Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 300: Ai đang khiêu chiến giới hạn của ai?



Lại thêm một lúc lâu sau.

Sanh Ca vẩy cánh tay mỏi nhừ, chưa bao giờ nghĩ tắm rửa lại mệt người như vậy!

Bởi vì toàn thân cô đều đang ướt sũng, nên cô không chỉ tắm cho Kỷ Ngự Đình, mà còn phải tắm cho chính mình!

Cô nhịn một bụng lửa giận, lôi Kỷ Ngự Đình đã tắm rửa sạch sẽ ra ngoài.

Sau khi lau khô người anh, cô ấn anh lên nền gạch tráng men không dính nước, ném áo ngủ vào mặt anh.

“Tự mặc đi!”

Kỷ Ngự Đình không nhúc nhích, cũng không nhận đồ, mặc kệ áo ngủ trượt xuống khỏi mặt, rơi xuống nền đất.

“Cánh tay không có sức, bàn tay cũng đau…” Anh không tự mặc được!

Sanh Ca nhìn chằm chằm dáng vẻ giả vờ yếu đuối của anh, mài răng, bụng tức anh ách.

Mẹ nó, rốt cuộc là ai đang khiêu chiến giới hạn của ai đây?

Đối mặt với hành vi không ngừng ra vẻ đáng thương và thăm dò giới hạn của cô của anh, cô hung dữ lườm anh một cái.

“Cho anh một phút, lập tức nhặt lên mặc vào, sau đó cút ra ngoài lấy hộ em một bộ đồ ngủ sạch sẽ vào đây. Nếu dám quá giờ, em sẽ giúp anh nhớ lại mùi vị lập quy tắc lần trước! Hủy bỏ vĩnh viễn việc bón thuốc cho anh mỗi tối!”

Yết hầu Kỷ Ngự Đình khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt, đầu gối dường như lại bắt đầu đau, tay cũng càng đau!

Lại còn hủy bỏ dịch vụ bón thuốc?

Không! Anh không đồng ý!

Sanh Ca vừa tắm rửa vừa lạnh lùng đếm thời gian: “Anh còn năm mươi tám giây nữa!”

Cả người anh run rẩy, lập tức cúi đầu nhặt áo ngủ lên, nhanh chóng buộc lại, sau đó anh mở cửa, đi dép, chạy như bay đến tủ quần áo bên cạnh, cấp tốc lấy một bộ đồ ngủ kiểu nữ sạch sẽ.

“Mười, chín, tám…”

Tiếng đếm ngược của Sanh Ca vang lên trong phòng tắm, như một chiếc đồng hồ không có cảm tình.

Khi cô đếm đến giây cuối cùng, Kỷ Ngự Đình treo chính xác áo ngủ lên giá trong phòng tắm.

Sanh Ca liếc một cái, trêu đùa: “Ồ, xem ra anh Ngự rất có tiềm lực bộc phát đó!”

Kỷ Ngự Đình không nói gì.

Chút tâm tư nho nhỏ của anh tối nay đã bị Sanh Ca nhìn thấu hết rồi! Không thành công cái gì cả!

Anh bực bội vô cùng, đóng cửa phòng tắm “rầm” một tiếng.

Như thể muốn trút hết tất cả nỗi buồn bực lên cánh cửa này.

Sanh Ca nhìn người đàn ông ấu trĩ đang nổi nóng sau cánh cửa, cười thở dài, trong mắt tràn đầy sự bất lực.



Hai ngày sau.

Trong ngày đông hôm ấy, mây đen che phủ thành phố S, bầu trời mù mịt, chẳng bao lâu nữa là sẽ đổ mưa.

Gió lạnh kèm theo mưa lâm thâm, nhiệt độ bỗng nhiên giảm mấy chục độ.

Đi trên đường có thể lạnh đến mức khiến người ta run cầm cập.

