Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 267: Sanh Sanh, em có còn yêu anh không?



Đột nhiên anh ta ngừng lại, không nói gì nữa.

Bởi vì anh ta nhìn thấy Kỷ Ngự Đình thoáng cau mày, ánh mắt anh hiện lên vẻ ảm đạm.

''Chuyện trong người tôi có virus trước đây, các cậu tuyệt đối không được hé răng nửa lời với cô ấy.''

''Vâng.''

Tự Niên rất lo lắng: ''Boss à, cứ cho là giờ anh giấu được, nhưng năm tháng sau, đột nhiên lại nhận được tin anh đã chết thì lúc đó chị ấy mới cảm thấy đau khổ nhất.''

''Tôi biết, để tôi suy nghĩ một chút.''

Kỷ Ngự Đình khép hờ đôi mắt, ánh mắt chán nản, lông mi khẽ run rẩy, giống như đang che giấu điều gì đó.

Tự Niên biết thời điểm này chính là lúc anh đang rối rắm, khó chịu nhất.

Đêm đã vào khuya, Tự Niên rời khỏi phòng, chỉ còn lại mình anh nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh thí nghiệm.

Màn đêm thật yên tĩnh.

Mấy cây chuối tiêu ngoài cửa sổ bị gió đêm thổi phát ra âm thanh xào xạc, ngay sau đó, những giọt mưa nhỏ bé tí tách rơi.

Kỷ Ngự Đình nghiêng đầu, ánh mắt chất chứa tâm trạng của anh hướng về những giọt mưa hắt lên kính cửa sổ, gương mặt thanh thoát kiêu ngạo trước đó của anh trở nên bạc nhược, buồn rầu, vẻ mặt phức tạp.

Bỗng nhiên, chuông báo nhận được tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại.

Kỳ Ngự Đình mở ra xem, là Sanh Ca.

''Anh Ngự, ở bên kia biên giới anh có ngủ được không?''

''Em nghe nói tia cực tím ở đó rất cao, có khi nào lúc quay về da của anh sẽ biến thành màu đồng nâu không vậy? Haha, thế thì sau này em có thể gọi anh là ''Ngự da đen'' không nhỉ?''

Kỷ Ngự Đình bị chọc cho cười khi đọc được những dòng tin nhắn của Sanh Ca.

Đột nhiên hình bóng cô như hiện ra trước mắt anh, nếu Sanh Ca ở đây, chắc chắn khuôn mặt nhỏ nhắn khi cười lên của cô sẽ vô cùng yêu kiều.

Anh rất muốn ôm cô, cả đời này cũng không buông tay nữa...

Màn hình điện thoại lại hiện lên tin nhắn Sanh Ca gửi đến.

''Anh ngủ rồi à? Có phải ở đó không tiện nhận tin nhắn không?''

''Không phải, là không có tín hiệu chứ? Vậy em không làm phiền anh nữa, ngủ ngon!''

Gửi xong tin nhắn đó, khung chat của Sanh Ca cũng không hiện lên nữa.

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve lên màn hình điện thoại, lên những dòng chữ mà vừa nãy Sanh Ca nhắn tới.

Một giọt nước mắt không tự chủ được mà trượt xuống từ khóe mắt Kỷ Ngự Đình, lặng lẽ thấm ướt tóc mai của anh, rồi biến mất không còn chút dấu vết nào.

Trái tim anh.

Đột nhiên có cảm giác đau đớn đến cùng cực.

Đau đến mức xương cốt khắp tứ chi đều không chịu được mà run lên.

Kỷ Ngự Đình nằm co rút trên giường, mồ hôi nổi đầy trên chóp mũi, bàn tay đang ôm chặt lấy ngực nổi đầy gân xanh.

Mỗi lần hít thở, anh đều đau tới mức toàn thân run rẩy.

Cơn đau quặn thắt ruột gan vẫn dai dẳng không dứt, càng lúc càng đau.

Anh đau tới không chịu nổi, miệng khẽ rên rỉ, tay run rẩy ấn vào công cụ cảnh báo để ở đầu giường, nhưng vì cơ thể mất sức mà ngã từ trên giường xuống đất.

Tiếng vang đã làm kinh động đến Dịch Tử Minh ở phòng bên cạnh.

