Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 282: Cậu Ngự đang chơi đùa trước bờ vực



Kỷ Ngự Đình nhận lấy điếu thuốc Tự Niên đưa dang, đưa lên trước mũi và hít vài hơi.

Hành động này, nếu đổi thành người khác, đoán chừng trông sẽ có chút hèn hạ.

Nhưng Kỷ Ngự Đình, cử chỉ của anh lại rất cao quý và tao nhã, hơi thở của anh ấy lạnh lùng và xuất chúng, tạo cho người ta cảm giác như anh đang thưởng thức sâm panh.

Sau khi hít điếu thuốc một phút, anh không chút lưu luyến ném điếu thuốc vào thùng rác.

Vốn dĩ Tự Niên còn lấy luôn cả bật lửa ra rồi.

Nhìn thấy điếu thuốc nằm trong thùng rác, đồng tử anh ta giãn ra, kinh ngạc nhìn Kỷ Ngự Đình: “Ông chủ, anh... anh không hút sao?”

Kỷ Ngự Đình đỡ trán, vẻ mặt nhàn nhạt: “Sau khi hút thuốc, mùi thuốc lá rất dễ lưu lại trên cơ thể và trong phòng làm việc. Cô ấy quá tinh ranh, lúc nào cũng có thể phát hiện ra manh mối, huống hồ chi thuốc lá cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.”

Ngửi cho qua cơn nghiện là được rồi.

Tự Niên trầm ngâm gật đầu.

“Lát nữa cậu đi nhớ mang theo túi rác trong phòng làm việc theo.”

“Vâng, ông chủ.”

Có lẽ đó là một hình thức tự an ủi, sau khi Kỷ Ngự Đình ngửi thấy mùi thuốc lá, trong lòng anh đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Anh cảm thấy phương pháp này khá tốt, cũng không dễ dàng bị Sanh Ca phát hiện, có thể phát triển thêm, làm thêm vài lần nữa!

“Thuốc lá nhãn hiệu này có mùi khá ổn. Tự Niên, buổi chiều cậu rảnh rỗi thì đi mua cho tôi thuốc rồi tìm ngăn kéo giấu hết đi.”

“Giấu trong biệt thự sao?”

Tự Niên hít một hơi thật sâu và nhe răng trợn mắt nhìn anh chằm chằm: “Boss à, anh thật là to gan! Còn dám cả gan phạm tội ngay trước mắt của cô Sanh Ca!”

Anh đang chơi đùa trước bờ vực bị đánh!

Những ngón tay mảnh khảnh và có khớp xương rõ ràng của Kỷ Ngự Đình xoa nhẹ lông mày, tỏ vẻ không đồng tình: “Ban ngày Sanh Sanh có rất nhiều vậy, buổi tối quay về sẽ không lật ngăn kéo. Cậu tìm một vài ngăn kéo trong góc đó, cô ấy sẽ không thể phát hiện ra được. “

Có thật không?

Tự Niên cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm.

Hay là ông chủ của anh ta thực ra đang mơ hồ nhắc nhở mình rằng, với một con người có thể chất bị ngược như anh, đừng cố ý tự mình tìm ngược?

Mấy ngày nay đã không hề bị cô Sanh Ca đánh, trong lòng anh đã ngứa ngáy không chịu nổi rồi sao?

Lần trước Kỷ Ngự Đình bị đánh, rồi còn tăng lương anh ta, dường như vẫn còn nguyên trong ký ức của Tự Niên!

Anh thầm thở dài, nhưng cũng không dám hỏi thẳng, làm sao một người đàn ông kiêu ngạo, xuất sắc như Kỷ Ngự Đình lại có thể thừa nhận mình có sở thích đặc biệt ở phương diện đó.

Tuy nhiên, nếu như boss đã thích, thì với tư cách là cấp dưới và là anh em, anh ta nhất định phải giúp đỡ!

