Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 361: Suýt nữa đã đắc tội với anh hai vợ rồi



Ninh Thừa Ân ánh mắt sâu thẳm, tiếp tục nói:

"Bởi vì cha yêu cầu viết tên Ninh Thừa Húc dưới danh nghĩa của mẹ, mẹ sống chết cũng không đồng ý, càng không thể chấp nhận việc ông ta không chỉ ngoại tình mà còn lớn lối mang theo con của tình nhân trở về đòi nhập vào gia phả. Trong cơn tức giận, bà ấy mang thai tám tháng, một mình rời nhà trốn đi."

"Em là do mẹ sinh ra lúc ở bên ngoài một mình. Thời gian mang thai khi đó mẹ lo lắng, tinh thần có chút vấn đề, nên không cẩn thận để lạc mất em, chuyện này mẹ cũng đã tự trách mình rất nhiều năm..."

Chu Tiểu Tinh kinh ngạc nghe anh ta nói, nhận thức giống như bị phá vỡ: "Cho dù tôi và mẹ anh trông giống nhau, nhưng mà lúc trước cô nhi viện thành phố Phương cũng không có hồ sơ của cha mẹ và ca sinh của tôi. Anh dựa vào đâu mà lại cho rằng tôi là con của nhà họ Ninh?"

"Quả thật, lúc mẹ để lạc mất em, em thật sự còn quá nhỏ, huống hồ lúc đó bà ấy đến thành phố Lâm, cũng không biết giữa chừng đã xảy ra biến cố gì. Em lại được cô nhi viện thành phố Phương nhận nuôi. Đó là lí do tại sao nhiều năm như vậy, anh cho người đến thành phố Lâm, cũng không thể tìm được em."

Ninh Thừa Ân đi đến trước cái bàn nhỏ bên cạnh, đưa tài liệu trên bàn cho Chu Tiểu Tinh.

"Ban đầu anh cũng không chắc chắn, nên anh đã cho người âm thầm đến đoàn làm phim nơi em đang quay, nghĩ cách lấy được tóc của em, làm xét nghiệm ADN với mẹ."

Chu Tiểu Tinh nhận lấy giấy giám định DNA trên tay anh ta.

Khi nhìn thấy hai chữ "mẹ con" viết ở góc dưới bên phải tài liệu, vành mắt cô ửng đỏ, nước mắt không thể kiểm soát rơi trên tờ giấy.

Đôi mắt Ninh Thừa Ân dịu dàng nhìn cô ấy: "Tờ giấy giám định này không thể sai được, em thật sự là con gái nhà họ Ninh chúng ta, là em gái thứ năm của anh, Ninh Tĩnh Nghiên."

Anh ta đặt tay lên vai cô ấy: "Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đến sống ở nhà họ Ninh chứ? Anh cho người dọn dẹp phòng lúc trước của mẹ, ban ngày em có thể trò chuyện nhiều hơn với bà ấy. Sự thiệt thòi mấy năm nay của em, sau này anh sẽ bù đắp cho em gấp bội."

"Tôi... anh để tôi bình tĩnh lại đã."

Thân phận trẻ mồ côi suốt hai mươi mấy năm của cô ấy, bây giờ đột nhiên Ninh Thừa Ân lại nói với cô ấy, cô vậy mà lại là thiên kim tiểu thư nhà họ Ninh! Cô ấy không chỉ có cha mẹ, mà còn có một đám anh chị em.

Tin tức này quá chấn động rồi, làm cho cô ấy nhất thời có chút bối rối, cũng không chấp nhận được.

"Được, anh hiểu em vẫn còn chưa quen. Chúng ta cứ từ từ, trước hết sửa lại tên của em, em không muốn trở về nhà sống, anh cũng có thể sắp xếp chỗ ở bên ngoài cho em. Nhưng mà, em không thể tiếp tục ở lại chỗ đó của Lộc Hoa."

Nghe đến cuối, Chu Tiểu Tinh bỗng chốc ngẩng đầu: "Tại sao? Tôi và Lộc Hoa là bạn trai bạn gái nghiêm túc, thời kỳ hiện đại này, người yêu ở chung không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Ninh Thừa Ân kiên nhẫn giải thích với cô ấy: "Đối với gia đình bình thường thì đó là chuyện bình thường, nhưng gia đình chúng ta là gia tộc lớn thứ ba ở thành phố S, đợi anh công bố thân phận của em, phải từng bước tuân theo điều lệ của gia tộc lớn."

Chu Tiểu Tinh không hiểu việc này lắm, nhưng có ví dụ là Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình, cô vẫn có thể mơ hồ đoán được: "Là muốn đợi sau khi công khai quan hệ đính hôn rồi mới tính?"

"Đúng vậy, nếu Lộc Hoa thật sự thích em, sẽ xin bác Lộc tự mình tới định hôn."

"Được rồi."

Chu Tiểu Tinh đã hiểu, nhưng mà chỉ cần cô ấy và Lộc Hoa còn có thể tiếp tục ở bên nhau là được rồi, điều lệ gì đó cũng đều không quan trọng.

Nghĩ đến chuyện đổi tên, cô ấy tiếp tục nói: "Tôi dùng cái tên Tiểu Tinh này quen rồi, có thể không đổi hay không? Cùng lắm thì sửa họ lại, sau này gọi là Ninh Tiểu Tinh."

"Theo ý em."

Ninh Thừa Ân xoa xoa đầu cô ấy, còn nghiêm túc nhìn gương mặt của cô.

