Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 335: Anh khác với cậu Ngự, anh quá ích kỷ



Trên đường đến Cung điện Arzee, Ninh Thừa Húc đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy cả.

Ở bên trong, căn phòng được sắp xếp một chiếc ghế dài phủ chăn lông cáo màu trắng, trên bàn trà bày đầy đủ các loại bánh ngọt, đồ ăn nhẹ và trái cây, còn cả trà trái cây mật ong nữa, tất cả đều bày biện rất tinh tế.

Bên cạnh bàn thì bày ba dãy móc treo đồ, tất cả đều được treo những bộ váy tinh xảo đủ kiểu, trên tấm thảm sang trọng chất đầy hai dãy giày cao gót.

Dường như nhà tạo mẫu và thợ trang điểm đã chờ đợi rất lâu rồi.

Thấy Ninh Thừa Húc dẫn Sanh Ca đi vào, cả hai theo nghi thức hoàng cung tiêu chuẩn hành lễ với bọn họ.

Sanh Ca không quá vui vẻ: “Tôi không quen với việc để người khác giúp tôi thay quần áo và trang điểm."

Ninh Thừa Húc lập tức phất phất tay với hai người họ: “Đi xuống đi.”

“Em Sanh, đây là chiếc bánh nhỏ đặc biệt của nước Âu Phi, ăn ngon lắm đấy, tôi đã bảo người ta làm rồi mang đến đây, em có muốn thử không?” Anh ta đi đến phía trước khay trà, cẩn thận bưng đĩa bánh ngọt đưa tới trước mặt Sanh Ca.

Sanh Ca liếc nhìn, không biết xảy ra chuyện gì, cô không những không có cảm giác thèm ăn mà còn có chút buồn nôn.

“Gần đây tôi không muốn ăn đồ ngọt lắm, anh tự ăn đi.”

Cô bước đến những dãy đồ treo đầy váy nhỏ, bắt đầu chọn váy.

Ninh Thừa Húc ngay lập tức đặt đĩa bánh ngọt xuống, nghiêm túc đi đến giúp cô chọn.

Anh ta cầm một chiếc váy màu xanh lam có chạm khắc bạc vô cùng chất lượng, là loại hàng thu đông cao cấp: “Cái này đi, màu xanh dịu dàng thoải mái, tay áo dài bằng tơ lụa này, phối cùng khăn choàng cổ lông màu trắng, cũng sẽ không bị lạnh.”

Điều quan trọng nhất là, chiếc váy này rất hợp với bộ vest màu xanh lam trên người anh ta, giống như một cặp đôi mẫu mực vậy.

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ mặc đồ đôi với Sanh Ca! Bây giờ có cơ hội nên đôi mắt phượng của anh ta lóe lên vẻ mong đợi, rất phấn khởi.

Thấy Sanh Ca không trả lời, tay anh ta nhích lại gần Sanh Ca thêm một tấc: “Em Sanh ngoan, thay sang bộ váy này đi.”

Sanh Ca không nói câu nào, nhưng cô cũng thấy rõ, chiếc váy mà Ninh Thừa Húc chọn có cùng màu với bộ vest của anh ta.

Cô hoàn toàn không cân nhắc, quay đầu lại lập tức chọn một chiếc váy nhung màu đỏ sẫm từ một dãy móc treo khác: “Không, tôi thích bộ này hơn, tôi đi sang bên cạnh thay đồ đây.”

Vẻ mặt Ninh Thừa Nhân gần như ngay lập tức tối sầm lại, anh ta nắm lấy cổ tay cô, một tay kéo cô lại, dùng giọng điệu bình tĩnh nhấn mạnh: “Tôi nói rồi, thay bộ này cho tôi!”

“Bỏ ra!”

Sanh Ca cũng tức giận: “Ninh Thừa Húc, anh nên biết rõ về tôi, anh không dùng sự bá đạo của mình ở trước mặt tôi được đâu!”

Sự cứng rắn trong mắt anh ta dường như dịu đi ngay lập tức, giọng điệu cũng theo đó mềm dần.