Không nghe thấy câu trả lời của Tự Niên, đôi mắt đen láy của Kỷ Ngự Đình liếc sang bên, khẽ nhướng mày: “Tôi nói còn chưa rõ ràng sao?”

Tự Niên nhận thấy cử chỉ nhướng mày siêu tinh vi của anh liền gật đầu lia lịa.

“Ông chủ, đừng lo lắng! Chỉ cần anh thích, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh, nhưng... boss à, anh thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao...” Tôi sợ rằng đến lúc đó cô Sanh Ca mất kiểm soát thì cơ thể của anh sẽ không thể chịu được thêm một trận đánh tàn nhẫn nữa thì phải làm sao?

Tự Niên rất lo lắng, trong lòng cũng rất phức tạp.

Kỷ Ngự Đình nghe mà thiếu khó hiểu, đôi mắt đen của anh lạnh lùng liếc nhìn sang.

Tự Niên đã hiểu ra: “Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu hết rồi! Tôi lập tức đi làm ngay đây, đảm bảo sẽ ổn thỏa hết!”

Anh ta lui ra khỏi phòng làm việc và giúp Kỷ Ngự Đình nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Kỷ Ngự Đình liếc nhìn ra cửa.

Không biết tại sao, nhưng hôm nay tên Tự Niên nịnh bợ này lại cho anh một ảo giác cực kỳ không đáng tin cậy?

…...

Gần đây, Chu Tiểu Tinh đang bấm máy một bộ phim truyền hình mới.

Đây là một bộ phim truyền hình dài tập, đại IP cổ trang truyền cảm hứng cho phụ nữ. Kịch bản rất hay, đạo diễn cũng là một người có uy tín nổi tiếng trong giới.

Dựa vào Lộc Hoa, Chu Tiểu Tinh đã giành được vai nữ chính của bộ phim này, nếu cô ấy có thể nắm chắc được tài nguyên này, cô ấy sẽ có cơ hội tranh giải thưởng lớn Thị hậu Bách Hoa cuối năm.

Sanh Ca rất mừng cho cô ấy, buổi chiều cô đã đến thành phố S một chuyến để đi thăm đoàn phim ở thành phố điện ảnh Hoành Điếm.

Khi cô đến, Chu Tiểu Tinh ở trong phim trường đúng lúc cũng tới thời gian nghỉ ngơi.

Chiếc váy cổ trang lộng lẫy và tinh xảo bằng vải lụa còn chưa cởi ra, Chu Tiểu Tinh nhìn thấy cô, liền cười rạng rỡ, vẫy tay với cô, chiếc trâm màu xanh lá cây trên đầu cũng theo đó mà tạo ra tiếng động.

Sanh Ca mỉm cười bước tới và ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Hai người đang trò chuyện với nhau về tình hình mấy ngày gần đây, Chu Tiểu Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện nghiêm túc.

“À đúng rồi Sanh Ca, sáng nay, nhóm Thiếu Nữ Hồ Điệp của chúng tớ đã nhận được lời mời từ nhà họ Phó. Đó là bữa tiệc sinh nhật của cô hai nhà họ Phó. Nhà họ Phó đã mời chúng tớ đến biểu diễn một vài tiết mục. Chuyện này cậu có biết không?”

Sanh Ca cau mày: “Chuyện xảy ra vào sáng nay à? Quản lý của cậu vẫn chưa báo cáo với tớ.”

Chu Tiểu Tinh cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ: “Với tính cách của cô Phó Âm, tớ nghĩ nhà họ Phó này chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, cậu nghĩ thế nào?”

“Phó Âm luôn tỏ ra thanh cao tự kiêu, không thích những người nổi tiếng trong làng giải trí. Lần này, cô ta vậy mà lại chủ động mời mọi người đi góp vui. Rất rõ ràng là đang nhắm vào cậu.”

Chu Tiểu Tinh cúi đầu không nói nữa.

Sanh Ca vỗ vai an ủi cô ấy: “Đừng sợ, đi xem một chút cũng được. Có tớ và anh ba ở đây, sẽ bảo vệ cậu chu toàn mà.”

