Ma Cà Rồng Thích Cưỡng Đoạt

Chương 9: Ta chỉ có em



Phó Lãng xoa cái đầu nhỏ đó rồi cầm lấy điện thoại ở đâu giường, vừa ngắm cậu vừa nói chuyện:

- Trưa nay đến nhà đón và chuẩn bị một bàn làm việc trong phòng tôi.

Chỉ căn dặn thế là tắt máy, thư ký đang ngồi trong xe nhìn qua người tài xế mà ngơ ngác:

- Chủ tịch lần đầu trong lịch sử đi làm muộn.

- Ông chủ chưa đi làm thì anh đưa em đi đâu đó chơi

- Không được đâu em còn đến tập đoàn làm việc đại boss dặn.

Gương mặt người tài xế trở nên ủ rũ, cậu thư ký tiến tới hôn vào má anh tài xế:

- Thôi đến tập đoàn được rồi

- Ờ

Song Lãm lúc này đã thay đồ để chuẩn bị cho ngày làm việc đầu tiên. Với cái áo cổ lọ xanh lá nhạt tươi tắn phối cùng quần dài màu trắng đi trên đôi giày trắng.

Người đàn ông mở cửa đi vào lại thấy cậu đang đứng trước gương ngắm mình:

- Sao lại mặc áo cổ lọ?

Vị bá tước bước đến ôm lấy chàng trai từ phía sau, cùng ngắm mình và cậu trước gương:

- Ngài còn hỏi

Chàng trai kéo cổ áo xuống để lộ ra vết đỏ, ánh mắt lườm cái con người không biết xấu hổ này:

- Nhìn xem cái gì đây

Anh chẳng ngần ngại mà hôn lên cái cổ trắng nõn ấy thì chàng trai liền lấy tay che lại:

- Em thơm ngon thế này! Ta còn muốn cắn...

- Ai cho hôn không vậy hả? Phải trả phí đó... 10 triệu một lần đó

- Ta cho em một tỷ

Đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, miệng há hốc mồm. Nghe mà cảm thấy choáng váng:

- Ngài bị điên rồi. Vung tiền phí quá đó!

Người đàn ông nghe chửi vậy mà lại rất thích thú, ôm lấy cái eo thon của chàng trai:

- Cho em thì bao nhiêu cũng được nhưng em... chưa làm vợ mà quản tiền thế rồi sao?

- Ai vợ ngài chứ...

Người con trai ấy đẩy vị bá tước kia ra vẻ mặt ngượng ngùng nhanh chóng đi ra khỏi đó. Mới đi xuống cầu thang thì điện thoại nhận thông báo:

- Cái gì? Một... hai... chín số 0. Chuyển cho mình một tỷ thật...

Tay cậu cầm điện thoại cũng run run, phải nghĩ cách tiêu tiền này. Tự dưng thấy mình cũng không chịu thiệt gì. Người đàn ông phía sau đi tới đánh vào mông chàng trai:

- Sao đứng đơ rồi?

- Ngài chuyển cho em thật sao? Em đùa thôi! Để em chuyển lại cho

- Em cứ giữ đó, người của ta không thể làm kẻ không tiền. Nhanh đến tập đoàn

Không có sự thảo luận, bàn bạc gì hết. Song Lãm chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo chủ tịch đến tập đoàn.

Đi vào trong toà cao ốc cao vút, chàng trợ lý sánh bước bên cạnh ngài chủ tịch làm bao con mắt dõi theo.

Ngài bá tước cảm giác được người của mình đang bị người khác ngắm nhìn thì vẻ mặt hung dữ đã xuất hiện.

Chỉ với một ánh mắt cũng khiến những con người kia dè dặt cúi đầu, chẳng dám ngước nhìn nữa.

Ở trong phòng làm việc chủ tịch, cậu thư ký mệt muốn hết thở vì chuẩn bị bàn làm việc.

Anh cùng cậu đi vào, người thư ký nhìn thấy sắc mặt đó cũng đã sợ mà cúi đầu chào rồi đi khỏi đó.

Cánh cửa đóng lại, người con trai ấy kéo tay của ngài chủ tịch này. Dùng gương mặt dễ thương cùng với nụ cười tươi để đối diện với anh:

- Sao đấy? Mặt mũi dọa người quá đấy!

- Ta không nên đưa em đến đây, những loài người kia cứ nhìn em.

- Họ chỉ nhìn ngài chủ tịch đẹp trai sáng chói thôi! Không trách sáng sớm ngài đi làm tới tối muộn mới về vì ở đây có nhiều người ngài để ý thế mà!

Cả người đàn ông cũng bất ngờ không biết cậu nhóc này đang nói gì nhưng vội vã giải thích:

- Ta không có để ý ai hết! Ta chỉ có em

- Vậy còn để ý ánh nhìn người khác làm gì? Chỉ có em thì ngài chỉ nên nhìn em thôi!

- Ta biết rồi, ta sẽ không quan tâm đến những nhân loại kia nữa

Sau những ngày làm việc, được ra ngoài hít thở khí trời thì lại đến ngày nghỉ. Đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại của cậu bạn thân:

- Rảnh không? Ra quán nước mình hay uống gặp mặt có chuyện quan trọng

- Quý quá! Bạn tôi hôm nay lại nhớ tới tôi rồi

- Đừng giận dỗi mà! Ra đi có bất ngờ cho mày. Tao chờ đó!

