Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 286: Tôi không biết xấu hổ là học theo cậu Ngự đó



Sanh Ca nhắm mắt lại, thể hiện sự cưng chiều một cách không tiếng động, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc.

Kỷ Ngự Đình ngây người nhìn cô, trong lòng bị khuấy động.

Hôn xong, Sanh Ca hỏi: “Đau không?”

Kỷ Ngự Đình vốn định nói “vẫn ổn”, đột nhiên nhớ đến cái giá đau thương trước đó khi anh nói vẫn ổn, đầu lưỡi lập tức rụt lại.

Cặp mi dài của anh hơi rung, âm đuôi kéo dài: “Đau…”

Ánh mắt Sanh Ca tỏ vẻ khen ngợi, giọng điệu nâng cao: “Ôi, có được bài học rồi, lần này biết kêu đau rồi, xem ra không uổng công.”

Sau khi hôn mấy cái vào lòng bàn tay Kỷ Ngự Đình, Sanh Ca mới đứng dậy, để lại thước vào trong ngăn kéo, lấy thuốc bôi giảm sưng ra.

Sanh Ca vừa bôi thuốc lên lòng bàn tay và đầu gối của anh, vừa phồng má thổi cho anh: “Sau này trong lòng cảm thấy thế nào thì cứ nói với em, ví dụ như uống thuốc cảm thấy đắng, nếu anh bàn bạc trước với em thì làm gì có mấy chuyện này, anh nói xem có đúng không?”

Kỷ Ngự Đình gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Những ngày tháng có cô, dù có gây gỗ thì cũng là ngọt ngào.

Kỷ Ngự Đình vẫn đang chìm đắm trong mật ngọt, nhưng câu nói tiếp theo của Sanh Ca đã khiến cả người anh không ổn!

Sanh Ca nói: “Thực ra tối nay em vốn định bỏ qua cho anh rồi, dẫn anh về phòng là muốn bôi thuốc cho đầu gối của anh, ai biết anh lại thích diễn như vậy, không hề biết mình sai chỗ nào, cứ muốn bị đánh.”

Sống lưng anh cứng đờ, ngây người nhìn lòng bàn tay trái của mình.

Vì vậy, Sanh Ca là đang nói với anh, trận đánh này là do anh tự chuốc lấy sao?

“…”

Trong lòng anh chưa từng cảm thấy sầu não như bây giờ.

Vết thương trong lòng bàn tay hình như lại càng đau hơn rồi!

Kỷ Ngự Đình yếu ớt rúc vào trong lòng của cô, giữa hàng mi xinh đẹp là sự đau buồn và khổ não không thể nào tan đi: “Sanh Sanh, tối nay đừng đi, anh ngủ với em, có được không?”

Sanh Ca ngẩn ra hai giây, dùng khăn giấy ướt lau sạch thuốc bôi còn sót lại ở đầu ngón tay, sau mới sờ gương mặt tuấn tú của anh.

“Không được, đợi khi nào sức khoẻ của anh tốt hơn một chút rồi nói sau, nếu anh muốn ngù cùng giường với em như vậy, thì hãy kiên trì uống thuốc và tập luyện cho thật tốt, sớm ngày hồi phục sức khỏe.”

“Nhưng mà…”

Sắp vào đông rồi, với tình trạng sức khoẻ của anh, anh cũng không biết mình có thể vượt qua được đến đầu xuân năm sau hay không.

Kỷ Ngự Đình nghĩ, cuối cũng không nói gì cả, đưa mắt nhìn Sanh Ca rời khỏi phòng.

Bởi vì hôm sau Sanh Ca nghỉ nên ở trong biệt thự cùng Kỷ Ngự Đình cả một ngày.

Tự Niên không có cơ hội đến chịu đòn nhận tội.

Anh ta thấp thỏm mất ngủ hai ngày, cho đến ngày thứ ba Sanh Ca đi làm rồi, anh ta đúng giờ đến đốc thúc Kỷ Ngự Đình uống thuốc cử trưa.

