Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 339: Cô ấy có thai thật rồi?



Cô gái nọ cúi đầu buồn bã, dường như không biết phải giải thích thế nào.

Kỷ Ngự Đình trầm giọng nói: "Quên đi, trở về đi."

Cô gái bị mắng, bạn trai nhỏ của cô ta không vui: "Chính anh đi ra từ phía trước mà, có tiền thì oai lắm chắc? Đã nói không phải cố ý rồi còn bức bách người ta, vui lắm hay sao?"

Nói đến cuối, anh ta nhân lúc Lộc Mặc và Lộc Hoa không chú ý mà nhanh chóng ném quả cầu tuyết trên tay về phía Kỷ Ngự Đình.

Quả cầu tuyết vỡ tung trước gót Kỷ Ngự Đình, đôi giày da đen đắt tiền bị nước tuyết tan ra làm cho loang lổ.

Kỷ Ngự Đình không có phản ứng gì, được Lộc Hoa đỡ anh, từ đầu đến cuối anh chẳng thèm liếc lấy một cái.

Lộc Hoa thực sự khó chịu, sau khi giao Kỷ Ngự Đình cho Lộc Mặc, anh ta kêu nhân viên bảo vệ ở lối vào phòng thí nghiệm đến bắt người.

Hai kẻ nọ định bỏ chạy nhưng chẳng mấy chốc đã bị bảo vệ bắt được.

Lộc Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người kia, ra lệnh: "Đưa tới cục cảnh sát, cứ nói hai người này cố ý gây thương tích, âm mưu giết người, ý đồ rõ rành rành!"

"Vâng, cậu Hoa cứ yên tâm."

Sau khi thu xếp xong, Lộc Hoa quay đầu rời đi, nhanh chóng lên xe của Kỷ Ngự Đình lái trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc trong bầu trời đêm đầy tuyết.

Vậy nhưng cặp đôi nọ vừa bị đưa đến cục cảnh sản đã lập tức được Cục Điều tra Quốc gia đưa đi.

Người đàn ông vừa ném quả cầu tuyết vào Kỷ Ngự Đình đang đứng trong văn phòng của Ninh Thừa Ân.

"Cậu Ân, hình như mắt của cậu Ngự không nhìn thấy gì nữa rồi."

Ninh Thừa Ân lập tức hạ đôi chân dài trên bàn xuống, nghiêm túc ngồi dậy: "Cậu chắc mình không nhìn lầm chứ?"

"Vâng, suốt dọc đường cậu Ngự đều cần người dắt đi, tuy rằng anh ta đeo kính râm, nhưng khi bị ném tuyết thì người bình thường đều sẽ nhìn xuống, anh ta lại chẳng có chút phản ứng nào."

Ninh Thừa Ân chống tay lên bàn, chống cằm kinh ngạc: "Mắt cậu Ngự không nhìn thấy thì sao có thể tiếp tục lãnh đạo Cục điều tra quốc gia được? Anh ta nên thoái vị nhường cái chức này đi thôi."

Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy buồn cười: "Tin vui này chúng ta không thể hưởng một mình được. Đi nói cho Kỷ Dũng biết, còn về chuyện ông ta muốn làm gì ấy mà, không phải việc của tôi."



Lộc Mặc và Lộc Hoa trở về với Ngự Sanh Tiểu Trúc, đang định về phòng nghỉ ngơi thì bị Kỷ Ngự Đình gọi vào phòng ngủ.

Kỷ Ngự Đình nghiêm nghị nói: "Chuyện ở lối vào phòng thí nghiệm tối nay không phải do Kỷ Dũng bày ra, mà là Ninh Thừa Ân. Chuyện mắt tôi có vấn đề chắc hẳn đã bị lộ rồi."

Lộc Mặc và Lộc Hoa không phản bác, bọn họ đều là người thông minh, tùy tiện nghĩ lại một chút là có thể đoán được.