“Hừ, tớ không sợ, tớ tin tưởng cậu.”

Sanh Ca mỉm cười, khi cô nghĩ đến Phó Âm, đôi mắt cô lại sáng lên: “Đã lâu rồi không hề náo nhiệt. Nếu Phó Âm thực sự dám gây rắc rối trong bữa tiệc của chính mình, tớ sẽ giúp cô ta một tay, khiến cho nhà họ Phó phải long trời lở đất!”

Chu Tiểu Tinh chăm chú nhìn cô, bị đôi mắt ngôi sao lấp lánh ánh sao đẩy kiêu ngạo của cô thu hút.

Sanh Ca định thần lại, nhớ tới chuyện của Chu Tiểu Tinh và anh ba, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Tiểu Tinh, cậu nói thật với tớ đi, cậu thật sự thích anh ba của tớ sao? Cậu thật sự... muốn ở cùng anh ấy sao?”

Chu Tiểu Tinh cúi đầu, nhớ tới thỏa thuận của mình với Lộc Hoa, gật đầu nói: “Tớ sẽ nghe theo lời anh ấy. Nếu sau này anh ấy bỏ cuộc tớ sẽ từ bỏ.”

Sanh Ca không nói thêm nữa, khẽ thở dài.

Từ trước đến nay bố đều luôn coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, lúc đầu khi cô kết hôn với “Phong Ngự Niên” ở thành phố Phương, sau khi bố biết được cũng phản đối kịch liệt nhưng vì bố yêu chiều cô hơn nên cô mới không vì chuyện đó mà gặp nạn.

Nếu sau này bố phát hiện ra chuyện của anh ba và Tiểu Tinh...

Không biết anh ba có được đãi ngộ tốt như cô không.

…...

Trong vườn, viên đá được làm theo yêu cầu của Kỷ Ngự Đình đã được chế tác và giao đến, trên đó có viết dòng chữ “Ngự Sanh Tiểu Trúc”, bốn chữ màu đỏ tươi to lớn phóng khoáng tiêu sái.

Cô bỗng thấy trong lòng rất ấm áp, bước chân vô thức đi nhanh hơn.

Cả ngày cô đã không gặp cục cưng hay nhõng nhẽo của cô rồi, nên có hơi nhớ.

Ngay lúc mở cửa biệt thự, cô còn chưa nhìn rõ tình hình trong phòng khách, thì một bóng dáng cao lớn đẹp trai từ sau cánh cửa chạy tới, ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô.

“Sanh Sanh, anh nhớ em rồi...”

Giọng nói từ tính của người đàn ông nhẹ nhàng bộc bạch tâm tư của mình.

Trái tim của Sanh Ca ngọt ngào, bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh vuốt ve lưng anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vậy ngày mai em sẽ xin nghỉ một ngày, ở nhà với anh, có được không?”

Khóe miệng Kỷ Ngự Đình cong lên.

“Thật tốt.” Nếu buổi tối có thể ôm cô ngủ sẽ còn tốt hơn.

Nhưng anh đã hài lòng rồi.

Sau bữa tối, đồng hồ báo thức reo, đã đến giờ Kỷ Ngự Đình uống thuốc.

Sanh Ca từ phòng ngủ đi xuống lầu, rót nước cho anh, mở những viên thuốc tương ứng trong một hộp thuốc chất thành một đống cao như núi trong tủ ra, lấy mỗi hộp ra vài viên theo đúng định lượng, rồi cho vào hộp đựng thuốc trong suốt.

Ánh mắt vô tình liếc nhìn tủ đựng đồ, trong ngăn kéo ở phía dưới cùng có một cái khe nhỏ hơi hé mở.

Lông mày của Sanh Ca khóa chặt.

Những thứ bên trong có vẻ hơi xa lạ.

Trong lòng cô thấy lạ, liền mở ngăn kéo ra.

Đó là hộp thuốc lá...