Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 309: Cô ta là người cô không chọc vào được



Trong khu vườn nhà họ Phó, một đội cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát đặc nhiệm đang đưa giấy tờ tùy thân cho vợ chồng Phó Nghị Quốc và nói rõ ý định đến đây.

Phó Âm chạy đến bên cửa sổ, nhìn thấy người của cục điều tra quốc gia cô ta tức giận nghiến răng: “Lộc Sanh Ca! Vậy mà cô lại báo cảnh sát đến bắt tôi! Cô quá hèn hạ!”

Lộc Sanh Ca mỉm cười nói: “Đây gọi là thay người nghèo đòi lại công lý, không phải là ăn không nói có, cái từ hèn hạ này nên dành cho cô thì hợp hơn đấy!”

Toàn thân Phó Âm đang run rẩy, đến lúc này cô ta mới biết sợ hãi.

Nhà họ Phó phá sản thì sao chứ, kiểu gì cũng có ngày có thể vực dậy, nhưng nếu như cô ta vào tù thì cô ta xong đời, cô ta sẽ bị hành hạ sống không bằng chết!

Cô ta muốn chạy trốn! Cô ta không thể ngồi yên chờ chết, Nhã Ca nhất định sẽ giúp cô ta!

“Lộc Sanh Ca! Cô cứ đợi đấy!”

Nếu như bây giờ cô ta chạy trốn từ phía cửa sau của biệt thự thì có còn kịp không!

Sanh Ca nắm chặt lấy cổ tay cô ta, cô dùng lực khiến cô ta không thể di chuyển.

“Ngây thơ, người của cục điều tra quốc gia đã ra quân thì cô nghĩ mình có thể chạy thoát sao? Nếu như cô thực sự không muốn ngồi tù thì tôi có thể xem xét giúp cô chỉ cần cô nói cho tôi biết thân phận của Nhã Ca.”

Phó Âm cười nhạo nói: “Không phải cô tài giỏi lắm sao, vẫn còn có người mà cô không tra ra sao?”

“Xem ra quan hệ giữa cô và cô ta rất tốt, cô thà ngồi tù cũng không bán ứng cô ta, vậy thì đi đi.”

Sanh Ca lạnh lùng buông tay, Phó Âm quay đầu định chạy thì cảnh sát đã ập lên tầng, chặn lại cửa phòng rồi đi vào bên trong với khí thế mạnh mẽ, sau đó họ nhanh chóng đeo vòng điện tử cho Phó Âm rồi đưa người đi.

Phó Âm vùng vẫy kịch liệt, bị cảnh sát đẩy ra khỏi phòng cô ta quay đầu thù hằn nhìn cô chằm chằm: “Lộc Sanh Ca, cô ta là người mà cô không thể chọc vào! Cô không bao giờ có thể sánh bằng cô ta! Tôi sẽ chống mắt chờ xem!”

Cô ta không hề che giấu lòng căm thù mãnh liệt của mình, cuối câu nói hình như có ý sâu xa.

Sanh Ca không nói gì mà chỉ nhìn Phó Âm người đang nhe nanh múa vuốt bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi.

Cô nhìn khắp căn phòng của Phó Âm, cuối cùng nhìn thấy một cuốn album ảnh trong ngăn kéo ở bàn trang điểm của cô ta.

Sau khi mở ra thì bên trong có một bức ảnh và đó là bức ảnh chụp chung của Phó Âm và Nhã Ca trước cổng trường đại học Francis.Cô nghiêm nghị nhìn Nhã Ca đang mỉm cười như hoa trong bức ảnh.

Cảm giác thân thuộc đó lại trào dâng một lần nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy Nhã Ca cô đã cảm thấy người con gái này có gì đó bất thường đặc biệt là việc Nhã Ca biết chuyện trước đây cô ở thành phố Phương.

Bây giờ nghĩ lại dường như Nhã Ca cũng chính là người để lộ cho cô biết cô ta có quan hệ thân thiết với Phó Âm.