Kỷ Ngự Đình tiếp tục: "Bất kể là kẻ nào trong số họ, một khi biết được tin này, bọn họ đều sẽ nóng lòng muốn kéo tôi xuống ngựa, e rằng ca phẫu thuật ngày mai không thể thực hiện thuận lợi được rồi."

Lộc Mặc và Lộc Hoa nghiêm mặt, họ nhìn nhau một cái rồi đồng thời nhìn về phía Kỷ Ngự Đình.

Lộc Hoa hỏi: “Cậu nói tới chuyện này, đã có kế hoạch rồi sao?"

Kỷ Ngự Đình cụp mắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên.



Trung Quốc đang là nửa đêm, Âu Phi thì lại đang là ban ngày, đã gần đến trưa.

Sanh Ca ngồi trước cửa sổ phòng ngủ, buồn chán nhìn khung cảnh rộng lớn thoáng đãng bên ngoài.

Cô cẩn thận tính toán chênh lệch múi giờ trong lòng, tự hỏi không biết Kỷ Ngự Đình lúc này đã ngủ chưa, có mơ thấy mình hay không?

Có tiếng gõ cửa, Tự Niên mang bữa trưa vào.

"Thưa cô, đã đến giờ ăn trưa rồi."

Vì máy nghe lén gắn trên đèn trần, Tự Niên khen nịnh Ninh Thừa Húc mấy câu.

"Ngài Lam Tư nói cô không thích đồ ngọt đồ mặn ở đây, luôn không muốn ăn, vậy nên ngài ấy đã cố ý tìm một nhà hàng Trung Quốc ở Âu Phi, cũng làm thêm mấy món ăn kèm."

Nghe thấy là món Trung Quốc, Sanh Ca đứng dậy đi đến bàn nhìn thử.

Thịt lợn kho mận khô, thịt lợn rang cháy cạnh, trứng xào bông hẹ...

Vẻ ngoài mấy món ăn rất được, nhưng không hiểu sao Sanh Ca ngửi thấy mùi dầu mỡ lại cảm thấy ngấy, cực kỳ buồn nôn.

Cô nhịn đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà chạy vào nhà vệ sinh.

Sáng giờ cô còn chưa ăn được mấy miếng, bây giờ lại nôn mửa dữ dội, axit dạ dày trào lên cổ họng vô cùng nóng rát.

Tự Niên nhìn về hướng nhà vệ sinh, lông mày nhíu lại, lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Khi Sanh Ca nôn xong, dọn dẹp rồi ra khỏi nhà vệ sinh, Tự Niên đã tắt máy nghe lén đi từ lâu.

Cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa chặt.

Anh ta trông có vẻ cực kỳ nghiêm túc, do dự hai lần vẫn lấy hết can đảm hỏi: "Cô Sanh Ca, cô có nhận thấy tình trạng cơ thể mình gần đây rất khác trước hay không?"

Sanh Ca vừa xoa ngực vừa suy nghĩ về vấn đề anh ta hỏi: "Hình như cũng hơi khác thường thật, lúc nào tôi cũng chán ăn, ngửi thấy mùi dầu mỡ thì muốn nôn, lại rất hay cảm thấy buồn ngủ."

Vốn dĩ cô còn nghĩ khi đến một nơi xa lạ thì cô sẽ mất ngủ cả đêm, mỗi ngày đều nghĩ đến Kỷ Ngự Đình mà không ngủ được.

Nhưng cô không có như vậy, lần nào vừa nằm trên giường cũng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Tự Niên yên lặng nhìn xuống bụng cô: "Có khi nào...cô có thai rồi?"

“Có thai?”

Sanh Ca sững sờ, gần như chưa từng đến khả năng này: "Làm sao có thể được, lúc trước tôi và anh Ngự làm nhiều lần vậy mà vẫn chưa dính, sao lại đúng vào lúc này..."

Nói đến đây, cô bỗng sững người.

Nghĩ kỹ lại thì hình như kinh nguyệt của cô đã bị chậm hơn nửa tháng.

Đủ loại triệu chứng dạo này của cô hình như cũng hơi giống người đang mang thai thật?

