Ma Cà Rồng Thích Cưỡng Đoạt

Chương 2: Giả vờ



Đôi mắt tròn xoe của Song Lãm ánh lên đầy sự tủi thân, đôi mày nhăn lại vì sự đau đớn và đầy đáng thương:

- Đau... lắm... tôi và người đó không giống nhau...

Nhìn thấy gương mặt đầy khó chịu đó thì lòng Phó Lãng cảm thấy xót, đầy quan tâm sờ khuôn mặt ấy:

- Em đau chỗ nào?

Chàng trai cảm thấy bản thân đoán không sai, người này thật sự không biết cách yêu:

- Anh đừng dán tôi vào tường thế này được không? Tay chân đều đau.

- Không được, em lại định bỏ trốn đúng không?

Bàn tay đang dịu dàng đó lại bắt đầu dùng sức trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Đôi mắt cậu lại đỏ hoe, rưng rưng như sắp khóc:

- Tôi chỉ là con người tầm thường thì sao có thể thoát khỏi tay của một ma cà rồng vĩ đại được

Nghe những lời nói chí phải đó cùng với khuôn mặt tội nghiệp kia đã khiến anh mềm lòng.

Dùng năng lượng biến mất nhưng sợi dây vô hình ấy, cả cơ thể nhỏ nhắn này liền rơi vào người Phó Lãng.

Người đàn ông cảm thấy bất ngờ rồi kéo người cậu dậy nhưng chàng trai lại chẳng có chút động tĩnh gì:

- Song Lãm! Song Lãm!

Người con trai đó im lặng, không chút cử động. Vị bá tước ma cà rồng này dịu dàng bế cậu lên.

Em đã ngoan hơn trước rồi sao? Hay em định lừa ta?

- Lần này đừng bỏ ta nữa!

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt cậu xuống một cái giường êm ái, đầy hương thơm. Khẽ đắp chăn cho cậu rồi rời khỏi phòng.

Chàng trai vẫn tiếp tục giả vờ ngất, vẫn nằm im để suy nghĩ tình hình hiện tại.

Mình giờ như đã chui vào hang ma cà rồng rồi. Làm gì không phải thì có thể sẽ bị người đó giam cầm.

Yêu đương với một ma cà rồng đẹp trai thích cưỡng đoạt, thích chiếm hữu cũng là một điều hay ho, mới mẻ.

Nhưng nếu anh ta tức giận lại hút sạch máu của mình rồi sao? Chắc sẽ không... trong kí ức đó anh ta chưa từng làm những chuyện như vậy!

Dù sao mình cũng không có người thân, cũng không ai cần mình giờ có một ông chủ đem về bao nuôi cũng không thiệt.

Mình không còn phải cô đơn rồi!

Đang trên miệng cọp như thế mà cậu có thể đang suy nghĩ thì lại lăn ra ngủ một cách ngon lành.

Ở phía khác, Phó Lãng đang ngồi trong căn phòng đầy văn tự, sách cổ cùng với những thiết bị như máy tính để nói chuyện với thuộc hạ:

- Đây là cậu nhóc mồ côi, trưởng thành một cách đầy khó khăn. Cũng không có gì nổi bật nhưng người này lại có tính cách năng động, vui vẻ rất khác với kiếp trước.

- Em ấy như bây giờ rất đáng yêu.

- Bá tước không nên mềm lòng, có thể người cũng sẽ...

- Câm miệng! Cút!

Song Lãng sau khi ngủ mấy giờ đồng hồ thì cũng đã chịu thức dậy, mở đôi mắt ra xem hoàn cảnh xung quanh.

Một căn phòng được bố trí rất hài hòa, giường vô cùng rộng rãi. Phòng cũng rất lớn, nội thất thì lung linh bắt mắt:

- Người có tiền đúng là xa xỉ quá!

Chàng trai ngồi dậy thấy chẳng có ai cũng thở phào, tưởng anh ta sẽ giám sát mình mọi lúc mọi nơi.

Người con trai này tự nhiên hơn ở nhà, không có chút cảm giác sợ sệt gì nữa. Bước xuống giường mở cửa ra thì đã nhìn thấy Phó Lãng đứng ở đó.

Hai con người nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương. Cậu cảm thấy lạnh sống lưng khi đối diện như thế này.

Người đàn ông lại rất thích vẻ mặt ngơ ngác, ngô nghê này. Cảm giác trái tim không mạch kia cũng đang đập lên:

- Em muốn đi đâu?

- Tôi muốn tìm anh để nói chuyện

Vị ma cà rồng này đi vào trong phòng, ngồi xuống giường còn vỗ tay vào chỗ bên cạnh.

Cậu cũng ngầm hiểu mà ngồi chỗ đó. Vừa đặt mông xuống thì anh đã nắm lấy tay chàng trai:

- Em thích căn phòng này không?

Một gương mặt hào hứng, đầy sự vui mừng hiện rõ trên mặt của người con trai này:

- Thích lắm luôn! Tôi chưa từng nằm trên cái nệm nào êm như này!

Người đàn ông lại quay qua nâng cằm của Song Lãm và đồng thời áp sát lại gần:

- Em có muốn nằm thử giường của ta không?

