Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 284: Với sự trợ giúp của Tự Niên có vẻ càng tồi tệ hơn



Dù sao thì Tự Niên cũng sắp đến rồi, Sanh Ca không muốn hạ thấp uy danh và mặt mũi của anh trước mặt người khác, ánh mắt ra hiệu nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh.

“Ngồi đi.”

Kỷ Ngự Đình không nhúc nhích, anh tức giận cúi đầu xuống, đôi mắt đen lạnh lùng đến mức muốn giết người.

Sanh Ca nhớ đến chứng đau thắt tim của anh, nhanh chóng vỗ nhẹ vào má anh để an ủi cảm xúc của anh.

“Nghe lời, vào đó ngồi đi, nói không chừng một lát nữa anh sẽ được trả lại trong sạch.”

Lúc này Kỷ Ngự Đình mới kiềm chế được sự hung hăn của mình và ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Mười lăm phút sau.

Tự Niên vội vàng chạy đến.

Vừa bước vào phòng, anh ta đã bị không khí lạnh lẽo kinh người trong phòng khách làm cho sợ tới mức rùng mình một cái.

Nhìn thấy những hộp thuốc trên bàn cà phê, anh ta đã ngầm hiểu chuyện.

Thật không uổng công anh ta tỉ mỉ lên kế hoạch, nhanh như vậy ông chủ đã bị tóm gọn rồi.

Hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc!

Anh ta nghiêm chỉnh đứng đối diện bàn cà phê, trong lòng có chút vui mừng.

Khi Kỷ Ngự Đình nhìn thấy anh ta, anh ta vậy mà còn dám cười?!

Trước mặt Sanh Ca, Kỷ Ngự Đình kìm nén cơn tức giận trong lòng, giọng nói ảm đạm:

“Sanh Sanh nhìn thấy hộp thuốc cậu để trong ngăn kéo, cậu thành thật giúp tôi giải thích với Sanh Sanh đi, nếu dám nói dối một câu nào, ông đây ngày mai sẽ đưa cậu đến phòng thẩm vấn để dùng máy phát hiện nói dối và máy kích điện giật!”

Chết tiệt! Tàn nhẫn đến vậy sao!

Tại sao nó lại không giống với kịch bản mà anh ta đã dự tính trước thế nhỉ?

Ông chủ không phải đang mong bị đánh sao? Không phải anh nên rất vui mừng mới đúng sao?

Tự Niên bị dọa đến mức sững sờ, không dám hé răng nói nửa lời.

Sanh Ca cau mày trừng mắt nhìn người nào đó: “Anh uy hiếp anh ta làm gì?”

“Anh, anh không có...”

Giọng điệu của Kỷ Ngự Đình lập tức yếu đi.

Sanh Ca không có ý định quở trách anh, chỉ nhìn Tự Niên, hỏi bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Tự Niên, anh hãy thành thật trả lời tôi, hôm nay Kỷ Ngự Đình có hút thuốc không?”

Tự Niên sững sờ một lúc, vô thức liếc nhìn Kỷ Ngự Đình bên cạnh.

Kỷ Ngự Đình nhẹ giọng nhắc nhở: “Điện giật.”

Tự Niên toàn thân run rẩy: “Không có hút thuốc! Cậu tìm tôi đòi một điếu thuốc, chỉ ngửi rồi ném đi.”

Sanh Ca thanh lịch nắm tay lại, vẻ mặt bình thản, liếc nhìn qua lại giữa hai người, như thể cô không tin tưởng lắm.

“Tự Niên anh đừng sợ, có tôi ở đây, chỉ cần anh nói ra sự thật, tôi đảm bảo rằng Kỷ Ngự Đình sẽ không dám động đến một ngón tay của anh.”

Có kim bài miễn tử của Sanh Ca, Tự Niên thở phào nhẹ nhõm, giơ tay phải lên và thề thốt.

“Cô Sanh Ca, tôi đảm bảo mọi lời tôi nói là tuyệt đối là sự thật!”

“Được.”

Sanh Ca gật đầu, như thể cô đã tin rồi vậy.

Kỷ Ngự Đình thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, anh còn chưa kịp thở ra một hơi, anh đã nghe thấy Sanh Ca tiếp tục hỏi: “Còn đống thuốc lá trong ngăn kéo là sao hả?”