Cô đưa tay xuống vuốt ve bụng mình, ánh mắt cũng nhìn xuống.

Nếu là thật thì đứa nhỏ này đến quá không đúng lúc.

Vận mệnh quả thật thích trêu đùa cô, lúc muốn thì không có.

Khi không muốn nhất thì đứa bé này lại đến...

Mùi dầu mỡ từ thức ăn lại khiến cô buồn nôn, trong bụng đã không có gì để nôn nữa, cô chỉ có thể đỡ bồn rửa mặt mà nôn khan.

Tự Niên phản ứng lại, lập tức dùng đĩa đậy thức ăn trên bàn lại, đồng thời bật máy lọc không khí trong phòng lên.

Cả người Sanh Ca cực kỳ khó chịu, nhưng cô chẳng nôn ra được gì.

Cô chỉ có thể cố chịu đựng cơn buồn nôn, vẫn trông mong mà nói: "Chuyện này vẫn chưa thể kết luận chính xác được, có lẽ những triệu chứng này của tôi là do chưa thích nghi được với môi trường xung quanh, do tâm trạng u uất chứ không phải do mang thai.”

Thấy cô khó chịu mà mình lại không giúp được gì, Tự Niên chỉ biết thở dài: "Thế cô có muốn tìm cách xác nhận không? Xem rốt cuộc cô đang bị bệnh hay đang mang thai?"

Sanh Ca ngồi bên giường suy nghĩ một hồi, không trả lời.

Bây giờ họ không chỉ mất tự do, còn bị quản thúc, đến cả điện thoại di động cũng không có, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, một cái que thử thai nhỏ cũng khó mà mua được.

Muốn trốn Ninh Thừa Húc âm thầm xác minh xem cô có mang thai hay không, nhìn trên tình hình hiện tại của cô và Tự Niên thì quả thật là khó hơn lên trời!

Tự Niên cũng hiểu rõ điều này: "Nếu cô Sanh Ca thật sự có thai, e rằng sẽ không thể giấu Ninh Thừa Húc lâu được. Giờ này anh ta đang chuẩn bị chuyện hôn lễ với cô, nếu biết cô có thai ngay tại thời điểm quan trọng này, anh ta sẽ làm ra chuyện gì đây?"

Với tính cách bệnh hoạn ngoan cố của Ninh Thừa Húc, chuyện này giống như thể một quả bom hẹn giờ đặt ngay bên cạnh cô vậy.

Không ai biết Ninh Thừa Húc hay chuyện có tức giận đến mức nổ tung ngay tại chỗ rồi đưa ra quyết định cực đoan nào không.

"Chuyện này muốn giấu cũng không được, để tôi nghĩ xem sao." Hai tay Sanh Ca buông bên hông vô thức siết chặt chăn.

Tự Niên kéo một chiếc ghế đến yên lặng ngồi bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú.

Anh ta thực sự cảm thấy đau lòng thay cô.

Một cô gái vì chuyện của ông chủ nhà anh ta mà phải đi tha hương xứ người.

Để đối phó với Ninh Thừa Húc, cô không thể thả lỏng bất cứ một giây phút nào.

Thân là công chúa nhỏ nhà họ Lộc, nếu thật sự mang thai, cô vốn nên được mọi người cưng chiều chăm sóc hết lòng.

Nhưng bây giờ vì chuyện này, cô phải vắt óc đối phó với cái tên biến thái Ninh Thừa Húc kia.

Khi Tự Niên nhìn Sanh Ca chằm chằm không rời mắt, Sanh Ca thì cụp mắt xuống nhìn sàn nhà, nghiêm túc cân nhắc.

Suy nghĩ một hồi, đôi mắt xinh đẹp của cô nheo lại, giọng điệu kiên định: "Dù sao cũng không giấu được, đã vậy tôi sẽ khiến anh ta giúp tôi xác minh mình có mang thai hay không, sau đó lại bắt anh ta phải chấp nhận sự thật!"