Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 358: Tất cả đã kết thúc rồi, anh đáp ứng nguyện vọng của cô



Tự Niên không màng tất cả mà nhào tới, ôm chặt bình thuốc kia vào trong lồng ngực, sống lưng anh ta va phải tay vịn ghế cứng rắn rồi lăn một vòng, ngã xuống mặt đất.

Vết thương trên người anh ta lập tức chảy máu, nhuộm đỏ cả áo sơ mi, sau lưng anh ta đau nhức, khiến đầu anh ta choáng váng liên hồi, sắc mặt anh ta tái nhợt. Tự Niên họ mạnh ra một ngụm máu chảy xuống đất.

Nhưng bình thuốc virus siêu đẳng kia vẫn được anh ta bảo vệ chặt chẽ trong lồng ngực của mình, không phải chịu bất kỳ va chạm nào.

Đồng thời lúc đó Tự Niên cũng nhào tới, hai đội quân mà Kỷ Ngự Đình đưa tới nhạy cảm nhận ra thủ vệ của trưởng công chúa đang có ý đồ nổ súng về phía Tự Niên.

Nhân lúc thủ vệ chuẩn bị nổ súng về phía Tự Niên, người của Kỷ Ngự Đình đã đánh chết bọn họ trước.

Thế cục trong nháy mắt biến đổi ngoạn mục, trưởng công chúa và Ninh Thừa Húc tứ cố vô thân, bị lâm vào thế yếu.

Ninh Thừa Húc căn bản đã bất chấp mọi thứ như vậy, anh ta giận dữ nhìn Tự Niên trước mặt mình, cơn phẫn nộ thúc anh ta đi qua đó, đạp mạnh một cước vào bụng Tự Niên.

Cả người Tự Niên co giật, cuộn tròn thành một khối rồi anh ta lại sặc một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Ninh Thừa Húc còn chưa kịp đá cái thứ hai thì anh ta đã bị quân đội nước Âu Phi do Kỷ Ngự Đình mang đến khống chế.

Tất cả binh lính nước Hoa đều xông về phía Tự Niên, vây lại như tổ ong vò vẽ để kiểm tra tình hình của Tự Niên.

Mặc dù đã lâm vào hôn mê nhưng Tự Niên vẫn nắm chặt bình thuốc, không hề buông lỏng tay.

Dường như lần nhiệm vụ này đã khắc sâu vào tận xương tủy của anh ta.

Quân đội do bên nước Hoa mang tới đều là binh lính dưới tay Tự Niên, giờ phút này tất cả đều nổi giận, kêu gào muốn đánh Ninh Thừa Húc.

Kỷ Ngự Đình bình tĩnh sai người cõng Tự Niên ra ngoài, trên máy bay riêng có phòng cấp cứu nhỏ.

Tự Niên đã cầm bình thuốc virus siêu đẳng đi, lợi thế cuối cùng trên tay Ninh Thừa Húc đã không còn.

Anh ta sủa như điên cười to, để mặc hai tay bị người ta giam giữ, toàn bộ nhà thờ đều tràn ngập tiếng cười quỷ dị của anh ta.

Hai bên quân đội đều không dám động đến trưởng công chúa, trưởng công chúa không bị hạn chế tự do.

Bà ta tiến lên liều mạng muốn cướp lại Ninh Thừa Húc từ trong tay người của Kỷ Ngự Đình.

Đoạt đi đoạt lại mãi mà vẫn chưa có chút tác dụng nào, bà ta lấy ra thanh đao nhỏ luôn mang theo bên người rồi kề đao lên cổ mình, giận dữ nhìn Kỷ Ngự Đình và Sanh Ca ở phía đối diện.

“Tội danh thương tổn công chúa của hoàng thất rất lớn, nếu các người dám động đến A Húc của ta thì ta đảm bảo sẽ không để cho toàn bộ các người rời khỏi lãnh thổ của đất nước Âu Phi một bước!”

Kỷ Ngự Đình không nói gì.

Cục diện hai bên vì sự uy hiếp tự mình hại mình của trưởng công chúa mà lại một lần nữa lâm vào bế tắc.

Bầu không khí của nhà thờ đột nhiên im lặng trong chốc lát.

Cho đến khi Gaye Harold dẫn người chạy tới thì mới ngăn chặn được hành vi của trưởng công chúa.

"Kelly! Bỏ con dao xuống! Em đừng chống cự nữa, thứ Kỷ Ngự Đình mang tới là lệnh bắt giữ xuyên quốc gia, bên quốc vương đã phê chuẩn thông qua rồi, em không cản cậu ta đưa Lance Charles đi được đâu!

