【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 12



Edit Huyên

"Nhị ca ca Tiện Tiện đói bụng rồi."

"Ừ, đi ăn cơm."

Lam Vong Cơ vẫn giữ nguyên tư thế ôm hắn, một đường đi đến tửu quán, gọi cả bàn thức ăn cay và vài món thanh đạm, còn có hai vò Thiên Tửu Tiếu.

Hai người ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, không phải Lam Vong Cơ nhất định phải ôm hắn, mà là Ngụy Vô Tiện nắm lấy quần áo y không chịu thả ra.

"Ngụy Anh, ngồi xuống."

"Ta ngồi xuống rồi nha."

"Bên cạnh có chỗ."

Ngụy Vô Tiện trong giả vờ đáng thương, "Ta chỉ thích ngồi ở đây thôi, ngươi có cho hay không?"

"...."

Tiểu nhị bưng món ăn lên, "Khách quan, đồ ăn đến đây!"

"Lam Trạm ta muốn ăn cái kia." Ngụy Vô Tiện chỉ vào một bàn đồ ăn đỏ rực.

Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua nói, "Được."

".....Hả?" Ngụy Vô Tiện đợi hồi lâu cũng không thấy của y phản ứng, "Lam Trạm?"

"Chuyện gì?"

"Ta muốn ăn cái kia!"

Lam Vong Cơ vẫn bất động, Ngụy Vô Tiện túm lấy tay áo y, "Sao ngươi không lấy giúp ta?"

"...."

"Ta với không tới." Ngụy Vô Tiện duỗi thẳng cánh tay cho y nhìn, đúng vậy, cánh tay bắp chân đều nhỏ, thật là với không tới.

"....." Lúc này lại không thể thi pháp biến trở lại, không còn cách nào, Lam Vong Cơ chỉ có thể gắp đồ ăn cho hắn.

Ngụy Vô Tiện chớp chớp hai con mắt to, hé miệng nói, "Đút ta ——."

"......"

【 Lúc này cần một máy đọc đệ đệ: Ngụy Anh thật đáng yêu, Ngụy Anh thật đáng yêu, Ngụy Anh thật đáng yêu - tuần hoàn ing】☆*:. o(≧▽≦)o.:*☆

Một bữa cơm kết thúc, Lam Vong Cơ không ăn nhiều lắm, toàn bộ quá trình đều là cho Ngụy Anh ăn cho Ngụy Anh ăn cho Ngụy Anh ăn.... Nhưng hai người đều thích điều này, đi ra khỏi tửu quán Ngụy Vô Tiện ngồi trong ngực Lam Vong Cơ không chịu biến trở lại, còn nhao nhao nói ăn no uống đủ muốn Lam Vong Cơ giỗ ngủ. Tóm lại là không ngừng đổi biện pháp đùa y làm ầm ĩ y, Lam Vong Cơ cũng đồng ý từng cái, chỉ ngẫu nhiên lúc Ngụy Vô Tiện đùa giỡn y lỗ tai sẽ đỏ lên, những thứ khác đều thần sắc như thường.

"Trời tối."

"Ừ, ta biết." Ngụy Vô Tiện ngừng một chút rồi nói, "Ngươi phải đi về sao?"

".... Không trở về." Nguyên bản một chữ "ừ" đã đến bên miệng, nhưng nhìn Ngụy Vô Tiện dùng đôi mắt đầy mong chờ nhìn y lại bị y khó khăn nuốt trở về.

Ngụy Vô Tiện ngồi trong ngực y cười cười, đưa tay nắm lấy một lọn tóc của y mà thắt bím. "Còn nhớ rõ không, đêm đó ngươi cũng không trở về."

Lam Vong Cơ đương nhiên biết hắn nói đến điều gì, hai người tâm hữu linh tê đều không mở miệng, bắt đầu đi dạo trong Trầm Nguyệt Chi Sâm. Cũng không biết đi được bao lâu, Ngụy Vô Tiện cuộn mình trong ngực y sắp ngủ quên, Lam Vong Cơ nói một câu, "Tới rồi."

Ngụy Vô Tiện xoa xoa con mắt dùng sức chui vào ngực Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca ta sợ, ngươi nhanh ôm chặt ta."

Lam Vong Cơ quả nhiên ôm chặt hơn nữa.