Cánh cổng sắt của nhà tù cao cấp chậm rãi mở ra, phát ra tiếng vang nặng nề.

Ninh Thừa Húc thay áo tù ra, mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ mà mỏng manh.

Anh ta ôm trong lòng một chiếc túi đen, bên trong là mấy bộ quần áo ít ỏi của anh ta từ khi vào tù.

Quản giáo nhìn anh ta đi chậm rề rề, đẩy anh ta ra khỏi cổng sắt của nhà tù: “Quý trọng cơ hội được bảo lãnh của anh đi, sau này ra ngoài thì bắt đầu lại từ đầu, làm người tử tế!”

Ninh Thừa Húc loạng choạng hai bước, bất chợt ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời âm u, mặc nước mưa lạnh như đá rơi vào mặt mình.

Gương mặt trở nên gồ ghề tang thương dần xuất hiện chút ý cười.

Bắt đầu lại từ đầu ư?

Không sai, đây sẽ là khởi đầu hoàn toàn mới của anh ta!

Một chiếc xe van đen bỗng chạy từ cuối phố đến dừng trước mặt anh ta.

Người xuống xe là Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Nhất, họ không nói gì mà bịt miệng anh ta lại, nhét anh ta vào ghế sau của xe.

Đầu gối Ninh Thừa Húc đập mạnh vào sàn xe dưới ghế, rên lên một tiếng.

Trong lúc cúi đầu, anh ta liếc thấy một đôi giày cao gót tinh xảo.

Anh ta nhất thời mừng rỡ ngẩng đầu lên, Sanh Ca đang ngồi bên cạnh, cách anh ta một cái bàn nhỏ được đặt ở giữa.

Trên gương mặt tinh xảo và yêu kiều ấy là đôi mắt cực kỳ lạnh lùng cùng với sự chán ghét vô tận.

Ninh Thừa Húc chống tay vào đầu gối, chuyển lên ghế ngồi: “Hơn nửa tháng không gặp, em Sanh vẫn xinh đẹp diễm lệ hệt như xưa, khiến anh đây rung động.”

Sanh Ca cố nhịn sự buồn nôn, không muốn nghe anh ta nói lời vô dụng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Thuốc đâu?”

“Thuốc gì?”

Sanh Ca nhíu chặt mày, toàn thân toát ra hơi lạnh khiếp người.

Cô lấy súng ra, lên nòng, gí vào đầu Ninh Thừa Húc.

“Anh đùa tôi? Có thể thả anh ra ngoài, tôi cũng có thể tống anh vào đó một lần nữa!”

Họng súng cô gí vào đầu Ninh Thừa Húc dùng lực rất mạnh, đầu Ninh Thừa Húc hơi nghiêng sang một bên.

“Em Sanh đừng vội, tôi đã hứa với em, đương nhiên sẽ làm được! Đã nói là em bảo lãnh cho tôi, thì tôi sẽ đưa cho em loại thuốc có thể làm thuyên giảm vi rút trong cơ thể anh ta mà. Nhưng tôi vừa mới ra khỏi tù, trên người làm sao có thuốc được.”

Họng súng của Sanh Ca vẫn đang đặt trên đầu anh ta, giọng nói lạnh buốt không hề thay đổi: “Thuốc ở đâu, đưa tôi đi lấy.”

Ninh Thừa Húc cười khẽ: “Thế thì không được, nếu đưa em đi thì chẳng phải là tôi sẽ lộ hết bài sao? Tôi vẫn đang đợi em cam tâm tình nguyện lấy tôi đấy.”

Đám vệ sĩ Lộc Thập Nhất ở bên cạnh nghe mà điên hết cả người, hận không thể lập tức lôi tên tiểu nhân nham hiểm ăn nói trâng tráo này ra đánh cho một trận tơi bời.

Sanh Ca thu ánh mắt lạnh lùng lại, im lặng một lúc mới nói: “Anh muốn thế nào?”

