Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 261: Bụng Sanh Ca không có tin gì, là ai có ván đề



Mặt Kỷ Ngự Đình xụ xuống, không nói gì nữa.

Tự Niên lại không biết sống chết mà tiếp tục nói: “Boss, không phải tôi nói chứ, hai người thật sự nên tiết chế một chút, túng dục quá độ sẽ có hại cho thân thể đó!”

Sắc mặt của người nào đó lập tức đen lại, tức đến ra máu.

Tự Niên chú ý đến, cảm thấy dường như sắp phải tạm biệt phần tiền lương vừa mới được phát đang để trong ví tiền rồi.

Anh ta vội luống cuống chữa lại: “Ý ý, ý của tôi là, nếu như để boss Sâm biết, cô Sanh Ca về nhà họ Lộc cũng không thể giải thích rõ được, đến lúc đó lại gây ra xôn xao nữa. Hơn nữa với tình trạng sức khoẻ hiện tại của anh, nếu như bị thương nặng lần nữa, có là thần tiên cũng khó cứu nổi.”

Lời thật mất lòng.

Mặc dù lời nói không dễ nghe, nhưng sự thật đúng là vậy.

Kỷ Ngự Đình không phải là một ông chủ “bạo chúa”.

Anh gật gật đầu, xem như đồng ý.

Trên máy tính là email khẩn cấp liên quan đến biên giới nước Hoa do Cục điều tra Quốc gia gửi đến.

Kỷ Ngự Niên bấm mở ra, trong phút chốc gương mặt tuấn tú đã trở lại vẻ nghiêm túc: “Bên biên giới lại có tổ chức gây sự, thu dọn chút đi, tối mai chúng ta xuất phát.”

“Vâng, thưa boss.”

Đợi Sanh Ca ngủ dậy đã sắp đến trưa rồi.

Kỷ Ngự Đình biết cô mệt, vì vậy trước khi đi anh không có cố ý quấy rầy cô, để cô nghỉ ngơi nhiều một chút.

Cô vịn eo, cẩn thận di chuyển, lúc xuống giường, hai chân còn đang run rẩy.

Chuyện sáng hôm nay khiến cô hiểu ra một cách sâu sắc rằng, không bao giờ được khiêu khích tôn nghiêm của đàn ông trong phương diện đó, nếu không thì sẽ có kết cục rất thảm!

Trong điện thoại, đàn em của cô trong Lục Lạc Đen đã chỉnh lý tài liệu của Nhã Ca thành tài liệu, gửi qua đây.

Sanh Ca mở ra, đọc một cách nghiêm túc.

Nhã Ca, mười chín tuổi, cha mất sớm, do một tay mẹ cô ta nuôi lớn, mười bốn tuổi gia nhập làng giải trí, khả năng làm việc rất sự xuất sắc, tuổi còn trẻ nhưng đã lấy được nhiều giải Ảnh hậu của các lễ trao giải quốc tế, trên mạng đồn là phía sau cô ta có kim chủ, tài nguyên cực tốt, nhưng lại không biết thân phận của kim chủ, không biết thân phận của cha mẹ, không biết dòng họ.

Sanh Ca nhìn mấy dòng không biết đó, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.

Mấy điều quan trọng nhất lại không tra ra được, còn lại đều là những thứ vô bổ, chẳng có tác dụng gì.

Sanh Ca lập tức gọi điện thoại: “Điều tra tiếp! Điều tra cho đàng hoàng! Tôi muốn có được tài liệu chi tiết nhất! Cha cô ta mất sớm, là chuyện của lúc nào? Vì nguyên nhân gì mà qua đời? Tất cả những chuyện này đều phải tra cho ra, còn dòng họ của cô ta nữa, nếu đã muốn giấu thì chắc chắn là có một bí mật lớn!”

“Chị đại, chị đừng tức giận, chúng tôi sẽ tra ngay!”