“Buổi chiều cậu bảo tôi đi mua, nói là tìm một cái ngăn kéo rồi giấu toàn bộ vào đó.”

Sanh Ca chú ý đến những từ khóa, nheo mắt lại: “Giấu à?”

Tự Niên gật đầu: “Ông chủ nói ban ngày cô bận rất nhiều việc, không thường xuyên lục lọi ngăn kéo. Bảo tôi tìm một cái ngăn kéo trong góc đặt vào đó, như vậy sẽ không bị phát hiện.”

Sanh Ca chế nhạo, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Kỷ Ngự Đình ở bên cạnh.

"Ồ, thì ra là như vậy, sẽ không bị tôi phát hiện ra."

Nội tâm Kỷ Ngự Đình điên cuồng, tức đến mức sắp nôn ra máu rồi.

Mẹ nó! Cái tên ngu ngốc này!

Cậu ta càng nói càng tồi tệ, anh sắp hoàn toàn không rửa sạch được nữa rồi!

Anh hung hắn trợn mắt nhìn Tự Niên, vẻ mặt hung dữ nghiến chặt răng: “Bảo cậu giải thích, chứ không bảo cậu tường thuật lại lời của tôi không sót chữ nào! Cậu tới để trả lại trong, sạch, cho, tôi, đó!”

Tự Niên đã hoàn toàn hiểu rồi.

Thì ra ban ngày anh ta đã hiểu sai ý, còn tưởng rằng boss đang cố ý tự tìm ngược, xem ra anh thật sự muốn giấu cô Sanh Ca!

So với sự nóng nảy của Kỷ Ngự Đình, Sanh Ca cười rất dịu dàng: “Đừng sợ, anh đã giải thích rất tốt rồi, có tôi ở đây, anh có thể yên tâm mạnh dạn nói.”

Tuy nhiên, sau khi biết mình đã làm điều sai trái, hại chính ông chủ của mình, Tự Niên đã không còn tự tin như lúc nãy nữa.

Anh ta phải nghiêm túc vắt óc suy nghĩ tìm cách làm sao để bù đắp lỗi lầm của mình.

Nếu không, cái mạng nhỏ này của anh ta sẽ kết thúc!

Nếu ông chủ nổi trận lôi đình, kim bài miễn tử của cô Sanh Ca cũng không thể cứu được anh ta!

Sau khi cân nhắc một lúc, anh ta mới nghiêm túc nói: “Cô Sanh Ca, đúng là cậu đã giấu diếm cô, quả thực đã làm không đúng, nhưng anh ấy thực sự đã luôn ghi nhớ bảng lịch trình cô sắp xếp, chưa từng thực sự muốn hút thuốc.”

“Gần đây anh ấy uống thuốc 3 lần một ngày. Những loại thuốc đó rất đắng. Uống nhiều sẽ dẫn tới chán ăn, trào ngược, buồn nôn. Ông chủ muốn tìm cách để xoa dịu cơn khó chịu sau khi uống thuốc. Chỉ là anh ấy đã  dùng sai cách mà thôi!” Những lời tường thật có hơi quá lố này của Tự Niên, nói nghe vô cùng cảm động.

Sắc mặt u ám của Kỷ Ngự Đình bây giờ mới dần dần khá hơn, cuối cùng cũng nghe được vài lời êm tai từ miệng của một kẻ trợ thủ nào đó.

Trên khuôn mặt của Sanh Ca không có chút biểu hiện thừa nào, khiến người ta không thể đoán được rốt cuộc cô có tin hay không.

Tự Niên ngập ngừng hỏi: “Cô Sanh Ca, cô đừng... đừng giận với cậu nữa.”

Dù sao thì cũng đang có người ngoài ở đây, Sanh Ca không nói rằng người nào đó đã giấu diếm cô, trước đó còn có ý định lừa dối cô.

Cô nhìn Kỷ Ngự Đình, cười rất dịu dàng: “Một chút chuyện nhỏ này cũng không có gì đáng giận, anh Ngự, anh có nghĩ vậy không?”

Kỷ Ngự Đình thành thật gật đầu.