"Gì cơ!"

Hai mắt trưởng công chúa rưng rưng nước mắt, bà ta khó mà tin được vào tai mình: “Sao lại như vậy được! Bọn chúng không thể bắt A Húc của em được! Tuyệt đối không được!”

Gaye Harold đi thẳng về phía bà ta rồi đoạt lấy con dao găm trên tay bà ta.

Trưởng công chúa nắm chặt lấy vạt áo âu phục của ông ta, lần đầu tiên bỏ qua sự kiêu ngạo mà cúi đầu một cách hèn mọn, cầu xin ông ta: “Harold, anh giúp em đi mà! A Húc của em! Một khi ta cứ để bọn chúng đưa A Húc đi thì bọn họ sẽ tìm mọi cách để tra tấn A Húc mất! Anh giết bọn chúng cho em đi!”

Gaye Harold thở dài, làm lơ lời khẩn cầu của bà ta, nhân lúc bà ta không chú ý mà bổ mạnh vào gáy bà ta một cái.

Trưởng công chúa hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Gaye Harold ôm lấy bà ta, không quay đầu lại mà bước ra khỏi nhà thờ, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn Ninh Thừa Húc đang đứng bên cạnh, dường như việc Ninh Thừa Húc sống hay chết sẽ mãi mãi không phải là chuyện mà ông ta cần quan tâm.

Trưởng công chúa vừa đi thì tấm bùa hộ mệnh cuối cùng ở bên cạnh Ninh Thừa Húc cũng không còn.

Ánh mắt Kỷ Ngự Đình lạnh lùng, anh nghĩ đến cảnh Ninh Thừa Húc vừa mới đá Tự Niên thì cả người tức giận phừng phừng: "Đã đến nước này rồi, anh còn muốn nói gì nữa không?”

Đôi mắt phượng xanh biếc của Ninh Thừa Húc mất đi ánh sáng, anh ta ngửa mặt lên trời cười to: "Tất cả mọi người đều giúp đỡ anh, tôi không còn lời nào để nói nữa!”

Kỷ Ngự Đình lạnh lùng ra lệnh cho đội quân anh mang đến: "Còng tay và còng chân hạng nặng cho anh ta rồi lập tức mang về nước Hoa.”

"Chờ một chút."

Sanh Ca vẫn yên lặng không nói gì đột nhiên ngăn lại.

Kỷ Ngự Đình cởi áo khoác đen thẫm ra rồi choàng lên đôi vai nhỏ nhắn của cô, ôn nhu hỏi: "Sanh Sanh, sao vậy em?”

Sanh Ca liếc nhìn Ninh Thừa Húc đang đứng trên đài cách đó không xa: " Anh Ngự, anh đưa anh ta về rồi định xử trí như thế nào?”

Về vấn đề này thì Kỷ Ngự Đình gần như không cần phải suy nghĩ.

"Đưa đến phòng giam bí ẩn rồi giam cầm, ngày đêm tra tấn, nhân sâm treo mạng, để cho cả quãng đời còn lại của anh ta phải sống không bằng chết, chết già trong cõi địa ngục.”

Khi anh nói những lời này thì cảm xúc trong lòng không chút biến chuyển, ánh mắt tàn nhẫn, sắc bén đến vô cùng.

Ninh Thừa Húc cười càng lớn tiếng hơn: "Em Sanh, tôi đã nói với em rồi, Kỷ Ngự Đình hận tôi không ít hơn tôi hận anh ta đâu, giữa tôi và anh ta mãi mãi không bao giờ có khả năng hòa giải.”

Kỷ Ngự Đình không phản bác vì sự thật đúng thật là như thế.

Trong tiếng cười càn rỡ mà thê lương của Ninh Thừa Húc, Sanh Ca mở miệng.

"Anh Ngự, em cảm thấy phương pháp giam cầm anh ta trong ngục tối này có vẻ không ổn lắm, việc giữ cho anh ta còn sống nhìn thế nào cũng là một tai hoạ ngầm, dễ có khả năng xảy ra chuyện.”

Kỷ Ngự Đình nhíu mày, hiểu rõ vẻ mặt của cô: "Ý em là sao?”

Sanh Ca nhếch môi cười, bàn tay nhỏ bé quấn lấy vòng eo của anh, lấy một cái súng từ thắt lưng của anh ra: “Em nghĩ là em sẽ tự tay giải quyết anh ta!”