Rốt cuộc người con gái này đang giở trò gì?

Lúc Sanh Ca đi ra khỏi biệt thự của nhà họ Phó, Phó Âm đã bị cảnh sát tống lên xe.

Phó Nghị Quốc và Đào Hà đang nói chuyện gì đó với người đàn ông quay lưng lại với cô, có vẻ là đang cầu xin châm chước, thậm chí Đào Hà còn nôn nóng đến mức bật khóc.

Sanh Ca nhìn bóng dáng bộ quân phục giống với Ninh Thừa Húc nên cô bình tĩnh đi đến.

Ninh Thừa Ân nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn cô, đôi mắt phượng của anh ta mang theo ý cười: “Cô Lộc, cô còn nhớ tôi chứ?”

Lông mày của anh ta và Ninh Thừa Húc vô cùng giống nhau.

Lúc cười lên  đôi mắt phương màu hổ phách sắc bén hơn cả Ninh Thừa Húc.

“Xin chào anh Ân.” Sanh Ca lịch sự mỉm cười đáp: “Giờ anh Ân là người nắm quyền nhà họ Ninh, ai mà không biết tên anh Ân đây chứ.”

Ninh Thừa Ân là cậu hai trong nhà họ Ninh và cũng là người có địa vị cao thứ hai trong cục điều tra quốc gia, địa vị của anh ta chỉ đứng sau Kỷ Ngự Đình.

Nhìn thấy cô Ninh Thừa Ân rất xúc động, anh ta giơ tay muốn xoa đầu cô: “Trước đây cô thích nhất là đến nhà họ Ninh chơi với em tứ, mấy năm không gặp, cô ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”

Sanh Ca lùi lại phía sau, cô dứt khoát né tránh tay của anh ta.

“Xin lỗi, tôi có chồng chưa cưới hay ghen ở nhà, nếu như anh ấy biết người đàn ông khác xoa đầu tôi sẽ không vui.”

“Hai người bọn cô đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.”

Ninh Thừa Ân rút tay lại, mỉm cười hiền hòa, anh ta không cảm thấy ngại: “Đã lâu không gặp anh Ngự, anh ấy cũng chưa từng trở lại cục điều tra quốc gia, không biết gần đây sức khỏe của anh ấy thế nào?”

Sanh Ca hơi nheo mắt lại, cô suy ngẫm ý vị sâu xa ẩn trong lời nói của anh ta.

Cùng làm việc ở cục điều tra quốc gia mấy người Tự Niên Thất Niên đều biết bệnh tình của Kỷ Ngự Đình nhưng có vẻ Ninh Thừa Ân hoàn toàn chẳng biết gì?

Sanh Ca nói bằng giọng bình thản: “Đương nhiên là rất tốt, sức khỏe của anh ấy trước giờ như hổ, không giống tôi anh ấy không phải là người hay bị bệnh.”

“Vậy cô Lộc phải chăm sóc cơ thể thật tốt, nhân tiện gửi lời hỏi thăm của tôi tới anh Ngự.”

Hai người trò chuyện một lát.

Nhưng Đào Hà khóc lóc cắt ngang.

“Thừa Ân à, Tiểu Âm nhà chúng tôi vẫn còn trẻ, nó không hiểu chuyện nên mới phạm sai lầm, trước đây nó được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần, Thừa Ân, cậu nhất định phải giúp nó!”

Ninh Thừa Ân mỉm cười đối phó: “Hai bác yên tâm, cục điều tra quốc gia không bao giờ vu oan cho người khác, trong thời gian điều tra sẽ không khắt khe với cô ấy.”.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Không có chuyện gì nữa nên Sanh Ca quay đầu muốn rời đi.

Phó Thần Dật đột nhiên đi ra khỏi biệt thự, bởi vì vết thương trên người do bị Tự Niên đánh vẫn chưa khỏi nên anh ta chỉ có thể bám vào khung cửa rồi gọi cô từ xa.