Dịch Tử Minh vội vàng chạy sang, vừa đẩy cửa ra, anh ấy đã suýt bị hù cho hết hồn.

''Anh Ngự! Trời đất tổ tông của tôi ơi! Đã dặn anh phải chú ý kiềm chế cảm xúc của bản thân, hạn chế kích động hại tim, một khi lên cơn đau tim là sẽ đau tới chết người luôn đó!''

Anh ấy vừa liến thoắng vừa nhanh chóng đi tìm thuốc, sau đó nhét thuốc vào miệng Kỷ Ngự Đình.

Phải mất một lúc thuốc mới phát huy tác dụng, Dịch Tử Minh chỉ đành đỡ Kỷ Ngự Đình lên giường, sau đó đắp chăn cho anh.

Lại ngồi trông anh thêm mấy tiếng đồng hồ, mãi tới khi anh mệt quá thiếp đi, Dịch Tử Minh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đêm nay, Sanh Ca cũng mất ngủ.

Cô nằm nhìn ngọn đèn trên trần nhà, chợt nhớ ra lần trước lúc Kỷ Ngự Đình làm nhiệm vụ, suýt chút nữa anh đã bị đạn bắn trúng tim, chảy rất nhiều máu.

Lần này đi tới tận biên giới, nghe nói ở đó, tình hình đang rất loạn, toàn là những người man rợ không hề tầm thường chút nào.

Vậy mà Kỷ Ngự Đình lại không trả lời tin nhắn của cô, cũng không biết anh có bị thương không, mọi chuyện đã giải quyết xong hết hay chưa...

Nằm nghĩ miên man một hồi, chẳng biết tự lúc nào cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Trải qua một giấc ngủ không ngon, ngày hôm sau, cô đi làm với cặp mắt vô cùng mệt mỏi.

Ai mà biết người đàn ông đêm hôm qua cô vẫn đang thương nhớ tới, hôm nay đã bất ngờ trở về rồi.

Kỷ Ngự Đình đang ngồi trên giường đọc sách, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Mỗi khi ngón tay thon dài của anh lật giở trang sách, động tác tôn quý tao nhã, vô cùng nổi bật.

Anh chỉ hơi dựa lưng vào thành giường, gương mặt tuấn tú đẹp trai quen thuộc kia vẫn khiến người ta nhìn mà nhũn cả chân.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, người đàn ông bèn liếc đôi mắt đen nhánh, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng, anh gọi: ''Sanh Sanh.''

Sanh Ca mỉm cười ngồi lên giường, khoanh hai chân ngồi trước mặt anh, hai tay cô bưng lấy khuôn mặt anh, cô chăm chú quan sát anh ở cự ly gần như thế này.

''Không ngờ lần này anh Ngự từ biên giới trở về lại không bị cái nắng ở đó biến thành một đứa nhóc da đen, làn da màu bánh mật này, quả thực em nhìn mà chỉ muốn cắn cho phát!''

Cô nhẹ nhàng hôn chụt hai cái lên bờ môi lạnh lẽo của Kỷ Ngự Đình, giống như đứa trẻ giành được kẹo ngọt, đắc ý cười xấu xa.

''Anh Ngự, sao trước khi về không báo với em một tiếng? Nếu không phải em tình cờ nhìn thấy Tự Niên đứng ngoài cửa thì có khi đến giờ vẫn chưa biết chuyện anh trở về, có phải anh muốn tạo bất ngờ cho em không?''

Kỷ Ngự Đình nở nụ cười nhạt, cố giấu đi vẻ mệt mỏi trong ánh mắt.

''Đúng vậy, là bất ngờ.''

Mặc dù anh đã cố che giấu nhưng Sanh Ca vẫn nhận ra tâm trạng anh có gì đó hơi suy sụp, giọng nói cũng rất trầm.

''Anh Ngự, có phải chuyến đi biên giới lần này không được thuận lợi không? Sao em có cảm giác anh không được vui?''

Kỷ Ngự Đình mím môi, sau đó dang tay về phía Sanh Ca.

Sanh Ca lập tức hiểu ý, cô ngồi sang bên trái anh, tựa đầu lên vai anh, bàn tay nhỏ bé lành lạnh của cô thò vào trong áo ngủ màu đen sẫm anh đang mặt, không chút an phận mà sờ soạng lên bờ eo ấm nóng của anh.