Ninh Thừa Húc nhìn cơn mưa rơi rả rích bên ngoài cửa xe, đôi mắt phượng xanh thẳm lộ vẻ thờ ơ: “Có bút không?”

Sanh Ca đưa mắt ra hiệu cho Lộc Thập Nhất.

Lộc Thập Nhất lấy một chiếc bút được cài trong túi áo vest ra, tìm một tờ giấy nháp trong xe, đưa hai thứ qua.

Ninh Thừa Húc nhận lấy, nhanh chóng viết xuống một dãy số điện thoại.

“Trước tối ngày hôm nay, tôi sẽ dùng số này liên hệ lại với em, đến lúc đó em nghe theo lời tôi nói, đến địa điểm giao hẹn để lấy thuốc là được.”

Sanh Ca xem xét kỹ dãy số kia, không nhìn ra cảm xúc gì trong đôi mắt lạnh lùng: “Ninh Thừa Húc, nếu anh dám đùa bỡn tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến anh sống khổ hơn chết!”

“Không dám, chỉ cần tôi có được thứ tôi muốn, em Sanh nhất định cũng có thể có được thứ em muốn!” Anh ta cười, ngón tay nhẹ nhàng đẩy họng súng của cô ra.

Sanh Ca rút súng về, đưa cho Lộc Thập Nhất, mở miệng hỏi tiếp: “Bây giờ anh định đi đâu? Về nhà họ Ninh?”

“Không.”

Ninh Thừa Húc quan sát vị trí địa lý bên ngoài cửa xe, con ngươi xanh thẳm sâu xa không gợn sóng: “Dừng xe ở đâu cũng được, để tôi xuống ở ven đường là được rồi, tôi muốn đi xử lý vài việc.”

Lộc Thập Nhị lái xe nhanh chóng tạt vào ven đường dừng xe, Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất lập tức mở cửa xe ra, tóm lấy vạt áo của Ninh Thừa Húc, định ném anh ta xuống.

“Đợi đã!”

Ninh Thừa Húc cản lại.

Sanh Ca ngước mí mắt lên, gương mặt viết đầy sự mất kiên nhẫn: “Lại sao nữa?”

Ninh Thừa Húc chỉ coi như không trông thấy, đôi mắt phượng chứa ý cười: “Trên người không có tiền, tôi muốn đi mua bộ quần áo ấm áp, ăn một bữa cơm no, rồi mua thêm bao thuốc lá. Em Sanh cho xin ít nhé?”

Sanh Ca cố kìm cơn giận, liếc về phía Lộc Thập Nhất: “Anh mang theo bao nhiêu tiền mặt?”

Lộc Thập Nhất lập tức lột túi áo trong của bộ vest ra, rồi sờ túi quần, nói: “Có năm trăm đồng.”

“Đưa cho anh ta.”

Lộc Thập Nhất cực kỳ không vui đập năm tờ tiền giấy màu hồng nhạt lên ngực Ninh Thừa Húc: “Cô chủ bố thí cho anh đấy, cầm lấy rồi cút đi!”

Ninh Thừa Húc không hề tức giận, cúi đầu nhặt tiền.

Vừa nhặt xong, Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất đã hung hăng đạp anh ta một phát, đá anh ta ra khỏi xe, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại, nghênh ngang bỏ đi.

Lộc Thập Thất còn chưa hả cơn giận mà nhổ một bãi nước bọt ra ngoài cửa.

Lại còn nghĩ đến chuyện kết hôn với cô chủ nhà bọn họ, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền!

Sanh Ca không ngăn cản hành động có phần quá khích của anh ta.

Cô nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, thấy Ninh Thừa Húc càng lúc càng xa, nhưng vẫn đứng ở chỗ cũ, cô dặn dò Lộc Thập Nhất: “Tìm hai người có thân thủ tốt âm thầm đi theo anh ta, tôi muốn biết anh ta đi những đâu.”