Trong số các anh chị em, vẻ ngoài của cô là giống với mẹ thời trẻ nhất.

Chu Tiểu Tinh còn chưa quen bị người đàn ông khác ngoài Lộc Hoa xoa đầu, nhưng nghĩ Ninh Thừa Ân là anh hai của mình, cô đè xuống cảm xúc muốn kháng cự trong lòng.

Trên tay cô còn nắm chặt ảnh chụp của mẹ, trong mắt từ từ vui mừng.

"Mẹ đang sống ở nơi này sao? Bây giờ tôi có thể đi thăm bà ấy hay không? Sống hai mươi mấy năm, còn chưa bao giờ trải qua cảm giác có mẹ, tôi rất muốn ôm bà ấy."

Tay Ninh Thừa Ân đang sờ đầu cô ấy hơi khựng lại, thu hồi mắt phượng, trong đáy mắt có một chút mất tự nhiên.

Không đợi anh ta trả lời, vệ sĩ đã vội vàng gõ cửa nhà thờ tổ.

"Ngài Ân, cậu Hoa đến rồi! Gương mặt giống như muốn ăn thịt người vậy, rất đáng sợ! Người của anh ta đang đánh nhau với vệ sĩ của chúng ta!"

"Hỏng rồi!"

Chu Tiểu Tinh hoảng hốt kêu lên, xoay người chạy ra ngoài, vệ sĩ nhanh chóng dẫn đường phía trước, Ninh Thừa Ân không nhanh không chậm theo sau.

Ở cổng lớn nhà tổ nhà họ Ninh, một cảnh tượng hỗn loạn.

Lộc Hoa dưới cơn thịnh nộ, đã đánh bị thương ba năm vệ sĩ nhà họ Ninh.

"Dừng tay! Đừng đánh nữa!"

Nghe thấy giọng nói của Chu Tiểu Tinh, Lộc Hoa lập tức bảo vệ sĩ được đưa tới dừng lại.

Chu Tiểu Tinh chạy băng băng đến bên cạnh anh ấy, xem anh ấy có bị thương không. Lộc Hoa cũng quan sát tình trạng của cô ấy.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, giống như một con thỏ nhỏ bị oan ức, Lục Hoa nổi giận, nhìn thấy Ninh Thừa Ân từ xa tiến đến, anh ấy xông thẳng lên muốn đánh anh ta.

"Ninh Thừa Ân! Dám bắt cóc người của tôi, đừng tưởng rằng anh là Cục phó Cục điều tra quốc gia thì tôi không dám động vào anh! Anh đã làm gì Tiểu Tinh hả!"

Ninh Thừa Ân nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, nhàn nhã đút hai tay vào túi quần âu phục, cũng không giải thích.

Chu Tiểu Tinh vội vàng ôm lấy Lục Hoa sắp mất khống chế: "Anh ta không làm gì em! Anh ta không có bắt nạt em!"

"Anh ta là... anh hai của em!"

Lục Hoa suýt chút nữa đấm vào mặt Ninh Thừa Ân, nhưng Chu Tiểu Tinh vừa nói ra hai chữ cuối cùng, anh ấy đã kịp thời dừng lại.

Ninh Thừa Ân liếc nhìn nắm đấm gần trong gang tấc, cười nhẹ, giọng điệu đùa giỡn: "Lục Hoa, suýt chút nữa cậu đã đắc tội với anh hai vợ tôi đây rồi!"

"Anh hai?"

Lộc Hoa nghi ngờ nhìn Chu Tiểu Tinh.

Chu Tiểu Tinh: "Chuyện này xảy ra rất đột ngột, nói ra thì dài lắm, trở về sẽ từ từ giải thích cho anh!"

...

Sau hơn mười giờ bay, nhóm người Sanh Ca cuối cùng đã trở về với vòng tay của tổ quốc vào sáng sớm ngày hôm sau.

Sanh Ca đứng trên bậc thang xuống máy bay, nhìn khung cảnh trống trải và hít thở không khí trong lành.

Kỷ Ngự Đình đi đến phía sau cô, ôm ngang người cô.

Thân thể Sanh Ca như không trọng lượng, lập tức ôm chặt lấy cổ anh, bị đôi mắt đen thăm thẳm của anh hút vào thật sâu.

Anh cúi đầu cọ nhẹ chóp mũi cô: "Mấy ngày nay ở nước Âu Phi em không quen ăn à? Hôm nay muốn ăn gì? Anh tự mình xuống bếp lấp đầy dạ dày của em."

Sanh Ca ghé sát vào tai anh, nói gì đó bằng giọng mà chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy.

Anh hiếm khi nghiêm túc: "Cái đó không được, em mang thai rồi! Chờ anh tiêm thuốc xong đi cùng em đến bệnh viện rồi lại nói. Sau khi xác nhận em khỏe mạnh, anh sẽ cho em ăn đủ!"

Sanh Ca không quá vui vẻ mím môi, tùy ý để anh bế mình xuống máy bay.

Đối mặt với hành vi tùy thời ném thức ăn cho chó của hai người bọn họ, Tự Niên đã không còn lấy làm lạ, trong lòng không hề dậy sóng.

Nhưng cô gái Tự Thủy lại hơi tò mò: “Anh Tự Niên, anh nghĩ rốt cuộc chị Sanh Ca muốn ăn gì mới làm cho cậu Ngự có loại vẻ mặt này?"

Tự Niên: "..."

Hai người này ngoại trừ hằng ngày lái xe ô tô, chọc ghẹo nhau qua lại, hình như cũng không nói lời gì khác.