Cái gương mặt mê hoặc người khác đây sao? Tôi không dễ bị dụ đâu. Cậu như cứng đơ người:

- Không... không cần

Chàng trai quay mặt đi để thoát khỏi bàn tay đó. Gương mặt chẳng hiểu sao lại ửng hồng tự bao giờ:

- Em có sao không? Sao mặt lại đỏ rồi?

- Bỏ qua việc đó đi. Tôi có chuyện muốn nói

Sự mạnh miệng nói chẳng bị mê hoặc nhưng mặt lại đỏ lên vì ngượng thế kia! Cậu chỉ có thể nói sang việc mình đang muốn đề xuất:

- Tôi cũng phải là người của kiếp trước nữa. Vì vậy tôi muốn cùng anh tìm hiểu lại, bắt đầu lại mọi thứ được không?

- Em thật sự muốn ở cạnh ta rồi sao?

Người đàn ông trở nên vui mừng ôm lấy cơ thể mảnh mai đấy. Một cái ôm cũng đã cho cậu biết người này là thật tâm, thật dạ.

Tuy nhiên cậu lại không cảm thấy sự ấm áp nào từ con người này. Không sao hết như vậy thì quá tốt rồi!

Cái bụng lại biểu tình cắt ngang giây phút đang tình cảm của họ, chàng trai chỉ có thể cười gượng nhìn anh:

- Em đói bụng rồi sao? Ta có dặn quản gia chuẩn bị món em thích rồi

Đôi mắt ấy sáng rực vì nghe tới đồ ăn. Họ cùng nhau đi xuống lầu, lúc này mới quan sát rõ hơn.

Thiết bị trong nhà được bố trí thật kì quái nửa hiện đại, nửa cổ điển nhưng như thế cũng độc đáo lắm!

Ngồi vào bàn thì thấy có người đang đứng trước cửa, vẻ mặt nghiêm nghị và đó cũng là người khi nãy báo cáo với anh.

Một thân người cao ráo, gương mặt cũng khá đẹp trai nhưng không thể sánh ngang với bá tước. Tuy vậy cũng đã thu hút sự chú ý của cậu:

- Đó là ai vậy?

- Thuộc hạ thân cận của ta

Song Lãm cười lên rất tươi đưa tay chào với người đó, người đàn ông nắm lấy cánh tay đó lại:

- Ai cho em cười và chào hắn?

- Anh lại làm đau tôi rồi...

Vị bá tước cũng chỉ đành dịu dàng nâng niu cánh tay đó, chàng trai với gương mặt đáng yêu nhìn vào anh:

- Tôi chỉ đang muốn biết thêm về anh, để hiểu anh hơn thôi!

- Em không lừa ta?

- Không có đâu! Người đó tên gì?

Chỉ hỏi tên thế thôi mà Phó Lãng cũng không thích nhưng vẫn tỏ vẻ nhượng mộ, lườm tên đó:

- Không mau trả lời đi

- Thuộc hạ là Khắc Từ

Đôi mắt tên thuộc hạ ẩn ý, sâu xa rồi cúi gằm mặt xuống. Song Lãm nhẹ nhàng nắm tay anh:

- Có như thế cũng phải gắt gỏng. Hay là anh không nhớ tên người ta?

- Ta sống lâu như thế không phải ai cũng được ta nhớ tên

Lúc này cậu lại nhớ khi mình giả ngất người đàn ông này đã gọi tên mình. Tên mình cũng có giá trị lắm đấy!

Một vị có vẻ lớn tuổi với mái tóc và râu có vài sợi bạc đem đồ ăn ngon dọn ra bàn cho họ.

Chàng trai bị mê mẩn bởi những món ăn thịnh soạn đang bày trước mắt này.

- Bá tước và phu nhân dùng ngon miệng!

Nghe thấy như thế thì cậu liền sốc tinh thần, cái gì đã là phu nhân rồi. Một nụ cười đầy máy móc được xuất hiện:

- Bác là quản gia đúng không? Sau này cứ gọi con là Song Lãm. Bây giờ gọi là phu nhân có vẻ chưa thích hợp

Cách nói này thật là giống, bác quản gia cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay rồi.

Thật đúng là vậy bởi vị bá tước đang ngồi cạnh cậu đang bốc hoả. Em vẫn như vậy! Vẫn không chịu...

Người đàn ông còn chưa kịp phát ra thì chàng trai đã quay lại nắm lấy hai tay của anh với vẻ mặt triều mến:

- Bây giờ không gọi như vậy nhưng sau này thì đâu ai biết trước đúng không? Nói thật danh xưng phu nhân này nghe cũng hay đó!

- Tại sao hả? Sao em không muốn người khác gọi là phu nhân lúc này?

- Anh nghĩ sao? Không phải phu nhân là chỉ vợ của anh à! Bây giờ không gọi nhưng sau này gọi... là thế đó...

Người thông minh này đã nhanh chóng tiếp thu mà cảm thấy vui mừng. Em ấy muốn lấy mình sao? Còn nghĩ đến chuyện sau này.