Sanh Ca cúp điện thoại, nhìn chằm chằm những dòng tài liệu về Nhã Ca trên điện thoại, đôi mắt dần sâu thẳm.

Lục Lạc Đen giao cho cô nhiều năm như vậy, chưa từng có tin tức nào mà bọn họ không điều tra ra được.

Đến bọn họ cũng tra không ra thì…

Sau lưng Nhã Ca chắc chắn có người có quyền có thế trong các gia tộc lớn chống lưng cho, kim chủ của cô ta là ai được nhỉ?

Cô gái này giấu diếm thật là sâu!

Nhưng nếu bây giờ vẫn là một câu đố, cô chỉ có thể tiếp tục đợi tin tức từ Lục Lạc Đen.

Sanh Ca thu lại mạch suy nghĩ, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm xinh đẹp.

Hôm nay Chu Tiểu Tinh đến Barner chụp ảnh, đây là lần đầu cô ấy chính thức tập trung vào sự nghiệp từ sau chuyện của Từ Ôn, nên Sanh Ca định qua đó xem.

Vừa mới ra khỏi biệt thự, còn chưa lên xe, Sanh Ca đã nhìn thấy ông cụ Kỷ và chú Lê đang đi về phía cô.

“Chào ông nội Kỷ.”

Ông cụ Kỷ gật đầu cười rạng rỡ, chống gậy đi đến trước mặt Sanh Ca: “Gần đây nhóc Sanh Ca ở chỗ A Đình có quen không?”

“Cũng tạm ổn ạ, anh Ngự đối với cháu rất tốt, ông nội Kỷ yên tâm.”

“Vậy thì tốt.”

Ông cụ Kỷ vui vẻ yên tâm cười, ánh mắt lướt xuống bụng Sanh Ca: “Tình cảm của hai đứa phát triển không tệ, sao bụng vẫn chưa có tin gì cả vậy? Nhóc con à, cháu đừng có uống thuốc đấy, tổn hại đến sức khoẻ lắm. Cháu yên tâm, nếu như có rồi, nhà họ Kỷ chúng ta sẽ lấy cháu về một cách rầm rộ.”

Nghe bề trên chủ động nhắc đến chuyện riêng tư thế này, vành tai Sanh Ca hơi đỏ, nở nụ cười ngại ngùng: “Cháu biết rồi, ông nội Kỷ.”

Mang thai sao?

Cô không dám đâu.

Nếu bị anh cả biết được, trước khi đứa nhỏ được sinh ra, chân của cô sẽ bị chặt gãy trước mất!

Ông cụ Kỷ lại dặn dò vài câu một cách chân thành, không có gì khác ngoài mấy chuyện kết hôn.

Sanh Ca đáp lại một cách lễ phép.

Đợi ông cụ Kỷ đi rồi, ánh mắt của cô cũng dời xuống bụng mình.

Mặc dù cô rất sợ mang thai rồi sẽ bị anh cả đánh chết, nhưng thực ra cô cũng rất tò mò với việc sinh ra một em bé.

Nói ra cũng kỳ lạ, cô và Kỷ Ngự Đình đã làm nhiều lần rồi, thậm chí còn không có dùng áo mưa.

Mà sao bụng cô hình như vẫn không có tin gì cả vậy?

Rốt cuộc là do cơ thể cô có vấn đề, hay là do cơ thể của Kỷ Ngự Đình có vấn đề?

Nhưng đã có bài học sáng hôm nay, cô thật sự không dám đi hỏi thẳng Kỷ Ngự Đình, để tránh anh lại cảm thấy tôn nghiêm của đàn ông bị coi thường, nhân cơ hội xử cô.

Hoặc lẽ là do phúc con cái của cô vẫn chưa đến.

Cô thở dài một hơi, không chần chừ nữa, lập tức xuất phát đến Barner – nơi chụp ảnh.

Vừa đến Barner, ánh mắt của cô đã bị bóng dáng đang khom người trong góc cửa thu hút.