“Sanh Ca! Cô thực sự muốn cùng với Kỷ Ngự Đình đối phó với nhà họ Phó sao? Xem ra việc chúng ta quen biết từ ngày nhỏ, cô không thể tha cho Tiểu Âm sao?”

Trong vườn hoa, vì câu nói này mà ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sanh Ca.

Sanh Ca dừng lại nhưng không quay đầu, giọng điệu lạnh lùng: “Phó Thần Dật, hình phạt mà cô ta phải đối mặt đều là những gì cô ta đáng phải chịu, đó cũng là kết cục cho việc nhà họ Phó mấy người nuông chiều dung túng cô ta từ nhỏ.”

Cô đi hai bước, dường như nghĩ đến việc gì đó nên cô bèn quay đầu lại nói với Ninh Thừa Ân: “Nếu như Phó Âm thực sự bị bệnh tâm thần vậy thì nên đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, không thể lấy đó làm cái cớ để cô ta thong dong ngoài vòng pháp luật, đúng không anh Ân?”

Ninh Thừa Ân mỉm cười nói: “Đương nhiên.”

“Con gái số khổ của mẹ...” Đào Hà gần như không thể nổi, bà ta được Phó Nghị Quốc đỡ mới không bị ngã.

Sanh ca không muốn nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt của nhà này nữa nên cô đi rất thản nhiên.

Cô vừa lên xe chuẩn bị gọi điện về nhà thì điện thoại reo lên.

Là Dịch Tử Minh gọi đến.

“Cô Lộc, loại thuốc màu xanh này đã được thử nghiệm nhiều lần, không có vấn đề gì, nếu như anh Ngự tiêm thì tình trạng suy yếu và đau thắt ngực do virut gây ra sẽ thuyên giảm đi nhiều, thậm chí triệu chứng sẽ giảm dần.”

Sanh Ca rất vui: “Quá tốt rồi, lát nữa tôi sẽ đến.”

Sau khi cúp điện thoại, cô trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc.

Kỷ Ngự Đình vẫn mặc chiếc áo khoác ngủ dày cộp lười biếng ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

Sanh Ca vừa trở về đã vui mừng nựng mặt rồi hôn anh: “Anh Ngự, nhanh thay đồ đi, ra ngoài với em một chuyến.”

“Đi đâu?”

Sanh Ca mỉm cười thần bí: “Đến nơi là anh biết ngay!”

Kỷ Ngự Đình thấy cô cao hứng như vậy nên cũng không hỏi thêm, anh lập tức lên tầng thay áo khoác rồi mặc cho cô dắt tay ra ngoài.

Hai người cùng nhau đi đến phòng thí nghiệm.

Nhìn thấy chất lỏng màu xanh trong ống tiêm của Dịch Tử Minh, Kỷ Tự Minh nghiêm mặt nói: “Đây là thứ mà em giao dịch với Ninh Thừa Húc để đổi lại sao?”

Sanh Ca gật đầu rồi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh nhỏ nhẹ nói: “Bác sĩ đã kiểm tra rất nhiều lần, thuốc không có vấn đề gì, sau khi tiêm xong có thể khiến anh Ngự khỏe lại!”

Tự Niên cũng mỉm cười phụ họa: “Triệu chứng suy yếu gì đó nhanh chóng cút xéo! Cậu chủ nhà chúng ta sau này vẫn là người đàn ông mạnh nhất!”

Mấy lời nói đùa khiến không khí phòng thí nghiệm trở nên rất náo nhiệt.

Trong bầu không khí sôi động này.

Kỷ Ngự Đình nhìn chằm chằm vào lọ thuốc màu xanh với đôi mắt sâu thẳm, anh nói một cách kiên định: “Anh không tiêm nó, Dịch Tử Minh, mang đi đi.”