Sanh Ca thu tầm mắt, lại nhìn về phía đống thuốc lá trên bàn cà phê: “Nhưng sau này, đừng giữ lại thuốc lá, cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Tự Niên, toàn bộ thuốc lá trong ngăn kéo, bán lại cho người ta với giá rẻ đi.”

“Giá rẻ?!”

Đôi mắt của Tự Niên mở to, đó đều là thuốc lá chất lượng cao nhập khẩu, đắt tiền lắm đấy!

Đây là máu tim của anh ta đấy, bán với giá thấp thì lỗ quá rồi, trái tim anh ta đang chảy máu đây!

Kỷ Ngự Đình liếc anh ta một cái: “Nghe theo lời Sanh Sanh, đêm nay đem hết đống thuốc này đi, tôi không muốn nhìn thấy những thứ này nữa!”

Vẻ mặt Tự Niên đau khổ.

“Vâng thưa cậu.”

Tự Niên đang xử lý thuốc lá trong phòng khách, Sanh Ca đứng dậy nắm lấy tay Kỷ Ngự Đình: “Đi, chúng ta lên lầu.”

Rõ ràng đó là một giọng điệu rất êm ả, nhưng trái tim Kỷ Ngự Đình vẫn đập thình thịch.

Tốn công giải thích một đống như thế, nhưng... anh vẫn phải trở về phòng và bị đánh sao?”

Tâm trạng anh phức tạp, để mặc cho Sanh Ca kéo anh trở về phòng ngủ chính. ‘

“Ngồi.”

Kỷ Ngự Đình ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm vô cùng.

Anh không chắc lúc này rốt cuộc là Sanh Ca đang tức giận hay là không nữa, nhưng anh biết rằng anh thực sự, vô cùng ghét bị đánh đòn!

Nếu không phải sợ Sanh Ca nổi giận, anh đã muốn ném cây thước trong ngăn kéo và ván giặt đồ trong tủ quần áo xuống Thái Bình Dương từ lâu rồi, ném đến độ cho dù có vớt cũng không vớt lên được!

Đang ảo não suy nghĩ, anh liền nhìn thấy Sanh Ca quay đầu đi đến tủ đầu giường, đặt tay lên ngăn thứ nhất trên tủ kéo, chuẩn bị mở ra.

Anh biết rất rõ thứ gì đang nằm trong đó!

Không đợi Sanh Ca mở hoàn toàn ngăn kéo ra, anh bóp chặt trái tim, gắt gao cau mày, yếu ớt nói: “Sanh Sanh, anh... khó chịu...”

Sanh Ca gần như chạy đến ngay lập tức để kiểm tra tình trạng của anh: “Tim anh khó chịu à? Lại lên cơn đau thắt ngực? Tại sao lại như thế này? Theo lý mà nói sau khi uống thuốc một tuần, thì sẽ không nên dễ dàng phát bệnh lại mới đúng chứ.”

Hơi thở anh yếu ớt, lông mi rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, tái nhợt, cả người yếu ớt, mất hết sức lực dựa vào lòng của cô.

Sanh Ca rất lo lắng: “Phát bệnh không thể cứ chịu đựng như vậy được, em sẽ đi lấy thuốc được đặc chế riêng kiềm chế cơn đau thắt ngực tái phát!”

“Không cần đâu!”

Cô định đứng dậy thì người nào đó đã nắm lấy cổ tay cô.

Ra tay rất nhẹ nhàng, không hề có một chút cảm giác yếu ớt, run rẩy vì đau đớn trước đó nữa.

Như thể nhận ra rằng mình đã phản ứng thái quá, Kỷ Ngự Đình yếu ớt buông tay ra, gục đầu vào vòng tay cô, nhẹ nhàng nói: “Ý của anh là, có em ôm anh thế này, anh đã đỡ hơn nhiều rồi...”

Sanh Ca ngừng nói.

Cô cúi đầu, thu đôi mắt lạnh lùng lại, yên lặng nhìn chằm chằm vào đầu người nào đó, trong lòng đã thầm hiểu.

Cái tên này hôm nay không chỉ lừa gạt cô, giấu diếm cô, mà bây giờ còn diễn kịch nữa?

Vốn dĩ cô đã bỏ qua cho anh rồi, lấy thuốc mỡ giảm sưng trong ngăn kéo ra, tự tay xoa đầu gối cho anh.

Xem ra, he he!