưng ngửi mùi thơm trên cơ thể Sanh Ca lại ngọt như mật vậy, khiến anh không nỡ buông tay.

Nửa thân trên của anh nằm trên đùi Sanh Ca, Sanh Ca cũng nhạy bén cảm nhận được hơi thở của anh ngày một nặng.

Trạng thái này không đúng cho lắm.

“Vết thương trên lưng anh đã là ngày thứ năm rồi, đáng ra không nên đau như lúc đầu nữa chứ? Sao anh lại tựa như khó chịu lắm vậy?”

Phong Ngự Niên không nói gì.

Sanh Ca nghi ngờ không thôi, vươn tay tới cổ áo sau, lại bị Phong Ngự giữ lấy cổ tay.

“Tôi không sao, hơn nữa đã bôi thuốc rồi, nếu cô cởi băng gạc ra tôi lại phải bôi lại thuốc.”

Nói cũng đúng, nhưng mà…

“Nhưng sao trông anh lại đau đớn đến vậy? Hôm nay ra ngoài anh lại bị thương nữa đấy à?”

Đáp lại của cô là một khoảng lặng dài.

Sanh Ca bực bội vò mái tóc ngắn của anh, nhẹ giọng khiển trách: “Ai dạy anh không đáp lại lời chủ nhân hả? Có phải là người của bộ phận điều tra bí mật lại ra tay với anh rồi không? Anh đứng dậy, cởi đồ ra cho tôi xem thử.”

Lại phải cởi à?

Phong Ngự Niên có phần bất đắc dĩ, vừa định trả lời thì Lộc Thập Nhất gõ cửa.

“Cô chủ, vệ sĩ nhà họ Ninh đến.”

“Vệ sĩ nhà họ Ninh đến chỗ tôi làm gì?”

Chẳng lẽ nhà họ Ninh nhanh vậy đã biết chuyện Ninh Thừa Húc mất tích ở chỗ cô rồi?

Lộc Thập Nhất: “Là cô chủ kia của nhà họ Ninh gây ra chuyện, vệ sĩ nhà họ Ninh lại không tìm được cậu chủ Húc, thành phố Phương lại chỉ có mình cô chủ, cho nên bọn họ mong cô có thể đến giúp một chút, cô có đi không ạ?”

Sanh Ca không đáp.

Cô nhóc Ninh Tĩnh Huyền này từ nhỏ đã rất thân với cô, nhà họ Ninh và nhà họ Lộc lại luôn có quan hệ mật thiết, cho nên vệ sĩ của nhà họ Ninh tới cửa nhà cô, Ninh Thừa Húc đã bị nhốt lại tra hỏi, nếu không đi đưa Ninh Tĩnh Huyền về chăm vài hôm thì cũng không hợp lý.

Nhưng chỗ Phong Ngự Niên…

Cô nhìn xuống người nào đó trong ngực mình, người đó giường như cảm nhận được ánh mắt của cô, tự giác nới lỏng eo, nằm trở lại trên giường.

“Tôi ngủ thêm lát nữa, đợi đến lúc cô về tôi đảm bao là nấu xong cơm tối.”

Anh cũng đã nói vậy rồi, Sanh Ca cũng không tiện nói thêm gì nữa: “Anh nghỉ ngơi đi, nhưng đợi tôi về rồi tôi sẽ xem vết thương của anh, nghe chưa hả?”

Phong Ngự Niên ừ đáp.

Sanh Ca ngồi bên giường anh một lúc, thấy hơi thở của anh đã dần dịu lại, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, mới dẫn Lộc Thập Nhất, Lộc Thập Nhị và vệ sĩ nhà họ Ninh cùng nhau ra đi.

Khi tiếng gầm xe dần biến mất, Phong Ngự Niên gọi Lộc Thập Cửu vào.

“Anh Phong, sao vậy?”

Phong Ngự nghiến răng hít vào, giảm đau vài lần rồi mới nói: “Hộp y tế… Trong tủ đựng đồ ở phòng khách ở tầng một, giúp tôi… xử lý vết thương.”

“Ờ ờ, vâng!”

Lộc Thập Cập đi làm ngay, vội vàng chạy xuống lầu, nhanh chóng bê hộp thuốc lên.

“Anh Phong, anh bị thương ở đâu?”

“Cởi… đồ…”

Trên trán anh toát ra mồ hôi lạnh, giọng nói khàn khàn đến tận xương tủy.

Lộc Thập Cửu không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên cởi bộ đồ giúp anh.

Thế nhưng vừa cởi đồ xuống Lộc Thập Cửu đã bị vết máu loang lổ trên áo sơ mi trắng làm sốc.

“Con, mẹ nó chứ! Anh, sao anh lại bị thương thành ra thế này?!”