Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 271: Đến từ cuộc hẹn của người quen cũ



Nếu đã không còn cách nào khác, Kỷ Ngự Đình dứt khoát không quan tâm đến cô nữa.

Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khôi phục lại sự lạnh nhạt.

Trên gương mặt khôi ngô của anh, những dấu hôn hiện lên vô cùng rõ ràng, khiến anh trông giống như một cô vợ nhỏ vừa bị “ức hiếp” xong.

Ở trước mặt Sanh Ca, anh đã chẳng còn chút hình tượng tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng nữa.

Sanh Ca thấy Kỷ Ngự Đình không nói gì, cũng không định tiếp tục ép buộc anh nữa.

“Được, nếu anh muốn bình tĩnh lại, em có thể cho anh thời gian, nhưng anh không được nói mấy lời như giải trừ hôn ước hay chia tay, ai bảo lúc đầu anh cứ đến chọc vào em, bây giờ muốn rút lui giữa chừng, không có cửa đâu! Cả đời này, Kỷ Ngự Đình anh chỉ có thể là của em thôi!”

“Hơn nữa thật ngại quá, Lộc Sanh Ca em là người ngang ngược như vậy đấy, bây giờ anh mới nhìn rõ con người của em à, muộn rồi! Sau này anh cứ từ từ mà hối hận đi!”

Sanh Ca kiêu ngạo hừ một tiếng, đứng dậy rời đi một cách phóng khoáng.

Cô quá hiểu Kỷ Ngự Đình, anh là một người rất cố chấp, dùng cách nhẹ nhàng sẽ không thể nào cạy miệng anh được.

Hơn nữa anh lại thích kìm nén, thích giấu vết thương đi rồi âm thầm chịu đựng.

Còn về việc tại sao Kỷ Ngự Đình lại có tính cách như thế này, cô cũng cũng đoán được bảy tám mươi phần trăm.

Lần trước trong buổi tiệc tẩy trần, ông cụ Kỷ đã rất tức giận, ở trước mặt cô mà còn nói là muốn phạt Kỷ Ngự Đình.

Lúc Kỷ Ngự Đình còn nhỏ, cha mẹ anh đã qua đời vì tai nạn xe, anh vẫn luôn được ông cụ Kỷ nuôi.

Ông cụ Kỷ là một người có tư tưởng cổ hủ nghiêm khắc, chắc là anh đã bị phạt đánh không ít lần, khi bị thương bị đau cũng không có ai đau lòng, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Anh luôn rất trân trọng những người thân yêu thương mình, càng là người anh yêu thương, thì anh càng muốn giấu họ.

Vì vậy trực giác của Sanh Ca mách bảo rằng.

Lần này anh không phải bị thương, mà là bị bệnh rồi!

Hơn nữa với mức độ khác thường của anh, vấn đề lần này của anh không đơn giản.

Mặc dù Kỷ Ngự Đình không chịu nói, nhưng không có nghĩa là cô không thể tự mình điều tra!

Cô vừa nghĩ vừa đi ra khỏi văn phòng.

Tự Niên đang đứng ngay cách đó không xa.

Sanh Ca đi qua, nhỏ giọng nói: “Tôi tìm anh có chút việc, im lặng đi theo tôi một chuyến.”

“Hả?”

Tự Niên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sanh Ca, cảm thấy hơi bất an, nhưng lại không thể từ chối, chỉ đành lo lắng đi theo sau cô, đi vào lối thoát hiểm không người.

“Cô Sanh Ca, có chuyện gì sao?”

Sanh Ca nghiêm mặt: “Anh theo bên cạnh Kỷ Ngự Đình bao nhiêu năm rồi?”

Tự Niên nghĩ nghĩ: “Ít nhất cũng mười mấy năm rồi.”

Cô như có điều suy nghĩ mà gật đầu, tiếp tục thăm dò: “Vậy chuyến này các anh đến vùng biên giới, có phải Kỷ Ngự Đình đã bị thương rồi không?”

“Không có, có đám anh em ở đó mà, làm sao có thể để boss bị thương được, cô cứ yên tâm.”

Vẻ mặt Tự Niên rất tự nhiên, trả lời rất nhanh.

Trong lòng Sanh Ca đã có chút suy đoán: “Vậy chỉ có thể là bệnh rồi.”

Tự Niên cúi đầu, không đáp lời.

“Anh theo anh ấy lâu như vậy rồi, chắc chắn là hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của anh ấy nhất, anh ấy bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”

Tự Niên gãi gãi đầu, vẻ mặt khổ tâm: “Sao cô lại nghĩ như vậy? Sức khoẻ của boss vẫn luôn rất tốt, không hề bị bệnh.”

“Anh ấy giấu tôi, anh cũng không chịu nói thật?”

“Tôi…”

“Tối qua tôi chỉ hơi dùng sức đã đá được anh ấy xuống giường rồi, có thể thấy sức khoẻ của anh ấy rất yếu ớt, lúc nãy tôi nhìn thấy sắc mặt của anh ấy cũng rất trắng, cho dù anh có phủ nhận tôi cũng không tin, vì vậy mau nói tôi nghe rốt cuộc anh ấy bị làm sao?”

Vẻ mặt Tự Niên sầu não, nhịn mấy lần muốn nói thật, thở dài một hơi: “Cô đừng ép hỏi tôi nữa, tôi thật sự không biết gì cả, tôi… tôi còn có chút việc phải xử lý, tôi đi trước đây.”

Sanh Ca nhìn bóng lưng bỏ chạy của anh ta, suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gọi cho đàn em của Lục Lạc Đen.