Chưa kịp đồng ý hay từ chối thì người đầu dây bên kia đã tắt máy. Chàng trai ngồi dậy đi xuống giường, phải đi nói với ngài ấy không thì mình chết chắc.

Mở cửa phòng làm việc đi vào, Phó Lãng cũng bất ngờ khi cậu lại đi vào lúc này. Chàng trai bước đến ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh:

- Sao hôm nay lại chủ động thế này?

- Ngài không thích thì thôi vậy...

Đang định đứng lên thì vị ma cà rồng này đã ôm lấy người con trai này lại:

- Em làm gì ta cũng thích

- Vậy cho em... xin ra ngoài gặp bạn chút được không?

- Không! Có ta còn chưa đủ sao?

Cái mặt phụng phịu, bặm môi, đôi mắt hờn dỗi và rất tủi thân nhìn người đàn ông ấy:

- Ngài không có niềm tin đối với em đúng không? Thôi em hiểu rồi...

- Không phải đâu... em đừng có buồn... ta tin em nhưng ta không tin những kẻ đó

- Ngài tin em là được rồi. Chỉ cần em không muốn thì kẻ khác làm gì được chứ! Ngài cho em gặp bạn một chút nha!

Song Lãm lại đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi của người đàn ông đó, ánh mắt long lanh khẩn thiết:

- Nha! Nha! Nha! Cho em đi nha!

- Phải về trước giờ cơm tối

- Em biết rồi!

Cậu lại hôn vào má anh một cái rồi mới rời đi. Chỉ xin ra ngoài một chút mà nói sắp hết hơi rồi!

Song Lãm đi ra lấy chiếc xe được Phó Lãng tặng làm quà sinh nhật và lái đi rời khỏi nhà. Xe của ngài ấy chọn đúng là thật tốt.

Vào trong quán thì đã nhìn thấy cậu bạn với gương mặt thanh tú đang ngồi cạnh một người đàn ông gương mặt trắng, phong thái dịu dàng và đẹp trai.

Người con trai này ngồi xuống thì người bạn rất vui mà cười rạng rỡ chỉ qua người bên cạnh:

- Đây là Trương Tấn bạn trai của tao. Còn đây là người bạn em hay nhắc Song Lãm

Song Lãm chỉ khẽ cười với người bạn trai của bạn mình rồi lại lườm Lạc Túc:

- Chuyện quan trọng là giới thiệu bạn trai với tao sao?

- Từ thời cấp 3 gặp phải tên đểu kia mà mình thành bạn thân. Tới giờ tao có người yêu phải nói cho mày biết chứ! Tao cũng đang chờ tin tốt của mày

- Tao đang chờ cháo nhừ... mày vừa nhắc thì tên đó xuất hiện rồi

Ở phía trước mặt cậu, một người đàn ông cao lớn đi tới vẻ mặt khinh khỉnh bước tới chỗ bàn của cậu:

- Chào hai người yêu cũ!

Hắn ta chẳng ngại ngùng mà ngồi xuống ghế bên cạnh của Song Lãm. Cậu tỏ vẻ xa lánh mà kéo ghế sang một bên:

- Có thứ gì vừa bốc mùi vừa vo ve bên tai khó nghe thật đó

- Mày nói đúng đó Song Lãm. Không ngờ quán này lại để động vật bốc mùi vào

Hắn ta tức giận đập tay xuống bàn thì lại nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Trương Tấn nên cũng e dè, lườm họ rồi bỏ đi.

Hai người bạn này cười như được mùa vì chọc tức được tên khốn đó. Song Lãm lại mở điện thoại lên coi giờ thì bị ánh mắt tinh tường của Lạc Túc phát hiện:

- Hình chụp với anh nào trong nhà tắm vậy?

- Mắt nhanh quá đó

- Mày đừng đánh trống lảng

- Đến lúc thì tao sẽ ra mắt mày mà!

Hai người bạn đang nói chuyện thì Trương Tấn cầm nước lên đúc. Song Lãm lúc này mới nhớ tới còn có người này:

- Bạn trai của mày làm gì?

- Anh ấy là dân kinh doanh

Ánh mắt của chàng trai trở nên hung dữ, nhìn người bạn trai chầm chầm:

- Anh phải chăm sóc Lạc Túc cho tốt. Dám làm nó buồn thì anh không yên đâu

- Còn cậu có vẻ đang có người đợi đúng không? Nãy giờ cứ nhìn điện thoại

- Anh nói đúng rồi. Giờ phải về rồi đang có người đợi. Hai người ở lại chơi vui vẻ nha!

Về đến nhà với gương mặt vô cùng vui vẻ đi tới Phó Lãng đang ngồi trên ghế sofa.

Ánh mắt phát sáng ánh đỏ, gương mặt hung tợn đầy cả sự phẫn nộ, giữ chặt lấy cổ cậu mà di chuyển siêu nhanh lên phòng anh vào thẳng nhà tắm:

- Em dám lừa ta!