Anh ta ôm lấy tâm trạng bất an mà gõ cửa phòng sách.

“Vào đi.”

Giọng nói trầm thấp vững vàng khiến người khác không nghe ra được cảm xúc.

Tự Niên hít sâu một hơi, cẩn thận mở cửa ra, vén rèm châu màu hổ phách, đi từng bước nặng nề đến trước mặt Kỷ Ngự Đình.

Kỷ Ngự Đình dừng lại động tác gõ bàn phím, lạnh lùng nâng mắt liếc anh ta.

Cả người Tự Niên run lên, trên mặt lại nở nụ cười nịnh nọt ngốc nghếch: “Boss, tối ngày hôm trước, hai, hai người… vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn, nhưng mà nhờ có cậu, tôi đã bị Sanh Ca đánh tay bốn mươi cái, mà thôi!” Gương mặt tuấn tú của Kỷ Ngự Đình lạnh lùng, đôi mắt đen u ám, không chút nể nang mà ụp nồi lên đầu Tự Niên.

Hô hấp Tự Niên đột nhiên ngưng lại, cảm thấy tay của mình cũng bắt đầu đau theo.

Anh ta còn chưa kịp bắt đầu biểu diễn màn khóc than xin tha, Kỷ Ngự Đình đã nói tiếp: “Nghe nói Phi Châu có một quốc gia nhỏ tên là Burntisland, gần đây nơi đó đang tuyển thợ đào than số lượng lớn, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp, hay là tôi điều cậu qua đó nhỉ?”

“Hả?”

Cả người Tự Niên không ổn, lập tức nhào đến bên chân Kỷ Ngự Đình, ôm lấy đôi chân rắn chắc của anh, cao giọng gào:

“Boss à, tôi có tội! Tất cả đều là lỗi của tôi, hay là anh đánh lại tôi gấp đôi đi? Tôi không muốn đến Burntisland đào than đâu! Tôi có chết cũng không rời khỏi anh đâu hu hu hu! Nể tình tôi theo anh nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hãy cho tôi thêm một cơ hội để lập công chuộc tội đi có được không?”

Nói đến cuối cùng, anh ta còn không quên chấm chút nước miếng quẹt lên dưới mắt, cả gương mặt đầy đau thương, gào đến vô cùng tập trung!

Lại dùng chiêu này.

Kỷ Ngự Đình bị anh ta làm đến buồn nôn, khẽ đá anh ta ra.

“Tôi không đi! Anh có đánh chết tôi, tôi cũng không đến Burntisland đâu, boss, hay là anh đánh chết tôi đi! Có thể chết trong tay anh là may mắn của tôi!”

Tự Niên ôm lấy đùi anh, sống chết không chịu buông tay, cơ thể anh ta theo động tác đá của Kỷ Ngự Đình mà lắc qua lắc lại, giống như con sâu bám người vậy.

Mặt Kỷ Ngự Đình đầy vạch đen, lại bị động tác mặt dày mày dạn của Tự Niên chọc tức đến bật cười.

Anh tức giận nói: “Nghé con! Không muốn bị đày đến Burntisland đào than thì lăn xa ra, hai ngày này đừng có đến phiền tôi! Mau lăn ra ngoài cho tôi!”

“Được ạ! Tôi sẽ lăn ngay!”

Tự Niên nằm dưới đất, lăn từng vòng từng vòng một cách nghiêm túc.

Kỷ Ngự Đình đỡ trán, nhìn thấy Tự Niên “lăn” đến trước cửa phòng sách một cách buồn cười, lửa giận trong lòng anh cũng dập bớt không ít theo động tác không biết xấu hổ của anh ta.

Nhưng anh vừa thu lại ánh mắt về màn hình máy tính, tay còn chưa bắt đầu gõ lên bàn phím, bên chân lại có cái gì đó đang nắm lấy đùi anh.