“Điều tra hành trình mấy tháng gần đây của Kỷ Ngự Đình, xem coi anh ấy có đến bệnh viện nào nhiều lần không, nhanh lên.”

“Vâng, thưa chị đại.”

Tự Niên quay trở về trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch, đúng lúc Kỷ Ngự Đình gọi anh ta vào.

Anh ta đẩy cửa ra, nhìn thấy Kỷ Ngự Đình đang ngồi trước bàn làm việc, soi gương, dùng khăn giấy ướt lau mặt.

Bộ găng tay bằng da đeo đi làm lúc sáng, bây giờ đang nằm yên trong thùng rác.

“Boss, anh tìm tôi à?”

Dấu son đỏ trên mặt Kỷ Ngự Đình đã lau gần hết rồi: “Vừa đi đâu?”

Tự Niên thành thật đáp: “Lúc nãy cô Sanh Ca tìm tôi, cô ấy nghi ngờ anh bị bệnh, nên tìm tôi để xác thực.”

“Cậu nói hết cho cô ấy nghe rồi?”

Tự Niên vội vàng xua tay: “Không không không! Tôi không dám, tôi không có nói gì cả!”

Sự nham hiểm trên mặt Kỷ Ngự Minh dịu đi một chút.

Tự Niên không hiểu lắm, cẩn thận khuyên anh: “Nhưng boss, anh cũng hiểu tính cô Sanh Ca đấy, nếu cô ấy đã bắt đầu nghi ngờ, không điều ra tra sự thật thì sẽ không bỏ cuộc, anh thật sự không định nói với cô ấy sao?”

“Nói cho cô ấy biết cũng chỉ khiến thêm một người đau khổ mà thôi.” Kỷ Ngự Minh cụp mắt, u ám chán nản: “Chuyện này để tôi suy nghĩ lại. Về việc sửa đổi hồ sơ của virus S404, cậu đi xác nhận lại một lần đi.”

Tự Niên thở dài, không tiếp tục khuyên nữa: “Vâng.”

Buổi trưa.

Sanh Ca vừa trở về Angel, thì nhận được một cuộc điện thoại.

“Chị đại, mấy tháng gần đây cậu Ngự không có lịch sử ra vào bất kỳ bệnh viện nào cả, bình thường nơi đến nhiều nhất là Tập đoàn Kỷ Thị, Cục điều tra quốc gia, à, còn có phòng thí nghiệm Chiến Tranh nữa.”

Sanh Ca suy nghĩ kỹ càng: “Tôi nhớ phòng thí nghiệm cũng có tiến sĩ trong giới y học, Kỷ Ngự Đình đến đó thường xuyên lắm sao?”

“Bảy ngày một lần, sau đó thì cơ bản là năm ngày một lần, lần gần đây nhất là ba ngày trước, còn là đến vào buổi tối.”

Ba ngày trước.

Hàng mày xinh đẹp của Sanh Ca nhíu chặt lại, ba ngày trước không phải Kỷ Ngự Đình vẫn còn ở vùng biên giới sao?

Thế mà lúc đó anh lại trở về thành phố S trước thời hạn, hơn nữa buổi tối không quay về nhà họ Kỷ tìm cô, mà lại chạy đến phòng thí nghiệm, chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi.

Trực giác mách bảo Sanh Ca bên trong nhất định có chuyện gì đó.

“Có thể hack mạng lưới thông tin của phòng thí nghiệm, tra xem ghi chép của Kỷ Ngự Đình trong phòng thí nghiệm không?”

Bên kia điện thoại im lặng một lúc: “Xin lỗi chị đại, những nơi đó đều có mạng lưới công nghệ vô cùng tinh vi của quốc gia, không thể hack cũng không dám hack, hack rồi sẽ bị phát hiện ngay lập tức.”

“Được, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, cô lần nữa chìm vào suy nghĩ.

Kỷ Ngự Đình là boss của Cục điều tra quốc gia, địa vị ngang bằng với anh hai của cô, nếu anh muốn giấu kỹ một chuyện nào đó, e rằng cho dù cô có nhờ anh hai cô đi lấy tài liệu thì nội dung cũng đã bị sửa đổi rồi.

Cô căn bản không thể tra ra được gì, tất cả đều chỉ là suy đoán.

Trong lúc quá trình điều tra của Sanh Ca rơi vào bế tắc, chú Lâm đột nhiên gọi điện thoại đến.

“Cô chủ, hôm nay bên ngục giam cấp cao của thành phố S đã gọi điện thoại cho nhà họ Lộc, nói là cậu Ninh Thừa Húc muốn gặp cô.”

“Ninh Thừa Húc?”

Sanh Ca cảm thấy kỳ lạ, hơn nửa năm nay Ninh Thừa Húc vẫn luôn ở trong tù, sao bỗng nhiên lại muốn gặp cô?

Chú Lâm tiếp tục nói: “Ninh Thừa Húc nói, anh ta có bí mật rất quan trọng, đảm bảo cô sẽ muốn nghe, liên quan đến chồng trước của cô.”

Nghe thấy mấy chữ cuối cùng, hàng mày của Sanh Ca nhíu chặt lại, vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng.

“Tôi biết rồi.”

Cô mau chóng cúp điện thoại, lái xe đi đến ngục giam cấp cao một chuyến, cô cũng muốn xem coi rốt cuộc Ninh Thừa Húc biết những gì!

Sanh Ca ngồi trong phòng thăm tù, cách hai lớp thuỷ tinh cách âm, im lặng chờ đợi.

Năm phút sau Ninh Thừa Húc được đưa ra.

Đây là lần đầu tiên Sanh Ca gặp Ninh Thừa Húc sau hơn nửa năm.