“Em Sanh, em không biết, em đến nước Âu Phi đã làm tôi vui mừng đến mức nào đâu, giống như đi du lịch trong thế giới của hai người cùng với em vậy, cho dù hai ngày nay em nói gì, thì tôi vẫn cố gắng hết sức thỏa mãn em, nghe theo em.”

"Lần này tôi không làm bất cứ điều kiện gì để ép em, em có thể chấp nhận tôi một lần, thay sang bộ váy mà tôi đã chọn không?”

Sắc mặt Sanh Ca lạnh lùng, đối mặt với anh ta: “Nhưng mà tôi không thích!”

Những lời nói ngắn gọn nhưng lại xa lạ, dường như đã đâm vào nội tâm nhạy cảm của anh ta.

“Rốt cuộc là em không thích bộ váy này, hay là không thích con người của tôi? Nếu như hôm nay người đứng ở chỗ này là Kỷ Ngự Đình, cầm bộ váy này cũng là Kỷ Ngự Đình, em vẫn sẽ từ chối như thế sao?”

Anh ta tức giận không kiềm chế được nữa, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, lộ ra vẻ hung dữ.

Bàn tay nắm giữ Sanh Ca rất dùng sức, ném mạnh người phụ nữ lên ghế trường kỷ, sau đó đè lên người.

“Đừng nhúc nhích! Nếu anh lại tới gần, tôi sẽ khiến anh phải chết!”

Vào lúc anh ta đang định thực hiện ý đồ của mình, Sanh Ca đã dứt khoát lấy ra chiếc kim bạc trên chiếc nhẫn, dí mạnh vào yết hầu của anh ta.

Ninh Thừa Húc bật cười, cười đến mức nước mắt gần như trào ra.

Anh ta đặt hai tay lên đỉnh ghế trường kỷ, bởi vì chiếc kim sắc bạc này, anh ta và Sanh Ca luôn giữ khoảng cách với nhau một chút, không có cách nào để tiến thêm bước.

“Nếu là Kỷ Ngự Đình, em có nhẫn tâm làm tổn thương anh ta không?”

Giọng điệu của anh ta ẩn ẩn có chút bi thương, tiếng cười càng ngày càng quỷ dị.

“Nếu như tôi nhất định phải làm thế, em thật sự dám giết tôi sao? Nếu như hôm nay tôi chết, thì em cũng không thể ra khỏi cung điện này, Kỷ Ngự Đình cũng sẽ chết theo, ba người chúng ta cùng nhau đi chết, em có dám không?”

Sanh Ca không nói gì, quả thực là vậy, cô không thể giết anh ta cho đến khi cô thành công lấy loại thuốc siêu vi rút.

Trên thực tế, Ninh Thừa Húc chỉ không biết rõ quá khứ trước đó của cô với Kỷ Ngự Đình nên mới có thể nói điều này.

Cô cũng đã từng đánh nhau với Kỷ Ngự Đình, đặt cược cả tính mạng, thậm chí cả cây kim bạc này, cũng đã từng dính máu của Kỷ Ngự Đình.

Nhưng điều khác biệt là, cô vẫn luôn yêu Kỷ Ngự Đình, yêu anh trong

suốt sáu năm trời.

Nhưng cô từ trước đến nay chưa bao giờ yêu Ninh Thừa Húc.

“Anh khác với anh ấy, tình yêu của anh từ đầu đến cuối quá ích kỷ, quá khác lạ!”

“Ham muốn kiểm soát và chiếm hữu biến thái của anh quá lớn, ép buộc tới mức khiến tôi không thở nổi!”

“Cái gì tôi không muốn, thì anh lại ép đưa cho tôi! Còn thứ tôi muốn, thì anh lại dùng điều kiện để ép buộc tôi! Anh còn dùng cách hãm hại tôi, lại dùng cách cứu tôi, muốn tôi có ơn với anh, tình yêu của anh chỉ toàn là sự tính toán mà thôi.”

"Về phần Kỷ Ngự Đình, nếu anh ấy muốn có được sự chú ý của tôi, anh ấy sẽ làm nũng, sẽ giả bộ đáng thương và sẽ tỏ ra yếu đuối, từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ làm tổn thương tôi!”