Ngụy Vô Tiện giật giật nói, "Không được không được như vậy sẽ không nhìn thấy."

Lam Vong Cơ đành phải tay trái ôm hắn, để hắn ngồi trên cánh tay mình, hai tay vòng quanh cổ y.

Một trận gió thổi qua, tựa hồ mang theo mùi máu tươi, "Grừ ——.”

Phía bên phải đột nhiên xuất hiện một con báo đốm, Lam Vong Cơ vung tay áo trực tiếp đập nó văng ra đụng trúng một cái cây, chết đến không thể chết được nữa.

"Thật vô dụng." Ngụy Bảo Bảo biểu thị mười phần ghét bỏ.

Lam Vong Cơ đi về phía trước một đoạn, lại gặp phải mấy con như vậy, cũng không chịu nổi một chiêu như vậy.

Đang lúc Ngụy Vô Tiện muốn mất hứng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, phía trước truyền đến một dàn tiếng bước chân.

"Hả? Lại tới nữa? Lần này hình như không giống."

Hai người bọn họ đứng tại chỗ đợi không lâu, thì thấy phía trước lít nha lít nhít một đám đánh tới, hơn nữa còn có một nửa là hình người!

"Xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói các tộc có tộc nhân nhiễm bệnh đều giết chết, có khả năng nhiễm bệnh đều giam lại sao?" Ngụy Vô Tiện phát hiện sự tình hình như không đúng, đối với những thú loại phát bệnh, lúc này hẳn là các tộc đang trông giữ mới đúng.

Lam Vong Cơ nói: "Có lẽ, là một nhóm khác."

"Một nhóm khác?"

"Ừ." Từ khi huynh trưởng phi thăng, y sắp xếp người mỗi đêm đi bắt những thú loại nhiễm bệnh kia, tất cả đều giam giữ phía dưới Tuyết Sơn, mỗi ngày đều sẽ cho bọn họ uống tuyết thủy, hi vọng có thể giảm bớt bệnh trạng trên người bọn họ.

Ngụy Vô Tiện nói, "Ý của ngươi là, bọn họ có khả năng đã trốn ra?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, "Không phải trốn, mà là có người thả ra. Cửa hang có một kết giới, người bệnh không ra được, cần phải có người thi pháp mang ra."

"Trạch Vu Quân không phải mỗi ngày đều đi kiểm tra sao?"

Lam Vong Cơ thở dài, đáy mắt hơi lo lắng, "Số lượng quá đông, mỗi ngày huynh đều bận rộn, còn muốn bớt thời gian đi xem, thiếu đi mười người huynh ấy cũng không biết được."

"Không có ai đi xem giúp sao?"

"Không có, huynh trưởng thân là Tiên thể sẽ không lây nhiễm, huynh ấy sợ những người khác không cẩn thận sẽ bị cào hay bị cắn, cho nên vẫn luôn tự thân làm."

Ngụy Vô Tiện đưa tay nhỏ ôm chặt cổ y, nói: "Đã như vậy thì nhanh tìm ra người đó đi, cũng là phân ưu thay huynh trưởng của ngươi."

Lam Vong Cơ gật đầu nói, "Ta đang có ý này."

Hai người một bên trò chuyện với nhau, Lam Vong Cơ một bên giết, nhưng số lượng quá nhiều, pháp lực dùng nhanh lại khôi phục chậm, dần dần đã cảm thấy lực bất tòng tâm.

"Lam Trạm ngươi không mang pháp khí sao?"

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện nhớ kỹ năm đó hai người đánh nhau mấy ngày mấy đêm, bất phân cao thấp, riêng phần mình đều dùng pháp khí. Pháp khí của hắn là một cây sáo, là mẫu thân của hắn để lại, tên gọi rất êm tai — Trần Tình. Lam Vong Cơ hình như là mang cổ cầm, gọi là gì nhỉ? Ai nha, không biết, để lần sau hỏi y vậy.

Trong ngực Lam Vong Cơ lóe lên hồng quang, rơi xuống đất biến thành một thanh niên phi thường tuấn mĩ, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với y, "Nhị ca ca, kề vai chiến đấu thêm lần nữa đi!"

Khóe miệng Lam Vong Cơ hơi giương lên, nói một câu: "Được."