Bởi vì đang đeo khẩu trang và đội mũ, cả gương mặt người đó đều được che kín mít, nhưng từ máu tóc ngắn màu trắng có thể thấy được là một bà cụ.

Nhưng khi Sanh Ca đến gần một chút, lại nhìn thấy ngón tay mà bà cụ vô tình để lộ ra ngoài, làn da căng bóng, trắng nõn mịn màng.

Cô vừa định bước lên để nhìn cho rõ, “bà cụ” ở phía trước nhân lúc nhân viên ở lối đi dành cho nhân viên không chú ý, nhanh chóng lẻn vào trong tòa nhà.

Tòa nhà Barner có hai mươi hai tầng.

Chu Tiểu Tinh đang chụp ảnh trong đó.

Trang bìa của tạp chí tuần này đã được chụp xong rồi, Tổng giám đốc Sa của Barner thấy khả năng biểu đạt của cô ấy vô cùng tốt, lại ký tiếp chụp vài ảnh bên trong của vài chuyên mục trong tạp chí.

Sự chú ý của tất cả nhân viên đều đặt lên việc chụp ảnh.

Không ai nhìn thấy có một “bà cụ” cầm nửa thùng nước bẩn đã lau nhà từ trong nhà vệ sinh ra, lặng lẽ xuất hiện phía sau đám người.

Từ lúc bước vào, đôi mắt mang tính công kích như con rắn độc đó đã luôn tập trung trên người Chu Tiểu Tinh.

Người đó lặng lẽ đi đến một góc gần Chu Tiểu Tinh hơn, giảm bớt sự tồn tại của mình.

“Được rồi, tổ này chụp xong rồi, còn hai tổ cuối cùng, nghỉ ngơi giữa giờ nửa tiếng. Em gái Tiểu Tinh vất vả rồi, chụp rất tốt nha! Trạng thái không tệ!”

Tổng giám đốc Sa của Barner nhìn Chu Tiểu Tinh bằng ánh mắt khen ngợi.

Những nhân viên khác đều đồng loạt vỗ tay.

Chu Tiểu Thanh cúi người với tất cả nhân viên: “Gây thêm phiền phức và vất vả cho mọi người rồi, chị đại diện của tôi đã chuẩn bị trà hoa quả Moon Shake cho mọi người.”

Nhân viên lập tức hoan hô, đến chỗ người đại diện lấy trà hoa quả.

Tất cả sự chú ý của Chu Tiểu Tinh đều đặt hết lên việc khom lưng, thời cơ vừa đúng, đáy mắt của “bà cụ” ở trong góc loé lên tia độc ác.

“Chu Tiểu Tinh! Tao muốn mày phải thân bại danh liệt!”

Một thùng nước bẩn hắt về phía Chu Tiểu Tinh.

Chu Tiểu Tinh tránh không kịp, bị dội đến cả người ướt nhẹp, trên bộ lễ phục cao cấp mà Barner đặc biệt cung cấp đã dính đầy bùn bẩn.

Đất cát trong nước bẩn còn che mờ mắt Chu Tiểu Tinh, cô ấy dụi vài cái, đôi mắt đau đến không mở ra được.

Nhân lúc tất cả mọi người đều đi qua bên kia lấy trà hoa quả, vốn dĩ không có ai phản ứng kịp, “bà cụ” lập tức ném thùng nước đi, lấy ra cây dao găm đã chuẩn bị từ trước, hung hăng nhào về phía Chu Tiểu Tinh: “Con khốn, mày đi chết đi!”

Không ít nhân viên nhìn thấy con dao sáng lóa trên tay người kia, bị dọa đến hét lên, nhưng mà không có một ai cản lại kịp.

“Cẩn thận!”

Không có vết máu chảy.

Khi con dao gần sắp đâm vào bụng Chu Tiểu Tinh, đã dừng lại.

Một đôi tay đột nhiên nắm lại cổ tay của “bà cụ”.