Anh lạnh tới mức hơi run rẩy, nhưng vẫn không cử động, khóe miệng lộ vẻ cưng chiều, để kệ cho bàn tay lạnh lẽo của cô chạm vào cơ thể mình, còn sờ loạn xạ da thịt anh.

''Trong số nhân viên cấp cao lâu năm của Kỷ thị bọn anh có một người đã gắn bó nhiều năm với anh, anh ấy đã dâng hiến cả đời mình cho Kỷ thị, anh ấy và vợ của anh ấy cũng rất yêu thương nhau...''

Anh nói bằng chất giọng trầm thấp đầy từ tính, vẻ mặt toát lên vẻ bình đạm.

Sanh Ca nhận ra có vẻ tối nay anh có rất nhiều điều muốn nói, thế là cô chỉ yên lặng ôm lấy eo anh, ngước mặt lên nghiêm túc nghe Kỷ Ngự Đình kể chuyện.

''Gần đây, anh ấy được chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối, chỉ sống được mấy tháng nữa, anh ấy không dám nói cho vợ mình, càng không muốn cô ấy biết chuyện, cho nên anh ấy mới nhờ anh nghĩ cách, nhưng những chuyện liên quan đến sinh ly tử biệt thế này, quả thực rất khó để chọn lựa.''

Sanh Ca nghe xong, cảm thấy trong lòng cũng hơi nặng nề, cô cảm thán: ''Tình cảm giữa anh ấy và vợ anh ấy tốt đẹp như vậy, nếu vợ anh ấy biết được thì nhất định sẽ là người suy sụp nhất, vả lại những chuyện liên quan đến sống chết thế này, người đau khổ nhất chính là người ở lại.''

Sống lưng Kỷ Ngự Niên bỗng cứng đờ lại, hàng lông mi dài khẽ run lên, anh đang cố gắng giấu đi vẻ bi thương nơi đáy mắt.

''Đúng vậy, người còn sống mới là người đau khổ nhất.''

Nửa năm trước, vì cái chết của anh mà Sanh Ca đã đau khổ đến nỗi biến thành bộ dạng đó.

Chẳng có gì đau khổ hơn là thứ mà mình từng có được lại mất đi một lần nữa.

Nếu để cô lại trải qua chuyện đó thêm lần nữa, có lẽ cô sẽ thật sự suy sụp, có phải không?

Sanh Ca không phát hiện ra tâm trạng mất mát của Kỷ Ngự Đình, bởi vì cô cũng đang nhớ lại nửa năm trước đây khi anh xảy ra chuyện.

Chỉ mới nghĩ tới mà cô đã cảm thấy trong lòng khó chịu, không tự chủ được mà đỏ cả hốc mắt.

Cánh tay trắng muốn của cô càng ôm chặt lấy eo Kỷ Ngự Đình.

''Cũng may hôm qua em đã đi kiểm tra rồi, sức khỏe của em rất tốt, cho nên, anh Ngự, anh phải bảo vệ sức khỏe của mình thật tốt, không được phép bị thương khi làm nhiệm vụ, ngày tháng sau này của hai chúng ta còn rất dài.''

Yết hầu ở cổ Kỷ Ngự Đình khẽ dao động, bàn tay giấu dưới lớp chăn cũng siết chặt lại.

Ngày tháng sau này của Sanh Ca đúng là còn dài, nhưng còn anh, chẳng còn lại được bao nhiêu nữa.

Đôi môi mỏng bạc của anh hé ra mấy lần, cuối cùng anh mới gom đủ dũng khí mở miệng hỏi Sanh Ca một câu mà trước đây anh chưa bao giờ dám hỏi.

''Sanh Sanh, em... có còn yêu anh không?''

Anh cúi đầu, con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn thẳng vào Sanh Ca đang nằm trong vòng tay mình.

Anh đã từng rất sợ vấn đề này.

Sợ rằng câu trả lời của Sanh Ca sẽ làm buốt giá trái tim mình.

Sợ rằng tất cả những cái giá mà anh liều mạng bỏ ra kia sẽ trở nên không đáng.

Nhưng lần này.

Anh lại mong Sanh Ca sẽ nói, rằng cô không còn yêu anh nữa...