“Trong lòng anh hẳn hiểu rõ, ngay từ đầu chúng ta đã đánh đổi giá trị ngang nhau, cho dù tôi thật sự gả cho anh, thì trái tim của tôi cũng không thể ở trên người anh, tôi không bao giờ, và cũng sẽ không bao giờ yêu anh!”

Ninh Thừa Húc sững người ngay tại chỗ.

Đôi mắt xanh biếc đó dần dần mất đi tia sáng ngời.

Từng chút từng chút một, mọi việc đến lúc này, thật sự là mỗi bước đi anh ta đều tính toán, ấm ủ ý nghĩa không đứng đắn là muốn chiếm hữu cô, vốn anh ta cũng không tìm được lời nào để phản bác cả.

Sanh Ca thừa dịp anh ta đang ngẩn người, dùng hết sức đẩy anh ta ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Xem ra hôm nay không có tâm trạng để gặp công chúa trưởng rồi, để hôm nào nói chuyện sau vậy.”

“Đừng! Em Sanh.”

Ninh Thừa Húc lại muốn nắm bắt lấy cổ tay cô để giữ cô lại.

Lần này Sanh Ca có phòng bị trước, trước khi anh ta chạm vào tay của mình, cô nhanh chóng quay lại, giơ tay tát anh ta một cái.

“Ninh Thừa Húc, tôi quả thực sẽ không giết anh, nhưng tôi có thể đánh anh!”

Một cái tát này, cô dùng hết sức lực, đánh vô cùng mạnh.

Ninh Thừa Húc bị đánh đến mức quay mặt sang chỗ khác, khóe miệng bầm tím chảy ra một ít máu.

Vốn da của anh ta đã rất trắng, lúc này vết thương trên mặt hiện ra thấy rất rõ ràng.

Sanh Ca giễu cợt anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Thực xin lỗi, tuy rằng tôi ra tay hơi mạnh, nhưng trên mặt anh có vết thương, vậy thì sao có thể đi gặp công chúa trưởng được, theo tôi thấy thì để hôm khác đi.”

Cô nói xong thì không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, lập tức rời đi mà không quay đầu lại.

Ninh Thừa Húc nhìn bóng lưng vội đi của cô, anh ta đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, cười khổ tự giễu, rủ hàng mi dài che đi cảm xúc không rõ trong mắt.

Sanh Ca nghe thấy tiếng cười của anh ta, vô thức bước đi nhanh hơn.

Khi bước ra khỏi Cung điện Arzee, cô nhìn thấy Tự Niên và Jamie đang đi về phía mình.

Nhìn thấy Sanh Ca đi ra một mình, Jamie hỏi: “Cô Lộc, chủ nhân nhà tôi đâu?”

Sanh Ca và Tự Niên im lặng không tiếng động liếc nhau, sau đó mới trả lời Jamie: “Anh ta đang ở bên trong, tôi đoán rằng hôm nay sẽ không gặp công chúa trưởng được rồi, làm phiền cậu hãy nhờ người đưa chúng tôi về chỗ ở.”

“Hả?”

Jamie hơi giật mình: “Sao đột nhiên lại không đi được? Chủ nhân đồng ý ư?”

“Tự cậu đi vào mà hỏi anh ta đi.”

Thừa lúc Jamie đi vào, Tự Niên lặng lẽ xích lại gần Sanh Ca, nhỏ giọng nói: “Tối nay Công tước Gaye sẽ đến, cô vẫn chưa thể rời đi được.”

Công tước Gaye?

Tự Niên thấy ra nghi ngờ của cô, nói tiếp: “Gaye Harold, chồng của công chúa trưởng.”

Nếu đó là chồng của công chúa trưởng, cô nhất định phải tìm cơ hội gặp gỡ vị Công tước Gaye trong hôm nay mới được.

Nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, có thể lần sau không gặp may mắn như vậy, phải đến để gặp công tước Gaye.

Nhưng mà...

Vừa rồi cô đã đánh Ninh Thừa Húc, còn nói cô sẽ đến vào hôm khác, vậy làm sao cô có thể thu hồi lời nói bây giờ?