"Sanh Sanh..."

Kỷ Ngự Đình kêu lên một tiếng, sau khi nhìn sâu vào ánh mắt của cô, anh thỏa hiệp: "Được rồi, em muốn làm gì thì cứ làm.”

Sanh Ca lên đạn, họng súng giơ lên, nhắm thẳng vào Ninh Thừa Húc từ xa.

Những người khác lập tức thả lỏng Ninh Thừa Húc ra.

Ninh Thừa Húc đứng thẳng tắp, đôi mắt phượng xanh biếc kia chỉ khi nhìn thấy Sanh Ca mới có thể nổi lên một tia gợn sóng.

Anh ta dùng ngón tay chỉ vào nơi trái tim mình: "Em Sanh, nổ súng về phía này này.”

Rồi lại chỉ vào phía mi tâm: "Hoặc là chỗ này.”

"Bắn đi, để cho tôi được nhìn thấy kĩ thuật bắn súng của em lần cuối cùng."

Trong lòng Sanh Ca khẽ động, cô cố nén cảm giác chua xót khó hiểu trong lòng rồi châm chọc anh ta: "Ninh Thừa Húc, mười năm trước, kĩ thuật bắn súng của tôi là do anh dạy, chắc chắn là anh không thể ngờ tới, đồ đệ do một tay anh dạy ra, mười năm sau lại dùng súng tự tay giết chết anh thế này.”

Ninh Thừa Húc cưng chiều nhìn cô, cánh môi mỉm cười: "Có thể được chết trong tay em là vinh hạnh của tôi. Cho dù có được cho thêm một cơ hội nữa thì tôi vẫn không hối hận khi yêu em suốt mười năm này, bắn đi.”

Anh ta không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi.

Sanh Ca giơ súng lên, đầu ngón tay khẽ run rẩy, hốc mắt ửng đỏ chăm chú nhìn anh ta.

Ninh Thừa Húc có lỗi với tất cả mọi người, cũng làm tổn thương tất cả mọi người, nhưng duy chỉ có cô là anh ta không có lỗi.

Nhưng anh ta có tội ác tày trời, nếu trở về nước Hoa, thứ chờ đợi anh ta chính là sự tra tấn vô tận, phải trải qua cuộc sống trong ngục tù, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Kỷ Ngự Đình đã vì anh ta mà gánh vác quá nhiều, đã vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nhặt được một cái mạng từ quỷ môn quan về, cô không có tư cách cầu xin Kỷ Ngự Đình thả anh ta ra.

Cho anh ta có một cái chết thoải mái cũng xem như báo đáp ân tình lúc nãy anh ta đã đỡ cho cô một viên đạn.

Nghĩ đến những điều này, cô dứt khoát bóp cò.

Pằng…

Một tiếng súng vang lên bên tai như tiếng sấm sét.

Đồng thời trong lúc nổ súng, Sanh Ca đã hiểu được một chuyện từ trong ánh mắt thoải mái của Ninh Thừa Húc.

Vì sao anh ta lại giấu virus siêu đẳng ở trong nhà thờ, rồi lại sao lại muốn lấy nó ra.

Nếu như anh ta không lấy ra thì trong thời gian ngắn, có khả năng là bọn họ sẽ không thể tìm thấy chỗ giấu bình thuốc virus siêu đẳng ở đâu và anh ta vẫn có thể kéo Kỷ Ngự Đình chết theo.

Anh ta cố ý, anh ta đang đáp ứng nguyện vọng của cô!

Nhưng anh ta biết, cho dù anh ta chủ động giao ra bình thuốc thì Kỷ Ngự Đình cũng không thể nào tha cho anh ta một mạng được nên anh ta đã cố ý chọc giận Kỷ Ngự Đình, là do anh ta muốn tìm một cái chết nhanh gọn.

Khi Sanh Ca nghĩ thông thì chuyện đã không còn kịp nữa rồi.

Viên đạn xuyên thủng trái tim Ninh Thừa Húc, máu tươi tuôn ra, khiến cho bộ âu phục chú rể quý báu tuyết trắng của anh nhiễm thêm một mảng đỏ tươi yêu dị.

"Em… Sanh…”

Ninh Thừa Húc cố hết sức gọi cô một tiếng.

Trước khi ngã xuống, anh ta nhìn thấy đôi mắt xán lạn như trăng sáng của Sanh Ca dường như có ánh nước loé lên.

Cuối cùng cô cũng đã vì anh ta mà đau lòng một lần.

Vậy là đủ rồi.