Kỷ Ngự Đình vừa nhìn, lập tức nhíu mày: “Sao cậu lại lăn về rồi?”

Tự Niên nằm dưới đất, nói linh tinh một cách nghiêm túc: “Boss, vừa nãy đội trưởng bốn Tự Niên của cục điều tra quốc gia đã lăn ra rồi, bây giờ người trở về là Tự Niên được cô Sanh Ca ra lệnh đốc thúc anh uống thuốc, bây giờ tôi là do cô Sanh Ca quản lý…”

“Cậu!”

Kỷ Ngự Đình tức đến nghiến răng nghiến lợi, nâng ly cafe trên bàn lên, muốn đập anh ta.

Tự Niên chỉ bảo vệ lấy đầu mình, không dám tránh: “Boss, anh cứ phát tiết đi! Thịt tôi chắc lắm, có thể làm bao cát để anh đánh! Nhưng tôi không đi đâu, nếu không sẽ không cách nào báo cáo kết quả với cô Sanh Ca, anh chắc hẳn cũng không muốn cô ấy biết chuyện anh tìm tôi trả thù, đúng không?”

Dù sao hôm đó cô Sanh Ca đã cho anh ta lá bài miễn chết rồi!

“Có bản lĩnh rồi, có chỗ dựa rồi phải không, dám uy hiếp tôi?”

Hơi thở của người nào đó rét lạnh, khí lạnh trong phòng bỗng chốc tràn lan.

Tự Niên: “Làm sao tôi dám! Nhưng mà… tôi mà đi, để cô Sanh Ca biết được, chắc chắn sẽ cho rằng anh vốn dĩ không biết sai, còn cố tình giận cá chém thớt lên người tôi, cô ấy chắc chắn sẽ tức giận!”

“Tôi đều là vì nghĩ cho boss thôi! Lòng trung thành của tôi đối với anh hết sức ngay thẳng!” Tự Niên bò dậy khỏi mặt đất, ngồi xổm bên chân Kỷ Ngự Đình, lấy lòng mà giúp Kỷ Ngự Đình đấm chân.

Kỷ Ngự Định híp đôi mắt lạnh lẽo, thật không dám tin: “Bây giờ cậu càng ngày càng không biết xấu hổ rồi phải không? Học theo ai thế?”

“Đương nhiên là học theo anh…” Tự Niên phản ứng nhanh, đầu lưỡi lập tức rụt lại: “À không! Boss dạy dỗ đúng cách, tôi tự học mà thành, trời sinh đã không biết xấu hổ!”

Kỷ Ngự Đình vừa tức vừa buồn cười, bất lực lắc lắc đầu, dứt khoát mặc kệ anh ta, tập trung lại vào công việc.

Ầm ĩ đến cuối cùng, Tự Niên cũng không rời đi.

Anh ta ngồi xổm bên chân Kỷ Ngự Đình, tự giác giúp anh đấm chân và mát xa đầu gối.

Tự Niên lấy lòng cả một buổi sáng mới khiến Kỷ Ngự Đình miễn cưỡng hết giận.

Ngày tháng yên bình đùa giỡn như thế luôn trôi qua rất nhanh.

Mấy ngày sau.

Tiệc sinh nhật của Phó Âm.

Sanh Ca đang thắt cà vạt cho Kỳ Ngự Đình, hàng mi thanh tú cau lại: “Thời tiết dần trở lạnh rồi, hơn nữa em cũng không muốn anh tham gia buổi tiệc lần này của nhà họ Phó lắm.”

Kỷ Ngự Đình bắt lấy ngón tay của cô: “Chính vì đây là một buổi tiệc không hề đơn giản, anh mới bắt buộc phải đi.”

Nếu như Sanh Sanh muốn giết người, anh sẽ đưa dao cho cô.

Nếu như Sanh Sanh muốn đi gây chuyện, anh sẽ khuấy cho đục vũng nước nhà họ Phó này!